[Thích Cố Và Thiết Cố] Mộng Lý Phù Sinh

Quyển 2 - Chương 2: Ở chung




Mấy ngày nay Thích Thiếu Thương luôn tâm tình không yên, nửa đêm đột nhiên bừng tỉnh, chỉ cảm thấy trong lòng giống như đang bị ai đó dùng vật nhọn khoét sâu vào một lỗ, mỗi khi hàn phong thổi xuyên qua ngực còn cảm thấy đau đớn hơn.

Rốt cuộc ngủ không được, ngồi cũng không biết làm cái gì, chỉ biết ngẩn người đến mờ mịt. Đợi đến lúc tỉnh táo lại, mới phát hiện bàn tay của mình theo bản năng nắm lại một quyền, tạo thành một vòng mờ nhạt,  nhắm đúng bộ dạng nằm nghiêng của người nọ.

Ánh trăng mờ ảo giống như dải lụa mỏng rót xuống trên tay hắn, màu trắng trong suốt này cực kì giống như da thịt của người nọ, nhìn nhìn, Thích Thiếu Thương giật mình, cảm thấy được tựa hồ cảm thấy bàn tay trên mặt người nọ.

Theo bản năng chậm chạp xiết chặt ngón tay, đương nhiên có những thứ không thể nắm lấy được, nhất là ánh trăng mảnh mờ cứ như vậy dừng lại trên bàn tay nắm chặt của hắn, gần trong gang tấc, tuy thân thể có thể chạm vào nhưng không thể nào níu giữ được.

Thích Thiếu Thương nhớ rõ, hắn ngẫu nhiên làm bộ dáng giống như lơ đãng, muốn đưa Cố Tích Triều tới đây sống chung, nhưng người nọ lai kinh ngạc hỏi:”Vì cái gì?”

Thích Thiếu Thương đương nhiên không hi vọng y nhắc tới, Cố Tích Triều liền mở miệng đáp ứng, chính là xem ánh mắt y hẳn là rõ ràng không muốn nghĩ đến chuyện này.

Lúc ấy, Thích Thiếu Thương ngẩn ra, cũng muốn hỏi: ” Vì cái gì “. Vì sao ngươi lại hỏi ta vì sao? Không phải nói muốn cùng nhau cùng một chỗ sao? Hay với người kia mà nói, những lời nói đó chỉ là giả thuyết?. Nhưng hắn chỉ do dự một lát nói:”Hai người có thể chiếu cố nhau tốt hơn.”

Người nọ mỉn cười, giống như được một câu chuyện rất thú vị, kinh miêu đạm tả, nhẹ nhàng bâng quơ nói:”Ta tay chân đều đầy đủ, vì sao mà cần phải được ngươi chiếu cố.”Ngừng lại một lúc giống như nghĩ ra điều gì đó,cười nói:” Còn nữa, ngươi xem trong phòng còn có thể kê thêm một chiếc giường nữa không?”

“Cần thêm một chiếc giường nữa sao?”

Hạ giọng nghi vấn, bày ra khuôn mặt tươi cười, nửa đùa nửa thật nói:”Một giường ngủ là tốt lắm rồi.”

Cố Tích Triều cũng cười:”Rất chật, không đủ cho hai đại nam nhân cùng ngủ.”Ngữ khí thản nhiên tựa như trần thuật một sự thật đơn thuần.

“Chính là …..”

Chính là, độ rộng của cái giường này, hai đại nam nhân nằm ôm nhau vẫn thoải mái a.

Thích Thiếu Thương vừa định nói những lời này, thuần túy chỉ để trêu ghẹo, nhưng vừa tới cửa miệng, chợt phát hiện mình có đặt vài phân chân ý vào trong đó. Nếu không phát hiện thì nửa tỉnh nửa mê nói cũng không sao, mọi người cùng cười cho qua chuyện. Chính là Thích Thiếu Thương đường đường là người không nói dối, chính hắn đã để ý, lại muốn hắn coi dường như không có việc gì, hắn làm sao có thể?

