[Thích Cố] Nguyệt Minh Thiên Lý

Chương 21




Edit + Beta: Dạ Lãnh

..

Thích Thiếu Thương nhìn theo bóng lưng của Tiểu Nguyên, suy nghĩ mãi không ra.

Hắn còn đang muốn chạy theo hỏi, thì thân ảnh của Tức Hồng Lệ đã chắn trước mặt hắn: “Cố Tích Triều làm sao vậy?”

Thích Thiếu Thương cúi đầu nhìn Cố Tích Triều đang nằm trong lòng mình, thấy người kia hàng mi khẽ lay động, từ từ tỉnh lại.

Truy Mệnh ngăn cản dã nhân đó, đông một cước, tây một chưởng, ném gã ra xa, rồi mừng rỡ chạy tới xem Cố Tích Triều. Dã nhân kia bị Truy Mệnh đánh đau, sinh nóng nảy, bỗng gã khép song chưởng, đẩy ra hai luồng kình phong tấn công hướng về trước ngực Truy Mệnh. Không ngờ kẻ điên này cũng là một cao thủ, võ công không hề tầm thường.

Thiết Thủ vội la lên: “Cẩn thận.” Nói rồi, song chưởng liền đánh ra phía trước tương trợ.

Truy Mệnh thấy biến không sợ, khom lưng một cái, liền nhảy vọt lên không trung, rồi xoay người nhanh chóng quay ngược trở về, bàn tay phải giơ ra đánh về phía kẻ điên đang đứng ở cửa. Chưởng lực đánh lung tung xung quanh tên điên, khiến hắn không còn chỗ nào tránh né.

Cố Tích Triều đột nhiên kêu lên: “Không nên làm hắn bị thương.”

Truy Mệnh nghe xong, thu tay lại rồi trở mình, nhẹ nhàng đáp xuống đất. Tên điên vừa mới giữ được tính mệnh, vẫn còn chưa bình tĩnh lại, bối rối nhìn Cố Tích Triều.

Cố Tích Triều cố gắng quát lớn: “Còn không mau đi.”

Người điên lưu luyến liếc nhìn y một cái, rồi chạy thẳng ra khỏi cửa miếu.

Truy Mệnh cũng không thèm đuổi theo, để mặc cho gã chạy đi.

Cố Tích Triều hít thở sâu, đẩy tay Thích Thiếu Thương ra, ánh mắt đảo qua một lượt những người đang ở có mặt đó, cuối cùng ánh mắt rơi xuống người Thiết Thủ. Y lạnh lùng cười nói: “Đã lâu không gặp, các vị vẫn khỏe chứ? Hôm nay mọi người tụ tập đầy đủ ở đây, chẳng lẽ là vì đến tìm Cố mỗ sao?”

Mục Cưu Bình hai mắt đỏ ngầu, nói: “Không sai, hôm nay chúng ta đến đây là để giết ngươi.” Hắn nâng thương lên chuẩn bị đâm tới.

Cố Tích Triều chấp tay ra sau, mắt nhìn về hướng cửa sổ, không tránh cũng không né, hết thảy đều không quan tâm đến.

“Lão Bát, ngươi làm gì đó?” Thích Thiếu Thương nắm lấy cây thương của Mục Cưu Bình, cả giận hét lớn.

“Đại đương gia, trước đây huynh không cho ta giết hắn, hiện tại hắn lại đi hại người, huynh còn ngăn cản ta sao? Không được, ta muốn thay Hồng Bào tỷ báo thù.” Hắn dùng sức giật cây thương ra khỏi tay Thích Thiếu Thương.

“Lão Bát, ngươi bình tĩnh một chút.” Thích Thiếu Thương đánh một chưởng vào đầu vai Mục Cưu Bình, đẩy hắn ra xa hơn ba thước.

Thiết Thủ nói với Cố Tích Triều: “Hôm nay chúng ta đến không phải để giết ngươi, mà là có chuyện khác quan trọng hơn.” Ánh mắt Thiết Thủ rơi vào vai trái nhuốm máu của Cố Tích Triều, lại nhớ tới Vãn Tình, trong lòng không khỏi có chút chua xót. Hắn nói: “Ngươi cũng bị thương rồi, nghỉ ngơi một lúc đi.”

Hắn lấy trong áo ra một lọ kim sang dược, ấn vào tay Cố Tích Triều, quay đầu lại nói với Thích Thiếu Thương: “Thiếu Thương, chúng ta ra ngoài để Cố công tử nghỉ ngơi đi.”

