[Thích Cố] Ta Là Mẹ Ruột Ta Sợ Ai

Chương 11: Cuộc đời mẹ ruột nhiều tai nạn




Tối hôm qua ta dành cả đêm giải thích với Triều Triều, phát huy mười hai vạn phần tinh thần tiểu cường hồ ngôn loạn ngữ nói hưu nói vượn để “chứng minh” là trang phục của ta, không đúng, trang phục của Triều Triều vĩ đại đẹp đẽ rạng ngời diễm lệ tới cỡ nào. Sau khi nói dông nói dài NNNN lần [ Triều Triều! Ta thật sự có nỗi khổ tâm mà! ]—— mẹ ruột ta đây đương nhiên biết nếu cứ tiếp tục lừa gạt Triều Triều như vậy, tội lỗi sẽ nhân lên với tốc độ hai mươi vạn lần một giây, nhưng ta thật sự không muốn bị Triều Triều ăn tươi nuốt sống đâu… —— qua N canh giờ sau, Triều Triều không thể nhịn được nữa quát, [ Câm miệng! ]

[ Được..... ]

[ Ngươi có biết ngươi có làm gì thì ta cũng không thể ngăn cản, cho dù bây giờ ngươi muốn nhảy xuống vực tự sát ta cũng không xen được, không quản được! ]

[ Triều Triều ~ đừng nói như vậy a… ] Ngực hơi hơi đau.

[ Được! Bây giờ ta sẽ không hỏi ngươi đã làm những chuyện gì nữa, cho tới khi ngươi giao lại thân xác cho ta. ]

[ Triều Triều… ]

[ Đừng nói gì hết, ta mệt chết đi được, lo liệu mọi chuyện sớm một chút. Nhớ rõ, ngươi đem mấy chuyện này chôn sâu một chút, đừng để nó truyền ra ngoài! ]

[ Được.... ]

Trầm mặc. Ta vừa bi ai lại sầu não, trên đời này mẹ ruột kém cỏi nhất chính là ta, giờ lại bị Triều Triều chán ghét…

[ Ngày mai… ]

[ Cái gì? Triều Triều? ]

[ Ta muốn đi gặp Vãn Tình. ]

﹡﹡﹡﹡﹡﹡

Bình minh, đẩy cửa phòng ra, thái dương thực chói mắt. Vươn tay che mắt, Thân thủ ngăn trở ánh mắt, đầu váng mắt hoa.

Mất ngủ…

“Lâm.”

Cách đó không xa truyền đến một thanh âm ôn nhu đến mức có thể tan ra trong không khí, lọt vào tai ta, lại khiến ta phẫn nộ. “Hoàng tử điện hạ, xin hỏi ngài đến tệ xá có chuyện gì?”

“Lâm, ngươi rất chán ghét ta?”

Thập phần, phi thường, đặc biệt, mười hai vạn phần, “Hoàng tử điện hạ lại đùa rồi, ngài và hoàng thúc ngài đều là khách quý của Đại Tống, an nguy của Đại Tống đều dựa vào ngài, ta sao dám chán ghét ngài chứ?” Lồng ngực phập phồng, nhìn vào mắt hắn, thở gấp. Đồ mắt gấu trúc! Nghĩ tới đây là kiệt tác của ta, trong lòng chột dạ —— đây chính là hoàng đế Đại Kim trong tương lai.

“Ai…” Một tiếng thở dài thật sâu khiến lòng ta lo lắng, biết rõ đó là hư tình giả ý, lại cứ cảm thấy trong đó có chút mất mác.

“Lâm, ta chỉ muốn mời ngươi một bữa cơm. Về chuyện phi tử, ngươi có thể cân nhắc từ từ.”

“Không cần cân nhắc!” Vốn đang có chút hảo cảm đối với hắn, trong nháy mắt tan vào hư không, muốn làm chủ nhà của Triều Triều sao, đừng nói tới đại môn, tới cái cửa sổ cũng không được a! Ta xoay người đi về phía nhà ăn, Hoàn Nhan Thịnh nhắc tới cơm, ta mới cảm thấy đói không chịu nổi, phải tìm chút đồ ăn lấp đầy bụng.

