Cố Tích Triều mất tích rồi!
Không phải cái loại mất tích khi vợ chồng cãi nhau, phải chờ đến khi đối phương tìm tới cửa.
Tất cả mọi thứ của cậu, hộ chiếu, tiền bạc đều trong ngăn kéo tủ, quần áo cũng chẳng thiếu bộ nào. Cậu biến mất hoàn toàn triệt để, cũng tựa như bốc hơi khỏi nhân gian.
Thiết Du Hạ gần như phát điên rồi, bất quá, hắn điên không phải vì lo lắng cho an nguy của Cố Tích Triều. Đối với một cảnh sát mà nói, không có sự tình gì đau đầu bằng việc nghi phạm một vụ án đột nhiên mất tích như vậy.
Nào có cảnh sát nào lo lắng cho an nguy của một ngoại phạm?
Bất quá, loại sự tình này, chính là mỗi người mỗi khác.
Ví dụ như Thích Thiếu Thương.
Mỗi đêm, hắn đều đến quán bar Cố Tích Triều hay lui tới, đến những quảng trường trống không. Không ngừng tìm kiếm, bất đắc dĩ, đều là phí công.
Kỳ thật, việc Cố Tích Triều trở thành nghi phạm lớn nhất cũng là chuyện đương nhiên. Trong một vụ sát nhân, thì người thân cận nhất của nạn nhân, đều là đối tượng bị tình nghi đầu tiên.
Huống chi cậu ta còn mạc danh kỳ diệu mà mất tích, loại sự tình này không khác nào việc chạy án, sợ tội danh mà bỏ trốn.
Quả thật, cái chết của Vãn Tình, đều làm mọi người trở tay không kịp.
Đêm đó, Cố Tích Triều cũng giống như mọi ngày về đến nhà, lại nhìn thấy cả vách tường đính đầy vết máu đã khô, còn có thi thể của Vãn Tình, chết không nhắm mắt. Động mạch cổ bị chém đứt. Bị thương ở nơi huyết lưu thông cường độ mạnh như thế này, việc có những vết máu khoa trương như vậy là điều bình thường.
Kết quả, thời điểm Thích Thiếu Thương đưa Cố Tích Triều đến cảnh cục, cậu ta thần trí đã bất minh, thậm chí không thể bước đi được bình thường. Việc gọi điện cầu cứu Thích Thiếu Thương, đơn giản xuất phát từ bản năng.
…
Cố Tích Triều năm mười bốn tuổi đã là cô nhi, mẹ cậu bị cha cậu giết chết, sau đó ông bị phán án tử hình.
Nguyên nhân thực đơn giản, mẹ Cố Tích Triều không cam lòng sống cuộc sống bần cùng chật vật thế này, nên đi làm kỹ nữ.
Mà cha Cố Tích Triều cũng không phải là người lương thiện cái gì, dưới men say hòa cùng cơn thịnh nộ, liền dùng dao chém chết bà. Ba ngày sau, nhóm cảnh sát tìm được Cố Tích Triều đang giam mình trong nhà, cùng thi thể người mẹ tứ chi không còn hoàn hảo nằm cách nhà cậu không xa.
Cố Tích Triều chỉ nhớ, chạng vạng tối hôm đó trở về nhà, cha đang ngồi trước bàn ăn cơm, vẫn là đã uống say khướt như cũ. Mà hôm đó, không thấy mẹ đâu, thế nhưng điều này cũng chẳng làm cậu hoài nghi gì. Cha đang ăn cơm, cũng không chờ cậu, mà mẹ, đến nữa đêm cũng chẳng về nhà.
Điều bất đồng duy nhất chính là, bữa tối hôm đó, thức ăn lại thực nhiều hơn mọi khi.
(Nguyệt: có ai nhận ra lý do ko *lăn lăn lăn*)
…
“Ai! Bà biết không, nghe nói đứa nhỏ kia cũng tiếp tay trong việc giết mẹ nó!”
“Thật hay giả a?”
“Chứ các bà nhìn đứa nhỏ đó xem. Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, mà một chút phản ứng cũng không có. Tám phần chính là đồng lõa a!”
“Aii…. Xem đứa nhỏ đó tĩnh mịch như vậy, làm sao có thể…”
“Cái loại kỹ nữ đó, nơi nơi câu dẫn đàn ông, làm sao sinh ra được cái thứ gì tốt đẹp!”
“Nhỏ giọng lại! Vạn nhất bị Cố Tích Triều kia nghe được, cẩn thận cậu ta chém luôn cả bà đó….”
……..
