[Thích Cố Và Thiết Cố] Mộng Lý Phù Sinh

Quyển 1 - Chương 11




Edit: Tiếu Tử Kì

Beta: Tuyết Lâm

Đêm đó, Thích Thiếu Thương kéo theo Thiết Thủ cùng uống Pháo Đả Đăng. Thiết Thủ không thích uống rượu, cũng sợ rượu vào sẽ hỏng việc, say rượu lại nói lộ ra những điều không hay, tóm lại là không có chuyện gì tốt. Vì vậy lúc đó khi Thích Thiếu Thương hai mắt mông lung, Thiết Thủ như trước vẫn duy trì được sự tỉnh táo. Thế nhưng Thiết Thủ lần này tình nguyện muốn uống say, để không cần phải nghe những lời Thích Thiếu Thương nói.

Trời bắt đầu tối, Thích Thiếu Thương vẫn ôm đàn vuốt ve, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Nghe nói ở tây hải có loan giao, đàn nếu bị đứt dây dùng giao này có thể hoàn hảo khôi phục lại.”

“Đó chẳng qua chỉ là truyền thuyết thôi.”

Thiết Thủ không lưu tình chút nào phủ nhận. Nếu Thích Thiếu Thương chạy đi tìm loan giao gì đó, lượng công việc của hắn chắc chắn sẽ tăng mạnh. Thích Thiếu Thương giống như không có nghe gì cả, còn nói:

“Đàn tốt mấy thì cũng vô dụng, người gảy đàn đã mất. Như vậy cũng tốt, chặt đứt còn hơn.”

Thiết Thủ là người có sự quan sát nhạy cảm sắc bén, cho nên hắn rất nhanh chóng phát hiện ra ánh mắt Thích Thiếu Thương nhìn thân cầm rất quen thuộc, hắn là người có trí nhớ tốt, không bao giờ nhớ sai, nên hắn rất nhanh chóng, nhanh tới mức chính hắn cũng không kịp làm bộ không nhận ra ánh mắt này, liền nhớ ra ánh mắt Tễ Nguyệt nhìn Cố Tích Triều cũng y hệt như thế.

“Ta lần đầu tiên gặp y là khi ở Kỳ Đình tửu quán, y đánh đàn ta múa kiếm, y đàn thực là hay.”

Ánh mắt Thích Thiếu Thương mê ly, giống như nhớ lại tình cảnh lúc đó, tiếng đàn lúc đó.

“Nhìn y uống rượu thật như muốn đem ngươi áp chết mà. Nhất là cái miệng nhỏ, đôi môi nhỏ, cũng không biết muốn uống đến ngày tháng năm nào. Ta nhịn không được cứ chuốc cho y uống, rốt cuộc y quá chén ngã lăn ra ngủ, kết quả là ta thay y rửa chén suốt cả đêm.”  – Thích Thiếu Thương hắc hắc cười: “Tửu lượng y kém muốn chết, không bằng một phần mười của ta, nhưng nói đi cũng phải nói lại, dường như y không bằng ta cũng chỉ có điểm này.”

Thiết Thủ không trách được vì sao hắn lại coi trọng chiếc đàn này như vậy, thì ra là hắn đang tâm tâm người đã đi. Chính là hắn không hiểu đó là nữ tử như thế nào, chỉ có tửu lượng không bằng hắn, Tức Đại Nương kia không phải nhân vật giống như vậy sao, như thế nào mà chưa nghe qua giang hồ có nhân vật như vậy nhỉ, chẳng lẽ lại là tại đại mạc biên quan xuất hiện nử tử Tây Vực?

“Y thế nào rồi?” – Thích Thiếu Thương đột ngột hỏi, ánh mắt không hề rời khỏi thân cầm.

Thiết Thủ có chút chuyển biến bất quá chỉ hỏi qua loa: “Y là người nào?”

Thích Thiếu Thương cắn răng nói: “Cố Tích Triều.”

Thiết Thủ nghĩ con ma men này đúng là nói chuyện chả ra đâu vào đâu, đang tâm tâm niệm niệm một nữ nhân làm hắn khắc cốt ghi tâm thì sao lại đột ngột nhảy sang cừu nhân không đội trời chung như thế.