[Thích Cố] Ngọc Tuệ Nhi

Chương 7




Ăn xong điểm tâm, Thích Thiếu Thương duỗi người mệt mỏi, ôm lấy “Ngọc Toái” đang có tư thế “ngồi” rất kỳ quái. Miệng nó nhét đầy bánh đậu xanh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mứt táo và vụn bánh, cả người tỏa ra hương vị ngọt ngào.

Sau tấm màn, ông chủ cười cười nói: “Đại hiệp, tiểu nữ của ngài thật đáng yêu!”

Thích Thiếu Thương sửng sốt, nhìn con mèo trong lòng đang không ngừng liếm bánh đậu xanh trên mép, biểu lộ vẻ cưng chìu: “Ta nào có phúc như vậy!”

Bế đứa nhỏ đi ra khỏi khách điếm, tiểu cô nương bị ánh mặt trời làm cho chói mắt, vội giơ hai tay che mặt. Thích Thiếu Thương xoay người hướng lưng về phía mặt trời, bỏ bàn tay nhỏ bé xuống: “Ngọc —— Toái! Thúc thúc đưa con về nhà!”

“Ngọc Toái” cao hứng vỗ tay, xém chút nữa ngã nhào xuống đất, lại vội vàng ngồi lên, Thích Thiếu Thương bất đắc dĩ lắc đầu, bế đứa nhỏ tinh nghịch này quả nhiên sẽ không được yên a!

Trở lại nơi chia tay Truy Mệnh ngày hôm qua tìm ngựa gửi lại, Thích Thiếu Thương ôm “Ngọc Toái” nhảy lên. Trước hết cứ đem đứa nhỏ phiền toái này về Lục Phiến Môn đã rồi hãy tính.

Chưa tới một canh giờ, Lục Phiến Môn đã ở trước mắt. Tiểu bộ khoái đang đứng trước cửa vội vã đến dẫn ngựa.

“Thích đại ca! Đã lâu không gặp!”

“A, Ngọc Tuệ nhi? Sao con lại cùng về với Thích đại ca?” Tiểu bộ khoái lấy làm lạ, hỏi.

“A, ngươi cũng biết Ngọc Toái?” Thích Thiếu Thương lúc này mới biết được tiểu tử kia tên “Ngọc Tuệ nhi”, báo hại hắn oan uổng trách phụ thân nàng đặt tên không ra gì!

“Đương nhiên!Nó là ~”

Không đợi tiểu bộ khoái nói xong, bên trong một người lao ra, thiếu chút nữa va phải người Thích Thiếu Thương.

“Thích đại ca?”

Là Lãnh Huyết, vẻ mặt hoảng sợ, đến khi nhìn thấy Ngọc Tuệ nhi đang nằm trong lòng Thích Thiếu Thương, hai mắt Lãnh Huyết sáng rực, “Cám ơn trời đất, tìm được rồi!”

“Cái gì?”Thích Thiếu Thương nhìn người trước mặt cảm thấy quái lạ, rảo bước tiến vào đại sảnh.

Thiết Thủ vẻ mặt trầm trọng lấy tay đấm bàn, Vô Tình chiết phiến lay động không ngừng trước ngực. Nhìn thấy Thích Thiếu Thương đi vào, mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, sau đó thở phào ngồi phịch xuống ghế: “Tìm được rồi!”

Nhìn Ngọc Tuệ nhi trong lòng, trong đầu Thích Thiếu Thương xuất hiện hàng ngàn hàng vạn dấu chấm hỏi. Tiểu tử kia nhếch miệng, cười khanh khách không ngừng, mọi người cũng nở nụ cười.

“A, thì ra các người đều biết?” Thích Thiếu Thương cuối cùng hiểu được, tiểu hài nhi này là người của Lục Phiến Môn!