Thích Thiếu Thương đã chứng kiến thái độ muốn báo thù của Tiểu Nguyên và Mục Cưu Bình, tâm trạng vô cùng hỗn loạn, thù mới hận cũ, hắn không biết phải làm sao mới có thể đối mặt với Cố Tích Triều. Lúc này nghe Thiết Thủ gọi hắn, hắn cũng không nhìn Cố Tích Triều, xoay người ra ngoài. Mục Cưu Bình oán hận trừng trừng nhìn y, nhổ nước bọt, rồi cũng bước theo Thích Thiếu Thương.

Đến lúc trong miếu không còn ai, Cố Tích Triều mới nhìn lọ dươc trong tay, ánh mắt ảm đạm. Y tiện tay vứt kim sang dược ở góc tường, đi đến trước thần án, phất vạt áo ngồi xuống.

Thiết Thủ nhóm một đống lửa bên ngoài chờ mọi người đến, bọn họ người ngồi xuống vây quanh nơi ấm áp này. Thích Thiếu Thương ngồi đối diện với Tức Hồng Lệ, lúc này mới thấy nàng dung nhan vẫn như trước, xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt long lanh như nước hay liếc về phía mình, phản chiếu ánh lửa đỏ hồng, càng tăng thêm vẻ kiều mị. Hách Liên ngồi sát bên nàng, hai người tuy đã thành hôn, nhưng nhìn lại, vẫn còn chưa được tự nhiên cho lắm.

Thích Thiếu Thương không khỏi mỉm cười, bên này, Hách Liên trừng mắt liếc hắn.

Thích Thiếu Thương lắc đầu, xoay sang hỏi Thiết Thủ: “Thiết huynh đến đây, rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng?”

Thiết Thủ dùng que củi khêu lên cho lửa cháy thêm chút nữa, nói: “Ta đến Giang Nam trước, sư phụ đến sai ta đi một chuyến. Người bảo ta chuyển lời cho ngươi, dặn dò chuyện của ngươi, nên tiến hành nhanh hơn đi.”

Thích Thiếu Thương rầu rĩ gật đầu: “Việc này trong thư Thần hầu cũng đề cập qua, ta biết rồi.”

Thiết Thủ nói: “Sư phụ còn dặn ta một chuyện khác.”

Truy Mệnh hỏi: “Chuyện gì?”

“Cửu vương gia đã bí mật rời kinh thành đến Hàng Châu rồi.”

“Cửu vương gia?” Hách Liên cảm thấy kì quái, “Hắn không phải ngày thường chỉ thích thanh sắc khuyển mã (ám chỉ cách sống thối nát, hoang dâm vô độ) cho tới bây giờ cũng hung vô chí lớn sao? Các đại thần trong triều không ai nể mặt hắn. Hắn rời kinh thành đến Hàng Châu, cớ gì Thần Hầu lại khẩn trương như vậy?”

Thiết Thủ lắc đầu nói: “Cửu vương gia không phải kẻ tầm thường, thường ngày hắn chỉ lo ăn chơi đàn đúm, chính là để che mắt người khác. Sư phụ nói Cửu vương gia này bước đi mạnh mẽ, uy vũ như rồng, ý chí không nhỏ đâu. Từ sau khi Phó Tông Thư suy tàn, Hoàng thượng nghĩ quân cơ nên nhờ cậy vào huynh đệ, cho nên mới đem toàn bộ binh mã do Hoàng Kim Lân điều khiển trước kia, giao cho Cửu vương.”

“Lẽ nào Thần hầu nghĩ Cửu vương có ý đồ mưu phản?” Hách Liên hỏi.

Thích Thiếu Thương ngẫm nghĩ, lẽ nào người đó chính là kẻ gây rối mà Thần Hầu muốn ám chỉ?

Truy Mệnh lắc đầu: “Không có chứng cứ, sư phụ sẽ không suy luận bừa đâu. Nhưng nếu Cửu vương gia quả thực muốn mưu phản, chúng ta nhất định phải tìm cho ra bằng chứng xác thực đã, lúc đó mới vạch trần âm mưu của hắn đuợc.”

“Nhưng chuyện này có liên quan gì đến Cố Tích Triều sao? Hắn ẩn thân ở phủ Hàng Châu, từ lâu đã rời xa giang hồ, tuy là làm việc cho quan, nhưng chỉ ghi chép sổ sách này nọ, làm sao có quan hệ với Cửu vương gia được?”

Thiết Thủ lắc đầu nói: “Sự việc trong đó không rõ ràng lắm, ta cũng không biết. Chỉ là sự phụ đã dặn, bảo ngươi nhất định phải mang Cố Tích Triều trở lại kinh thành. Việc này phải làm càng nhanh càng tốt.”