Một loại chuyện tình kỳ lạ, đủ tư vị huyết tính, đủ cả kích thích cùng thõa mãn tâm lý muốn tìm sự lạ của dân chúng, liền thuận lý thành chương trở thành đề tài bàn tán những lúc trà dư tửu hậu.
Mà cuộc sống của Cố Tích Triều sau này, tự nhiên cũng trở thành tiêu điểm của đám người rảnh rỗi thích mua vui chuyện thiên hạ.
Không qua một tuần sau, cả lớp không còn ai nguyện ý nói chuyện với Cố Tích Triều nữa, tựa như cả cái tên Cố Tích Triều, cũng chính là một từ ngữ khủng bố.
Trừ bỏ Thích Thiếu Thương.
Mỗi ngày hắn đều cùng Cố Tích Triều về nhà, lại thường mang thức ăn ngon trong nhà đến cho cậu, hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt của người khác. Vì Cố Tích Triều, đã vài lần hắn cùng gia đình tranh chấp không nhỏ.
Thích Thiếu Thương xuất thân là gia đình cảnh sát, làm sao có thể ở gần con của một tội phạm giết người như vậy. Đừng nói đến người lớn trong nhà Thích gia, chính là ngay cả Thích Thiếu Thương hắn, đôi khi cũng cảm thấy bất khả tư nghị. Nhưng hắn cảm thấy, nếu lúc ấy hắn không quen biết Cố Tích Triều, thì cuộc sống của hắn sẽ trở nên như thế nào…
Từ đó, Thích Thiếu Thương trở thành bạn của Cố Tích Triều, cũng là người bạn duy nhất trong mười bốn năm nhân sinh của Cố Tích Triều cậu.
…..
Tính cách Cố Tích Triều tuy rằng quái gở, nhưng tài năng thực không nhỏ. Cậu sau vài năm nay gia nhập thương trường, chính là có thể nói đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Dưới sự trợ giúp của cậu, tập đoàn Phó gia hàng năm đều là tăng trưởng không nhỏ.
Cách thức làm việc của Cố Tích Triều, trừ bỏ phần sách lược ra, mấu chốt chính là ngoan độc.
Thương trường như chiến trường, phàm tất cả những ai ngăn trở cậu, đều là thi cốt vô tồn. Trong nhiều năm này, đã có không ít người vì cạnh tranh với Phó gia tập đoàn mà nhà tan cửa nát. Ngọc Diện Tu La đó, cũng không phải chỉ có hư danh.
Mà hết thảy những gì Cố Tích Triều làm, đều là vì Phó Vãn Tình.
Vài giọt nước mắt của cô, còn quan trọng hơn cuộc sống của trăm vạn gia đình khác.
Mà Phó Tông Thư cũng rất biết tranh thủ cơ hội. Trong vòng nữa năm giúp đỡ, Cố Tích Triều đương nhiên được ông ta nhận làm con rể.
Tài năng đến thế này, một hiền tế tốt như vậy, đốt đèn lồng cũng chẳng dễ dàng tìm được a!
…
Tính toán rõ ràng, Vãn Tình đương nhiên là quan trọng nhất.
Thích Thiếu Thương hiểu điều đó, mà hắn lại càng hiểu rõ tâm ý của mình đối với Cố Tích Triều. Từ năm 18 tuổi, hắn đã hướng Cố Tích Triều bày tỏ rõ ràng, thế nhưng cậu vẫn là một bộ dạng hàm hàm hồ hồ, như gần như xa.
Thích Thiếu Thương cũng hiểu được suy nghĩ của Cố Tích Triều, hắn nguyện ý chờ đợi.
Này, một lần chờ đợi này, cũng đã được tám năm rồi.
Ngày chấm dứt chuỗi thời gian chờ đợi này, chính là ngày hắn nhận được tấm thiệp cưới đỏ tươi từ Cố Tích Triều.
Thích Thiếu Thương đã từng mê võng, đã từng thống khổ, nhưng hắn rốt cuộc vẫn biết được, điều hắn tối ước nguyện là gì.
Ngoài việc Cố Tích Triều có được hạnh phúc ra, hắn còn có cái gì là quan trọng nữa đâu?
(Nguyệt: =((=(((((( bánh bao aaaahhhh =((=((()
Hôm sau, hắn như trước đến tìm Cố Tích Triều. Vãn Tình đối với hắn cũng thực nhiệt tình. Đôi khi hắn còn nghĩ, nếu nàng biết ý niệm hắn đối với Cố Tích Triều rồi, vậy nàng có đối đãi với hắn tốt thế này hay không.
