[Thích Cố] Vong Ưu

Chương 18




Edit: Nguyệt Phong

“Mấy cây mai châm ngươi phóng ra lức trước cũng không có hạ thứ dược gì khác, huống hồ ngươi lần này là muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết, chỉ cần dù Cửu U Tam Phách đã đu để cho bọn họ tự tàn sát lẫn nhau, căn bản là không cần phảo hạ thêm một loại dược nào khác Như vậy giải thích duy nhất là ngươi hạ thủ lúc đang đi trên đường. Nhưng muốn Thích Thiếu Thương lơ là cảnh giác để ngươi hạ độc Thiết Thủ cũng không phải là việc dễ dàng. Dọc theo đường đi chỉ có một lần hắn phân thần, chính là khi gặp được Lưu Anh, chỉ khi đó hắn bảo hộ Thiết Thủ cùng Truy Mệnh mới có chút lơi lỏng, cho nên ta kết luận ngươi chính là nhân cơ hội đó mà động thủ. Hơn nữa….”

Hắn đang nói lại đột nhiên dừng một chút, bất quá trong chớp mắt người đã vọt đến bên cạnh Tiểu Hầu Gia, một trảo nhanh chóng xuất ra lập tức chế trụ cánh tay của gã. Nâng lên bàn tay trước nay chỉ sống trong an nhàn, để lộ ra bao cổ tay tinh xảo. Nó ước chừng dài khoản một tấc, xem ra vừa không giống vàng lại chẳng giống bạc, kim loại tạo thành nó mang mmotj sắc hồng quang nhàn nhạt.

bao cổ tay này từng ngăn cản một phủ công kích của Cố Tích Triều, nhưng lần này nhìn kỹ lại, nó không chỉ đặc thù ở vật liệu tạo thành, mà bên cạnh bao cổ tay còn có một cái lỗ rất nhỏ, người sáng suốt nhìn vào liền biết đó là nơi dùng để phóng thích ám khí. Cố Tích Triều nhìn nhìn vài lần, dùng tay kia nhẹ nhàng đẩy ra một khe hở nhỏ trên bao cổ tay, quả nhiên liền để lộ ra hai chiếc mai châm nho nhỏ ở bên trong. Cả hai đều dài mảnh, trên đầu phiếm ra một thứ quang mang lam sắc.

Dựa vào vị trí thiết kế mà nói, chính giữa có một rãnh trống, khẳng định đã có một châm được bắn ra.

“Bao cổ tay không cần phải phí công, nó suốt đời không thể tháo ra, trừ khi ta chết.”Tiểu Hầu Gia nâng mắt, dường như tâm tình rất tốt mà nhắc nhở.

Cố Tích Triều vẫn thản nhiên không để ý tới gã, nhưng cũng không nghĩ biện pháp bỏ đi bao cổ tay. Có thể làm cho người này dùng làm vật bất ly thân mang bên người, tất nhiên phải là kỳ trân dị bảo có một không hai trên đời, đương nhiên cũng không phải dễ gì có thể nhìn ra cấu tạo bên trong.

Y dùng ngón tay rút ra ngân châm ở cuối cùng, đưa lên ánh sáng nhìn nhìn ở nhiều góc độ khác nhau, lại đưa đến bên mũi ngửi qua, rốt cuộc đưa ra kết luận.

“Bách Tô Lam.”

Tiểu Hầu Gia khẽ thử dài, ẩn ẩn mang theo ý tán thưởng cùng hàm chứa cảm khái: “Ta suy nghĩ có phải hay không lúc trước đã chỉ bảo ngươi quá nhiều, hiện giờ báo ứng đến thật sự là ăn quả đắng.”

Lại nghe “đang” một tiếng, tay Cố Tích Triều vừa lật, đột nhiên đem tam mai châm phóng vụt ra ngoài, cắm thật sâu vào vách tường. Tạo thành ba điểm song song. tựa như ánh sáng ban ngày chiếu vào những ô nhỏ trên khung cửa sổ, một điểm, hai điểm, ba điểm, tựa như từng đạo thương quang đem ánh sáng đâm vào mắt người.