Đặt chân tình vào trong đó, dù ý định ban đầu không phải vì hồi báo, chính là vô luận dù cho chưa đáp ứng, bị cự tuyệt, hắn cũng sẽ không buông tay.

Suy nghĩ lại, chung quy vẫn là cười khổ một chút.

“Cái gì?”Cố Tích Triều cười lộ ra lúm đồng tiền, khuôn mặt cười tươi này nếu ai không biết, sẽ nghĩ y và người nói chuyện có quan hệ vô cùng tốt.

Ý tưởng này cũng không thể coi là sai, chỉ cần không động chạm đến điểm trí mạng của Cố Tích Triều, y quả thật không phải là người so đo. Chính là, điểm trí mạng của y tột cùng là ở đâu?

Thích Thiếu Thương nghĩ tới, chính mình liền sững sờ một chút, điểm trí mạng của Cố Tích Triều.

Mấy ngày vừa qua, hắn sợ đắc tội với y, thế này từ nay về sau hắn phải làm sao để sống qua đây? Bọn họ phải làm sao để sống qua đây?

Ngày qua ngày, một năm lại qua một năm, nếu đều cẩn thận chặt chẽ như vậy, theo lý thuyết chắc không vấn đề gì?

Không, không, không, lúc đầu hắn nói với Cố Tích Triều cùng một chỗ, hắn quyết sẽ không có một tương lai như vậy.

Chính là, phải làm sao để sống chung?

Thích Thiếu Thương im lặng chăm chú nhìn gương mặt tươi cười của Cố Tích Triều, mày cong lên là bộ dạng mà hắn thích, nhưng lúc này, không biết tại sao, chỉ thấy tự dưng cáu giận.

“Không có gì.”Thích Thiếu Thương đảo mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, mông lung cảm thấy được, Cố Tích Triều tuy rằng đáp ứng hắn ở chung một chỗ, nhưng tựa như y không có ý tứ  để cho Thích Thiếu Thương tham gia vào cuộc sống của y, thật giống như là chuẩn bị xa nhau vậy.

Ngừng lại một chút, Thích Thiếu Thương nhịn không được nhẹ nhàng hỏi:” Tích Triều, ngươi cho rằng chung một chỗ là như thế nào?”

Trầm mặc.

Sau đó một tiếng cười khẽ, ” Không biết a.”

Gì?

Không biết?

Ta cũng không trông cậy lời ngươi nói ra có mấy phần chân ý, hoặc là thông báo chân tình vân vân, chính là, trả lời cho có lệ quá đi.

Thích Thiếu Thương quay sang, có điểm bi thương nhìn Cố Tích Triều, nhưng Cố Tích Triều không nhìn hắn, chỉ nhàn rỗi nghịch tay, mang theo ý cười hoảng hốt nhìn xa xăm, một chút rồi chậm rãi nói:” Những người từng cùng ta ở chung một chỗ, còn chưa kịp khiến ta hiểu được cùng một chỗ là như thế nào liền mất.”

Nói xong, Cố Tích Triều mới thản nhiên nhìn hắn một cái, thấy máu trong lồng ngực của Thích Thiếu Thương nóng lên, biết người này đối với mọi thứ ở trên đời đều đánh mất sự tin tưởng, lại nhịn không được muốn y tin tưởng:” Tích Triều, ta ….”

Cố Tích Triều lại cười, thanh âm lại lên cao, vừa vặn chặn lời của Thích Thiếu Thương:”Thiết Thủ hai ngày trước có đưa đến loại trà thượng hạng mới nhất, ta pha cho ngươi ném thử chút.”

Nói xong liền rời khỏi phòng, chỉ để lại mình Thích Thiếu Thương đang cứng họng.

Sau một lát, Cố Tích Triều bưng hai chén trà lên, Thích Thiếu Thương tiếp nhận một ly, nhấp một hơi. Cố Tích Triều bừng bừng hứng trí hỏi:”Thế nào?”

Thích Thiếu Thương thấp giọng:”Thực đắng.”