Mỗi lần như vậy, hắn đều nhận ra mình đang buồn lo vô cớ, bởi vì Vãn Tình không có khả năng nào biết được tâm ý của hắn. Chính hắn, tuyệt đối chưa từng để lộ ra nữa điểm dấu vết nào, còn về phần Cố Tích Triều… Có lẽ, cậu ta chắc đã quên những lời bày tỏ của hắn vào tám năm trước rồi đi.
Mặc kệ có thế nào, mỗi lần nhìn thấy Cố Tích Triều nở nụ cười, trong lòng hắn liền sinh ra một cổ xúc cảm hạnh phúc phi thường to lớn.
Thích Thiếu Thương cảm thấy, hắn sống trên đời này, chính là vì phải bảo vệ Cố Tích Triều.
Việc này, có cái gì là không tốt?
Nhưng lần này, Thích Thiếu Thương không thể bảo hộ cậu ta.
…
Thích Thiếu Thương ngồi trong phòng thẩm vấn, nhìn Cố Tích Triều si ngốc lăng lăng ngơ ngác trước ngọn đèn lờ mờ hôn ám, lòng đau tột đỉnh.
Vốn là bạn thân của Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương đáng ra không được phép tham dự vụ án này. Bất quá lo lắng cho tâm trạng Cố Tích Triều không ổn định, có thể làm chậm tiến độ vụ án, nên cục trưởng mới quyết định ra một ngoại lệ, để cho Thích Thiếu Thương tham dự hỏi cung.
“Tên?”
“Cố Tích Triều”
“Nói cụ thể!”
Ánh mắt Cố Tích Triều có chút lung lay, ngẩn nhìn Thiết Du Hạ ngồi ở bàn đối diện.
“Anh đã biết rồi mà.”
“Tôi nói là cụ thể vào! Con mẹ nó có nghe hay không!!!”
Biểu tình của Thiết Du Hạ dữ tợn dọa người.
(Nguyệt: ta muốn đánh ổng =.=)
Thích Thiếu Thương nhìn đến bàn tay Cố Tích Triều đã phát run, nhịn không được mà xen vào:
“Thiết Du Hạ! Anh không thể từ tốn một chút được sao?”
“Thích cảnh sát! Mong anh đừng có quên thân phận!? Nếu còn lắm miệng, tôi cũng có quyền mời anh ra khỏi đây!”
Thiết Du Hạ lạnh lùng quay đầu lại nhìn, không chút yếu thế.
Thích Thiếu Thương liếc nhìn Cố Tích Triều, đành phải im miệng. Thiết Du Hạ này nói được làm được, nếu mình bị đuổi ra ngoài rồi, Cố Tích Triều chỉ sợ lại càng thêm thảm hại.
“Tích trong quyến luyến, Triều trong sớm chiều.”
Cố Tích Triều cúi đầu, thấp giọng nói.
“Giới tính!”
(Nguyệt: ta mún đánh ổng quá =((=((((()
Cố Tích Triều sửng sốt một chút, không có trả lời.
Thích Thiếu Thương khắc chế xúc động muốn đánh người, cái tên này quả là khinh người quá đáng mà!
“Giới tính!!!”
“Nam.”
“Nam sao?”
Thiết Du Hạ mở miệng cười:
“Ngươi là nam nhân, cùng một nam nhân khác có loại quan hệ như vậy, mà cũng được coi là nam nhân!”
Nói xong, lại liếc mắt nhìn sang Thích Thiếu Thương.
“Thiết Du Hạ…. Anh đừng có quá đáng!”
Thích Thiếu Thương cắn răng nói.
“Tôi quá đáng sao?! Các người hại chết Vãn Tình! Rốt cuộc là ai quá đáng?”
Thiết Du Hạ kéo cổ áo Thích Thiếu Thương, lớn giọng quát.
“Không phải… Vãn Tình không phải tôi hại chết mà..”
Cố Tích Triều mạnh đứng dậy, nắm lấy Thiết Du Hạ mà hét:
“Vãn Tình không phải tôi hại chết!!!”
“Các người đừng cho là tôi không biết! Vãn Tình nói tất cả cho tôi nghe hết rồi! Nàng khóc… Nàng rất thương tâm… Nếu không phải vì các người, nàng như thế nào lại tự sát!!!”
Thiết Du Hạ giận dữ quát:
“Là ngươi hại chết nàng! Cố Tích Triều! Là ngươi hại chết Vãn Tình!!!”
“Không phải…. không phải….”
Cố Tích Triều chậm rãi buông tay ra, lại gắt gao đè chặt lên lồng ngực, ý muốn ngăn chặn cơn đau tê tái bất chợt lan tràn toàn thân.