Một cước bước vào nhà ăn, sửng sốt. Trên bàn trống rỗng. Sao lại thế được? Ta đâu có ngủ quên a? Chẳng lẽ Lục Phiến Môn ăn trước? Sao không ai nói cho ta biết! “Vô Tình,” ta nhìn người duy nhất còn ở trong nhà ăn, “Cơm của ta…”

“Lâm công tử, Hoàn Nhan hoàng tử nói muốn mời ngươi ăn cơm, cho nên chúng ta dọn xuống hết rồi.”

“T_T|||||||||||…” Hắn mời ta ăn cơm liên quan gì đến Lục Phiến Môn các ngươi?!

“Lâm công tử nên nhanh chóng đi đến điểm hẹn đi. Nếu sứ giả Kim quốc có gì bất mãn, Lục Phiến Môn không gánh nổi.” Vô Tình ngữ khí là lạ. Nói tới nói lui, thì ra là liên quan tới lợi ích của Lục Phiến Môn a.

“Không ngờ Lục Phiến Môn lại nhát gan sợ phiền phức như vậy!” Không nghĩ nhiều, cứ như vậy buột miệng thốt ra.

“Lâm công tử, ngươi không biết, ở triều đại này, nơi này, xét thân phận của chúng ta có bao nhiêu cái khó xử.” Quan viên bộ khoái vốn bảo vệ dân chúng, vì dân chúng tiêu tai giải nạn, nhưng thường lại là nguyên nhân của các tai họa đó.

“Lâm công tử, xin ngươi về sau chú ý thân phận của mình, đừng ở Lục Phiến Môn làm chuyện kích động. Ngày hôm qua nếu Hoàn Nhan hoàng tử không ngăn cản, chiếu theo luật pháp Đại Tống, ngươi hiện tại hẳn là đang ở trong đại lao Hình bộ. Mà Lục Phiến Môn,” ngừng một chút, “cũng đã bị liên lụy.”

“Ta biết rồi.” Thở dài một tiếng, phất tay áo xoay người.

“Lâm công tử, kỳ thật có một số việc, quá lộ liễu, không tốt.”

“A ~” ý cười hiện lên nơi khóe miệng. “Đừng ở Lục Phiến Môn làm chuyện kích động” đúng không? “Có một số việc đừng làm quá lộ liễu” đúng không? Nếu không ở Lục Phiến Môn thì sao? Ý ta là, nếu không làm trước mắt Vô Tình các người, làm cho kín đáo một tí, ta có thể đánh Hoàn Nhan Thịnh thành mắt gấu trúc được không?!

﹡﹡﹡﹡﹡﹡

Túy Nguyệt Lâu.

Chân gấu nướng than, tôm biển cháy mỡ, bào ngư tươi, vây cá kho… Ngạch… rất bực mình a, lại toàn là đồ ăn ở Túy Nguyệt Lâu lúc ta mới tới Biện Lương. Nhớ tới bàn đồ ăn tốn của ta N nén bạc, cuối cùng đành phải cho mấy tên khất thực hết, thật là đau lòng. Nghĩ tới lát nữa bàn đồ ăn này cũng sẽ bị “lãng phí”, lại thêm một lần tiếc hận.

“Lâm, sao? Không hợp khẩu vị? Muốn ta gọi món dưa cải thanh đạm hơn không?” Hoàn Nhan Thịnh ngồi đối diện ta, tươi cười niềm nở nhìn, khiến ta nổi hết cả da gà.

“Không cần, như vầy là được rồi. Bình thường ta không có thói quen lãng phí đồ ăn.” Chỉ là bình thường mà thôi, không tính những tình huống đặc biệt, như bây giờ chẳng hạn ——

“Khách quan, trà mà ngài muốn có rồi đây ~!” Thanh âm lanh lảnh lọt vào tai ta, lại giống như tiếng trời a.

Lắng tai nghe, tiếng bước chân từ xa bắt đầu đến gần. Chân phải duỗi ra, ấm trà trong tay tiểu nhị bay lên cao, đoạn rơi tự do xuống dưới, ta hài lòng tính toán điểm rơi trên đất —— trên người Hoàn Nhan Thịnh.

Một thân ảnh nhanh chóng bay đến, tay vững vàng chụp ấm trà lại, ấm trà nằm yên cách Hoàn Nhan Thịnh một thước.