Ngữ khí của y cũng mang theo sự sắc bén xuyên thấu nhân tâm, lạnh lùng mà âm trầm: “Chỉ bảo? Trong sách của ngươi chưa bao giờ có phương pháp giải độc, ngươi thúc dục ta xem điển tịch không phải là muốn để ta mau chóng trở thành sát thủ dưới tay ngươi sao? Bằng không với một kẻ võ công mất hết như ta, làm thế nào trong thời gian ngắn như vậy có thể khôi phục công lực?”

Tiểu Hầu Gia cười ha ha nói: “Đó là đương nhiên, nếu toàn bộ đều dạy cho ngươi, bằng vào sự thông minh mà ngươi vốn có ta rất nhanh sẽ nếm được mùi vị đêm nằm không yên là như thế nào. Huống chi trong nửa năm qua, ngươi một bên chịu đựng dược tình của Diệt Ngân, một bên có thể dựa vào đó làu thông dược tính của nó, quả là khó làm được.”

Thích Thiếu Thương nghe được cuộc đối thoại của hai người bọn họ, tổng hợp lại cuộc đàm luận kia chắc chắn có liên quan đến những việc xảy ra trong nửa năm vừa rồi, nghi hoặc lại một lần nữa tràn ngập trong lòng. Không biết ên trong còn có bao nhiêu bí mật mà chính bản thân mình chưa từng được biết, bị che dấu giữa trong cuộc đối thoại giữa hai người kia.

Truy Mệnh khó khăn cống đỡ thân người, tiến lên nắm lấy tay Cố Tích Triều hỏi; “Ngươi vừa nói Bách Tô Lam đúng không?”

Y tuy hỏi điều này nhưng kỳ thực trong lòng cũng đã minh bạch, lấy Tiểu hầu Gia là một kẻ thành thạo trong việc sử dụng độc, ám khí hắn mang theo bên người sao có thể là loại dược vật bình thường? Nhưng cho dù là một người kiên cường đến mấy, nhưng đối mặt với an nguy của huynh đệ nhiều năm thâm tình cũng khó tránh khỏi tâm tình bất an.

Cố Tích Triều nói: “Không phải là loại tối độc bất khả giải như Kiến Huyết Phong Hầu, nhưng thuốc này cùng Diệt Ngân đều giống nhau, ít người biết đến, lại âm đọc tới cực điểm.” Y phân phó Truy Mệnh lật quần áo trên người Thiết Thủ lên, chỉ vào một được lam tuyến mỏng manh uốn lượn theo xương cột sống Thiết Thủ.

“Lam ngân này càng ngày sẽ càng rõ, cho đến khi lột xác thành một am trùng, đợi đến khi nó chui vào bên trong kinh mạch não tủy, người trúng độc trước sẽ phát điên rồi chết.”

Thích Thiếu Thương cùng Truy Mệnh nghe y nói đều cảm thấy kỳ lạ quá mức tưởng tượng, nhịn không được nghi hoặc hỏi: “Bách Tô Lam không phải chỉ là độc dược thôi sao? Làm sao có thể dưỡng thành vật sống? Lam trùng kia rốt cuộc là cái gì?”

Cố Tích Triều giải thích: “Bách Tô Lam nguyên có nguồn gốc từ Miêu Cương, ngươi cũng biết đó là nơi lưu truyền cổ(trùng) độc cùng nguyền rủa. Bách Tô Lam tuy cùng cổ độc bất đồng, nhưng khi  sơ chế nó cũng là dùng chính loại độc dược có tên Bách Tô Lam cho trùng ăn, sau đó lại rút gân của nó, phơi khô, tàn nhuyễn thành bột. Thông thường loại độc này so với những thứ dược vật được tán thành bột khác cũng không có mấy bất đồng, chẳng qua khi vào đến cơ thể người, huyết nhục cùng cân(gân) phấn dung hòa, loại trùng kia sẽ từ gân mà sống lại, tạo thành một con lam trùng. Lúc đầu vẫn không thể nhúc nhích, chỉ có thể nằm yên trong cơ thể người mà hút máu, nhưng sau mấy ngày trưởng thành sẽ theo mạch mau, xâm nhập vào não bộ hoặc tiến vào tâm hế. Trùng đó vẫn nhớ rõ mối thù rút gân, không hút khô máu huyết cùng tủy não của người dưỡng nó, tuyệt không bỏ qua.”