Thích Thiếu Thương nhìn sắc mặt Cố Tích Triều đã biến hóa trắng xanh, bàn tay che ngực cũng do dùng sức quá độ mà trắng bệch, liền biết đã có chuyện gì xảy ra. Cố Tích Triều vốn có bệnh động mạch vành mãn tính, làm sao có thể chịu được kích thích nặng nề của Thiết Du Hạ?!
Thích Thiếu Thương xông lên đỡ lấy thắt lưng cậu, khẩn trương quan sát khuôn mặt cậu:
“Tích Triều! Tích Triều!!!”
“Thiếu Thương… Vãn Tình không phải tôi hại chết mà… không phải…”
Lời còn chưa dứt, trước mắt tối sầm, ý thức tiêu tán.
Thích Thiếu Thương liều mạng khống chế bàn tay mình đang run rẩy, ôm Cố Tích Triều lao ra khỏi cửa. Nếu không nhanh đến bệnh viện thì sẽ không còn kịp nữa!!!
Tích Triều… không phải sợ… có ta ở đây!
Cước bộ Thích Thiếu Thương đột nhiên bị một họng súng tối đen chặn đứng.
“Thích Thiếu Thương! Nếu anh muốn dẫn cậu ta rời đi, tôi sẽ bắn!!!”
Thiết Du Hạ đã phẫn nộ cực điểm, vốn biết Cố Tích Triều trong thương trường có tiếng là giảo hoạt, hiện tại có thể nào là đang giả dạng cái gì đi?!
Thích Thiếu Thương cười, lập tức đưa đầu đến sát nòng súng của Thiết Du Hạ:
“Anh nổ súng đi! Hôm nay nếu anh không một phát bắn chết tôi, thì tôi nhất định sẽ đi!!!”
……..
Thiết Du Hạ cuối cùng vẫn là lái xe đưa Cố Tích Triều đến bệnh viện. Hắn cũng không phải loại người lòng dạ sắt đá gì, lúc phát hiện tình huống Cố Tích Triều quả thực nguy hiểm, hắn đã cảm thấy thực áy náy…
Vãn Tình cũng đã chết rồi, hắn cũng không tội gì bức tử Cố Tích Triều? Nhìn bộ dáng Cố Tích Triều trên xe nữa chết nữa sống, trong lòng cũng có chút khổ sở.
Cho nên, thời điểm bác sỹ thông báo Cố Tích Triều đã không có gì đáng ngại, Thiết Du Hạ cũng là nhẹ nhõm thở ra một hơi. Nếu Cố Tích Triều thật sự xảy ra chuyện gì không may, chỉ sợ Thích Thiếu Thương sẽ quyết cùng hắn đồng quy vu tận. Hắn cũng không muốn vì một Cố Tích Triều mà bồi lại bằng cả mạng của mình.
“Uy, đừng lo lắng nữa… bác sỹ không phải đã nói rồi sao? Cố Tích Triều không có việc gì đâu, chính là chỉ cần nghỉ ngơi thôi. Chờ cậu ta tỉnh lại rồi, tôi với anh vào nói với cậu ta vài câu được không?”
Thiết Du Hạ nhìn Thích Thiếu Thương đi qua đi lại đến choáng váng đầu óc. Từ khi Cố Tích Triều được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt rồi, hắn liền một mực đảo quanh ở cửa.
“Du Hạ, cảm ơn!”
Thích Thiếu Thương ngồi xuống, có chút cảm kích nói.
Thiết Du Hạ thở dài:
“Không sao! Tôi cũng không phải loại người thấy chết mà không cứu. Vãn Tình dù sao cũng đã chết… Cố Tích Triều cũng thực rất khốn khổ…”
“Tôi vào trong xem…”
Thích Thiếu Thương vỗ vỗ bả vai Thiết Du Hạ, đứng lên đẩy cửa phòng bệnh ra.
Thiết Du Hạ cũng đứng lên:
“Tôi cũng vào.”
Thế nhưng tình cảnh trong phòng làm cả hai người kinh ngạc hoảng hốt, trên giường không có một bóng người!
Tích Triều!!!
Thích Thiếu Thương tựa như nổi điên, chạy vọt đến bên cửa sổ.
Hoàn hảo, dưới lầu không có gì bất thường.
Chính là…. Thích Thiếu Thương bắt đầu phản ứng, chậm rãi quay đầu lại nhìn Thiết Du Hạ đồng dạng cũng đang cực kỳ kinh hoảng.
Từ đầu đến cuối, hai người bọn họ đều túc trực ngoài cửa phòng bệnh.
Hơn nữa, đây là tầng lầu thứ mười bảy.