Ta oán hận nhìn cái tên phá hư chuyện của ta, cắn răng đứng dậy, làm bộ lớn tiếng ồn ào: “Hoàng tử điện hạ! Cẩn thận a ~!” Thân mình thuận thế nghiêng về phía trước, dưới chân cố ý lảo đảo, toàn bộ thân thể bổ nhào, sức nặng đè một bên bàn, dưới chân lại dùng sức, cả bàn đồ ăn ngã ập về hướng Hoàn Nhan Thịnh. Dã Dực lại dùng khinh công, một cước chặn bàn lại. Bất quá, tuy rằng cái bàn đã đứng vững, nhưng chân gấu a tôm biển a bào ngư a vây cá a vân vân và vân vân đều ào ào rơi trên người Hoàn Nhan Thịnh. Nhất thời, trên người Hoàn Nhan Thịnh dính đầy dầu mỡ đồ ăn đen đen đỏ đỏ, một con tôm biển còn vắt trên đầu hắn, hắn run rẩy nhìn ta.

Ta ngây ngô cười hắc hắc, “Điện hạ, ngài vẫn nên quay về thay quần áo đi…”

“Điện hạ…” Dã Dực ở một bên thật cẩn thận hỏi, “Người xem…”

“Trước hết,” Hoàn Nhan Thịnh lấy tay sờ mặt, tay dính đầy mỡ, “Quay về!”

Trên mặt ra sức nặn ra một nụ cười có lỗi, nhìn theo Hoàn Nhan Thịnh rời đi. Đoạn quay người lại, ngựa không dừng vó tiến về một hướng —— Tích Tình Tiểu Cư.

﹡﹡﹡﹡﹡﹡

Ta không nói gì cầm vạt áo lên nhìn, bên này một đốm đen bên kia một đốm đen, áo trắng đã đi tong rồi. Quả nhiên báo ứng đến rất nhanh, ta vừa mới chơi khăm Hoàn Nhan Thịnh xong…

Tuy nói Triều Triều có giúp ta vẽ bản đồ chỉ đường, nhưng ta đây tự nhận không phải mù phương hướng, nhưng tốn không ít thời gian đi đường vòng, lúc tới được Tích Tình Tiểu Cư, đã sắp chạng vạng. =_=|||||||||

Yên lặng chạy tới thắp hương viếng mồ mả của Vãn Tình tiểu thư, đặt tế phẩm lên trên. Chắp tay tế bái.

Đối với vị phu nhân chính thống của Triều Triều, mẹ ruột ta ủng hộ Thích Cố vương đạo, tôn kính từ tận đáy lòng. Ngoại trừ một điểm duy nhất, nàng là nữ tử mà Triều Triều yêu nhất, nhưng rốt cuộc thì nàng đã hy sinh anh dũng, nhường đất lại cho Thích Cố, nên Thích bánh bao không cần phải lo lắng về độ chân thành của mẹ ruột ta a ~^^ Vãn Tình tiểu thư, nàng nếu ở trên trời có linh thiêng, xin phù hộ cho Triều Triều và Thích bánh bao hạnh phúc mãi mãi đi! Tuy Ngạch biết cầu nàng phù hộ cho chồng mình cùng người khác có gian tình rất rất rất là ngớ ngẩn… mấy chuyện này đại khái chỉ có ta mới làm được ~=_=|||||||||||||

Thăm mộ phần của Vãn Tình tiểu thư xong lại vào Tích Tình Tiểu Cư, kết quả nhìn thấy cả căn phòng bụi bặm tầng tầng lớp lớp. Cam chịu số phận bắt đầu quét dọn Tích Tình Tiểu Cư. Trong lòng cứ nghĩ, nếu đổi thành Thương Tích Tiểu Cư có phải hoàn mỹ không ~>_</~~~

“Ô ~ mệt chết ta!!!!” Gối đầu lên cái gối có chút mốc meo, nắm thật chặt tấm chăn trong lồng ngực, nghĩ thầm: phải biểu hiện thật tốt mới được, không thể lại bị Triều Triều ghét bỏ…

Trong mông lung, vài ánh tịch dương còn sót lại lọt vào phòng, ngoài cửa sổ tựa hồ có một thân ảnh như ẩn như hiện…