“Ngọc Tuệ nhi!” Từ ngoài cửa, một bóng người xông tới, tựa vào khung cửa thở hồng hộc. Thích Thiếu Thương xoay người, thanh y hoàng sam! Rõ ràng đập vào mắt! Ba năm! Ba năm! Thanh y kia lúc nào cũng xuất hiện trong mộng, cuối cùng đã chân thật ở ngay trước mắt. Hắn không phải đang nằm mơ chứ? Không được là mộng, không được! Bình tĩnh nhìn người nọ, vẫn là cốt cách tuấn tú ngất trời năm đó, nhưng tựa hồ gầy yếu nhợt nhạt hơn, tóc quăn rũ rượi, bàn tay đang nắm lấy khung cửa run rẩy.

“Phụ thân!” Đứa nhỏ trong lòng kêu lên một tiếng như long trời lở đất, khiến tâm Thích Thiếu Thương chấn động, theo bản năng xoay người, tiểu cô nương nhanh chóng giãy ra nhảy xuống mặt đất, chập chững chạy về hướng người đứng nơi cánh cửa.

Gắt gao ôm chặt Ngọc Tuệ nhi trong lòng, Cố Tích Triều mặt tái nhợt vì kích động mà phiếm hồng, lệ nóng trào ra hốc mắt: “Ngọc Tuệ nhi, con đã ở đâu vậy? Con có biết phụ thân lo lắng lắm không?”

Cả thân mình Thích Thiếu Thương lay động, hắn định thần, cầm Nghịch Thủy Hàn đứng thẳng dậy, chết lặng nhìn hai người ngoài cửa. Thích Thiếu Thương thậm chí có chút hy vọng đây chỉ là một giấc mộng mà thôi. Phía đối diện, Thiết Thủ nhìn hắn không chớp mắt, khe khẽ thở dài. Chiết phiến trong tay Vô Tình nhẹ nhàng phe phẩy.

“Phụ thân! Ngọc Tuệ nhi sai rồi! Ngọc Tuệ nhi không nên chạy loạn làm phụ thân lo lắng!” Tiểu cô nương khóc sướt mướt, còn dùng bàn tay nhỏ bé lau nước mắt trên mặt Cố Tích Triều.

Cố Tích Triều đem gương mặt chứa chan nước mắt chôn sâu trong chiếc áo đỏ thắm của Ngọc Tuệ nhi, không thể nhìn thấy nét mặt y, mọi người chỉ có thể nhận ra bờ vai y run lên nhè nhẹ, tựa hồ đang tận lực đè nén cảm xúc.

Một lúc lâu sau, kiên quyết ngẩng đầu, trên mặt đã không còn vương lệ.

“Trở lại là tốt rồi! Phụ thân không trách con! Lần sau không được chạy loạn nữa.”

“Được!” Gật gật đầu, Ngọc Tuệ nhi áp mặt mình lên má Cố Tích Triều, vô cùng thân thiết cọ cọ: “Phụ thân! Ngọc Tuệ nhi nhớ phụ thân quá!”

Cố Tích Triều cười rạng rỡ, ôm thân người nho nhỏ, tràn ngập nuông chiều không muốn rời xa.

Mọi người xúc động, đến Thiết Thủ cũng phải ngân ngấn lệ.

“Thúc thúc!” Ngọc Tuệ nhi nhớ tới “ân nhân cứu mạng” của mình, kéo kéo ống tay áo Cố Tích Triều, “Phụ thân, là thúc thúc đã đưa con về.”

“A” Cố Tích Triều vẫn trìu mến chăm chú nhìn Ngọc Tuệ nhi từ trên xuống dưới xem con có bị thương không, vô thức liếc ra sau một chút, trong nháy mắt như bị điện giật, run lên, ngơ ngẩn. Thích Thiếu Thương cũng đang nhìn y. Bốn mắt nhìn nhau, thời gian như ngưng đọng. Trùng hợp đến hi hữu, đây là trời định?