Truy Mệnh nói: “Chuyện Cố Tích Triều ẩn thân tại Hàng Châu đã bị truyền ra ngoài, hiện giờ cừu gia của y đều tìm tới trước cửa rồi, chúng ta phải mang y về kinh, sợ rằng không dễ dàng gì.”

Ba người nhíu mày không nói, mỗi người ôm một tâm sự riêng.

Tức Hồng Lệ chẳng biết từ bao giờ đã mang tới một bó củi lớn, nói: “Trời sắp sáng rồi, mọi người nghỉ ngơi một lát đi.”

Thiết Thủ gật đầu nói: “Cũng được, chợp mắt một chút đi, ta sẽ canh gác cho. Chờ trời sáng tỏ, chúng ta đưa Cố Tích Triều về phủ Hàng Châu trước, rồi tính toán cho kỹ lưỡng.

Một ngày đêm không yên không ổn, Thích Thiếu Thương cũng cảm thấy mệt mỏi rã rồi, cho nên hắn dựa vào gốc cây liễu mà nhắm mắt điều tức, mới vừa vận chân khí được ba vòng, đã nặng nề rơi vào giấc ngủ. Đến lúc mở mắt ra, trời đã lờ mờ sáng, Thích Thiếu Thương dụi mắt, đang muốn đứng lên, thì đã thấy một kiện áo lông chồn trắng từ trên người rơi xuống. Hắn ngẩn ra, nhặt lên nhìn, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt thâm tình của Tức Hồng Lệ. Thích Thiếu Thương âm thầm thở dài, đi qua hỏi: “Đây là của muội à?”

Tức Hồng Lệ gật đầu.

“Cảm tạ.” Hắn hạ thấp giọng nói, đem áo lông chồn khoác lên vai Tức Hồng Lệ.

Tức Hồng Lệ nói: “Thiết Thủ đại ca cũng ngủ rồi, muội thấy, hay là huynh cứ nghỉ ngơi thêm một lát.”

Thích Thiếu Thương lắc đầu, liếc mắt nhìn bọn Thiết Thủ và Truy Mệnh vẫn còn đang ngủ, nhẹ nhàng nói: “Để ta canh gác cho, muội cũng đi nghỉ đi.”

Tức Hồng Lệ hơi xấu hổ, hơi cúi đầu xuống, nói: “Muội có nấu một ít canh, huynh uống một chén đi.” Cũng không nàng biết nàng lấy đâu ra một cái chén, mang tới trước đống lửa. Có một cái nồi đặt trên ngọn lửa, trong nồi còn tỏa ra hương thơm.

Tức Hồng Lệ vô cùng cẩn thận mang một chén canh đến cho Thích Thiếu Thương, hắn đưa tay đón lấy, vô tình chạm vào ngón tay của Tức Hồng Lệ. Hắn trong lòng khẽ xao động,  giương mắt nhìn nàng, chỉ thấy nàng đỏ mặt mà cười vì xấu hổ, thật giống với Tức Hồng Lệ của năm đó, hết lòng chờ đợi hắn. Nhớ tới tình cảm trước khi của đôi bên, hắn không nén được tiếng thở dài. Ôm chén canh trong tay, hắn hỏi: “Cố Tích Triều sao rồi? Y có đi ra ngoài không?”

Tức Hồng Lệ lắc đầu nói: “Chưa từng đi ra, cũng không thấy có động tĩnh gì. Thiết Thủ và muội có đi xem qua vài lần, thấy y vẫn còn ngủ bên trong.”

Thích Thiếu Thương gật đầu nói: “Muội ngủ một chút đi, ta đi xem y thế nào.” Nói rồi, hắn bưng bát canh vào trong miếu.

Nhờ vào sắc trời, Thích Thiếu Thương có thể thấy Cố Tích Triều ngồi gần thần án, thân thể mệt mỏi dựa vào bức tường bên cạnh, đầu cúi xuống nên nhìn không rõ khuôn mặt. Thích Thiếu Thương đến gần gọi y: “Cố Tích Triều, tỉnh dậy, ăn một chút gì đi.”

Nhưng y không có phản ứng. Thích Thiếu Thương cao giọng gọi thêm một tiếng nữa, người nọ vẫn không nhúc nhích. Thích Thiếu Thương cảm thấy kì quái, bước đến gần đẩy đẩy y, không ngờ Cố Tích Triều thuận thế liền ngã sấp xuống đất, sắc mặt trắng bệch, hình như là đã bất tỉnh từ lâu rồi.