[Thích Cố] – Tâm Khóa

Chương 10




Ngày hôm đó Thích Thiếu Thương vừa bước vào Lục Phiến Môn đã bị Mục Cưu Bình kéo tới đại sảnh gặp Vô Tình.

“Thích Thiếu Thương, ngươi tin tưởng y sao?” Mời Thích Thiếu Thương ngồi xuống, Vô Tình dùng ánh mắt nghi ngờ hướng về phía Thích Thiếu Thương.

“Không cần phải hỏi, lời nói của Cố Tích Triều mà có thể tin được sao? Ta rõ ràng thấy y…” Thích Thiếu Thương còn chưa mở miệng, Mục Cưu Bình đã nhảy vào cướp lời.

“Ta tin y.” Không đợi Mục Cưu Bình nói xong, Thích Thiếu Thương liền lớn tiếng nói.

“Đại đương gia! Ngươi tại sao lại tin tưởng tên ma đầu đó?” Nghe được câu trả lời của Thích Thiếu Thương, Mục Cưu Bình lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên.

“Vậy tại sao ta không thể tin y?”

“Đại đương gia, Cố Tích Triều lừa chúng ta bao nhiêu lần ngươi không nhớ sao? Ngươi như thế nào đến bây giờ vẫn còn có thể tin tưởng y?!”

“Cố Tích Triều tuy rằng đã lừa gạt ta, nhưng y vốn là một người rất kiêu ngạo, nếu là y làm, nhất định y sẽ không phủ nhận. Cố Tích Triều mà chúng ta quen có bao giờ gây tội mà không dám thừa nhận chưa?”

“Chuyện này… Dù có nói sao ta cũng sẽ không tin tưởng tên ma đầu đó!” Nói xong Mục Cưu Bình thở phì phì tức giận ngồi xuống.

“Mục huynh đệ không cần nóng vội. Thích Thiếu Thương nói đúng, là y làm y nhất định sẽ thừa nhận. Nhưng vị trí của Dung vương hiện nay trong triều đình giống như mặt trời ban trưa, được Hoàng Thượng hết lòng tin tưởng. Hơn nữa trước đó vài ngày, hắn còn chủ động gánh vác việc gom góp quân lương đưa đến biên quan, thanh danh trong dân chúng rất lớn, thế thì hắn có lý do gì để bắt con của Tiểu Yêu đi chứ? Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều có nói tiểu Phi Vân tại sao lại bị Dung vương bắt đi không?”

“Y cái gì cũng không chịu nói. Chờ một chút ta sẽ hỏi lại y.” Nói xong, hắn cùng Mục Cưu Bình một trước một sau đi ra ngoài.

Vô Tình nhìn bóng dáng đang rời đi của Thích Thiếu Thương thì lại nhớ tới ngày đó hắn ôm Cố Tích Triều vào lòng bằng biểu tình vô cùng trân trọng. Thích Thiếu Thương, có lẽ từ ba năm trước ngươi đã rơi xuống hố sâu rồi. Chính ngươi có biết được điều đó không?

Bước vào sương phòng nơi Cố Tích Triều đang cư ngụ, Thích Thiếu Thương theo thường lệ, việc đầu tiên hắn làm là bôi thuốc cho Cố Tích Triều.

Lần trước thiếu chút nữa bị Thích Thiếu Thương trói lại nên Cố Tích Triều hiện tại vô cùng an phận ngồi yên, không như lúc đầu liên tục giãy giụa không cho hắn đụng vào.

Chính là… y vẫn không cách nào không mở miệng châm chọc Thích Thiếu Thương khiến hắn nhiều phen nghiến răng nghiến lợi. Bất quá, Thích Thiếu Thương nghe mãi cũng nhàm, y nói mặc y, hắn làm mặc hắn, xem như đã luyện thành thói quen.

“Thích Thiếu Thương, Kim Phong Tế Vũ Lâu bị sập rồi sao? Ngươi như thế nào mỗi ngày đều rảnh rỗi như vậy chứ?” Cố Tích Triều một bên vừa mặc quần áo vừa hướng về phía Thích Thiếu Thương Thích đại hiệp hiện đang tất bật thu dọn đồ đạc cao giọng nói.

“Kim Phong Tế Vũ Lâu rất tốt. Cái ta quan tâm chính là vết thương của ngươi, tại sao lâu như vậy mà vẫn chưa khỏi?”

“Hừ, ngươi thì biết cái gì, vết thương do đao kiếm để lại bộ dễ lành lắm sao? Sao ngươi không để ta đâm thử hai đao cho biết?”

“Ta thử rồi, đau lắm!” Lời vừa nói ra, không khí trong phòng đột nhiên trầm xuống.

Cố Tích Triều ngừng buộc vạt áo, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Thích Thiếu Thương. Kể từ khi hai người gặp lại nhau, hắn rất thường xuyên ngẩn người.

“Tại sao ngươi còn không giết ta?”

“Ba năm trước tại sao ngươi lại mất tích? Ba năm nay ngươi đã sống như thế nào? Tại sao đứa con của Tiểu Yêu lại nằm trong tay ngươi?” Thích Thiếu Thương không trả lời Cố Tích Triều ngược lại còn dồn dập hỏi y những vấn đề hắn đang thắc mắc.

“Ngươi tin tưởng ta?” Nghe Thích Thiếu Thương hỏi như vậy hắn, Cố Tích Triều có chút kinh ngạc.

“Ta tại sao lại không tin ngươi?”

“Chính là, ta vốn…”

“Ngươi không cần phải nhắc nhở ta về những chuyện đó. Trả lời ta, Tích Triều!”

Nghe thấy sự biến đổi trong cách xưng hô của Thích Thiếu Thương, cả người Cố Tích Triều chấn động mạnh.

“Thế nào rồi? Miệng vết thương còn đau sao?”

“Không phải…” Nhìn chằm chằm Thích Thiếu Thương trong chốc lát, Cố Tích Triều hơi hơi thở dài, khóe miệng lộ ra một nụ cười tươi.

Khác với nụ cười lạnh lùng ngạo nghễ mang ý mỉa mai vẫn thường túc trực trên môi, lần này Cố Tích Triều là thật tâm mà mỉm cười.

Nhìn thấy y nở nụ cười thuần khiết mỹ lệ như thế, Thích Thiếu Thương phát hiện cổ họng mình lại bắt đầu khô.

“Ta không biết mình rời đi như thế nào, chỉ nhớ Triệu Thành đã bắt ta phải xem một tuồng kịch…”

“Những chuyện sau đó thì các ngươi cũng đã biết rồi.” Cố Tích Triều đem chuyện của ba năm qua đơn giản gói gọn trong vài câu, nhưng y bỏ bớt việc y đã uống vào viên thuốc mà y đã chế được trong bình dược màu lam nhỏ kia.

“Chết tiệt…” Thích Thiếu Thương càng nghe càng trở nên giận dữ, chờ Cố Tích Triều nói xong, hắn liền tung một chưởng làm cái bàn vỡ nát, khiến toàn bộ mọi thứ bên trên đều rơi vãi trên mặt đất.