Một lúc lâu sau, Vô Tình khẽ ho một tiếng, Cố Tích Triều khôi phục thần thái bình thường, Thích Thiếu Thương một lần nữa im lặng cúi đầu.

“Thì ra là minh nguyệt thiên lý cố nhân hi, Đại đương gia đã trở lại!” Vẫn hào hứng như năm đó, không kiềm chế được, ý cười trong mắt không mang nửa phần bi thương kích động như vừa rồi.

Thích Thiếu Thương trong lòng bỗng dưng xúc động, giống như đang quay về Ngư Trì Tử ba năm trước, lúc đó nghe câu này hắn dường như có cảm giác bình an khi gặp lại cố nhân giữa giang hồ phiêu bạt. Mà nay, gặp lại y, tất cả đều đã đổi thay, nhưng xúc cảm kia vẫn vấn vương trong lòng không hề tiêu thất.

“Thích huynh, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp, huynh vẫn khỏe!” Vô Tình khoanh tay, Thiết Thủ mỉm cười. Thích Thiếu Thương đáp lễ, ngồi xuống.

“Nếu không phải Thích huynh tìm được Ngọc Tuệ nhi, chỉ sợ chúng ta không có cơ hội ở nơi này mà lo lắng suông!” Vô Tình cười kéo Ngọc Tuệ nhi đến bên cạnh mình, xoa xoa mặt nó: “Đứa nhỏ tinh nghịch này suốt ngày chạy loạn, xem lần này con còn dám chạy nữa?”

“Con không sợ đâu! Có thúc thúc cứu con!” Ngọc Tuệ nhi xoay người ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt Thích Thiếu Thương, nép vào lòng hắn, xem ra đã được bế một ngày nên nghiện! Thích Thiếu Thương xoay người ôm lấy đứa nhỏ đặt lên đầu gối mình, ánh mắt lại không ngừng quét lên người Cố Tích Triều. Nụ cười yếu ớt trên mặt Cố Tích Triều lập tức biến mất, thay vào đó là biểu cảm lạnh lùng. Phất tay áo, xoay người lên lầu, thân mình có chút lảo đảo. Thích Thiếu Thương trong lòng chùng xuống, y thật sự bị thương!

“Phụ thân! Phụ thân!” Không đợi Cố Tích Triều bước lên lầu, Ngọc Tuệ nhi đã trượt xuống đất, chập chững đuổi theo. Vào giây phút nó sắp ngã sấp xuống, một đôi tay kịp thời đưa ra ôm đứa nhỏ vào lòng. Cố Tích Triều sờ sờ tóc của nó, “Tóc lại thắt thành như thế này!” Nói xong, liếc Thích Thiếu Thương một cái, cười lạnh, bế Ngọc Tuệ nhi lên lầu. Thích Thiếu Thương cúi đầu, tóc Ngọc Tuệ nhi đúng là do hắn thắt, trước giờ chưa từng thắt tóc cho nữ nhân, khó khăn lắm mới thắt được, giờ lại bị cười nhạo?

“Thích huynh!” Vô Tình nhìn Thích Thiếu Thương vẫn đang cúi đầu.

“Thích Thiếu Thương!” Vô Tình có chút mất mặt.

“A?” Thích Thiếu Thương rốt cục từ trạng thái mộng du trở lại bình thường.

“Ha ha, Thích huynh không phải quyết định thoái ẩn giang hồ sao? Chẳng lẽ cô đơn quá muốn bảo kiếm tái xuất?” Vô tình vừa uống trà vừa cười yếu ớt.

“Ách, ta là…” Thích Thiếu Thương ấp a ấp úng, cũng không thể nói là vì Thiết Thủ không chăm sóc Cố Tích Triều đàng hoàng, ta tới đón y đi! Ngẫm nghĩ nhìn Thiết Thủ bên cạnh.

Thiết Thủ sắc mặt đông cứng, không nói một tiếng.