[Thích Cố] Ngọc Tuệ Nhi

Chương 14




“Thích Thiếu Thương! Ngươi buông ra…”

“Tích Triều, không cần! Ta không cần ngươi thề, lời thề này của ngươi, không tính, không tính! Ngươi nghe không?” Khóa chặt bả vai của người nọ, ánh mắt trừng trừng đỏ ngầu khiến người khác phải sợ hãi.

Ngây người nửa khắc, Cố Tích Triều trong mắt mê mang, tựa như đang mơ, tựa như đang nghe lầm, không có phản ứng. Đột nhiên, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười tự giễu, tiếp theo đầu hơi nghiêng, như đang tự hỏi cái gì.

“Tích Triều!” Thích Thiếu Thương lay lay người đang xuất thần đi vào cõi thần tiên.

“Nhưng mà, thù của sáu vị trại chủ Liên Vân Trại, thù của Lôi Quyển, thù của Hủy Nặc Thành, thù của Cao Kê Huyết, Vưu Tri Vị, Thích đại hiệp ngươi có thể thay trời xóa bỏ sao?”

“Có thể! Cái chết của bọn họ là do ta gây nên, nợ máu ta cũng có phần, ta cũng phải có một chút quyền hạn!” Câu nói của Cố Tích Triều như cuồng oanh loạn tạc, cũng không làm rối loạn tâm Thích Thiếu Thương, trái lại càng khiến hắn khẳng khái kịch liệt. Nếu cái cớ để bảo hộ một người cũng tìm không ra, Cửu Hiện Thần Long quá vô dụng rồi!

Cố Tích Triều nhìn Thích Thiếu Thương chằm chằm, chân mày cau lại, bỗng nhiên cười rộ lên, cười đến điên, cười đến cuồng, cười đến loạn, cười đến không thể thở được, cười đến mức trong lòng Thích Thiếu Thương cảm thấy khó chịu: ta thật lòng thổ lộ, lại đổi lấy thái độ đùa cợt của ngươi! Bĩu môi, Thích Thiếu Thương xoay người đưa lưng về phía y, tức giận. Người sau lưng vẫn tiếp tục cười, cười đến mức Thích Thiếu Thương từ giận chuyển sang lo lắng sợ hãi, hắn lo người này có khi nào cười mãi rồi gục xuống không tỉnh lại! Ý niệm này dọa hắn đứng tim, vội xoay người. Cố Tích Triều cười đến mệt lả, gục xuống gối, không nói lời nào.

Kéo y đến, mắng: “Ngươi cười đủ chưa? Lời của ta buồn cười như vậy sao?”

Nói chưa xong, đã thấy khóe mắt Cố Tích Triều ươn ướt tự khi nào, một giọt lệ như ngọc chảy dài trên má, nhẹ nhàng dừng lại trên vạt thanh sam, sắc xanh nhàn nhạt mông lung hóa thẫm. Trên gương mặt kia vẫn là nụ cười, nụ cười ngập tràn nước mắt. Không thể không động lòng, không thể không đau xót, hắn cúi đầu hôn lên khóe mắt người nọ, nước mắt mằn mặn lan trên bờ môi, hòa tan nơi đầu lưỡi, như thể đó là mỹ tữu thuần khiết nhất trên đời này. Tích Triều, lệ của ngươi, là bảo bối ta trân ái nhất, ta tình nguyện dùng một giọt máu của mình để đổi lấy một giọt lệ trong mắt ngươi, cho nên, hãy vì ta mà trân trọng chúng, được không?

Nếu Thích Thiếu Thương không sợ mình sẽ uống cạn nước mắt của người nọ, hắn hẳn sẽ không buông y ra, không tận lực khống chế tình cảm, không vượt qua sức hút quá lớn này. Cố gắng đẩy Cố Tích Triều ra khỏi ngực mình, lại phát hiện người nọ sớm đã ngủ say, đầu nghiêng lên bả vai đang bị Thích Thiếu Thương nắm chặt. Thích Thiếu Thương thở dài một tiếng: ai nói chỉ có trâu mới nghe không hiểu tiếng đàn chứ!!!

Nhẹ nhàng đặt người nọ xuống giường, kéo chăn đắp cho y, ngồi ở mép giường thở dài, ai, hắn vẫn cứ ngoan ngoãn làm Liễu Hạ Huệ* vậy! Vừa định rời đi, cánh tay hắn bỗng nhiên bị một bàn tay giữ chặt, đầu ngón tay lạnh lẽo, nhưng lòng bàn tay lại có chút ấm áp. Cảm thấy vui sướng khôn cùng, hắn quay đầu lại, thấy Cố Tích Triều hai mắt sáng ngời, cánh môi mỏng khẽ mím lại, khóe miệng ẩn ẩn hiện hiện hai lúm đồng tiền mờ nhạt. Thích Thiếu Thương tâm tình xao động, đây rõ ràng là cố ý quyến rũ người vô tội! Lập tức xoay người nằm đè lên người nọ.

(*Liễu Hạ Huệ: nổi tiếng là chính nhân quân tử thời Xuân Thu, thấy sắc không động tâm)

“Thích Thiếu Thương! Ngươi làm gì?” Cố Tích Triều trong nháy mắt giấu đi nụ cười mị nhân, trừng mắt nhìn người ở trên.

Cách một lớp chăn, hắn cảm nhận được thân người mảnh khảnh của người nọ đang cố gắng giãy dụa, càng thấy kích thích. Người này cả đêm đã khiêu khích tinh thần hắn không biết bao nhiêu lần, bây giờ hắn không cho người ấy làm càn nữa! Cúi người hôn lên bờ môi, như muốn hút lấy hương thơm dìu dịu.

“Đang!” Tiếng của kim loại đánh lên cái gì đó.

“Tích Triều, ngươi còn đánh ta sẽ la lên!”

“Cứ việc la đi, Đại đương gia! Nếu ngươi không sợ Ngọc Tuệ nhi tỉnh lại thì cứ việc.”

“Phụ thân ~~” Ngọc Tuệ nhi đang ngủ đột nhiên muốn ngồi dậy.

Thích Thiếu Thương giấu đầu vào chăn, thiếu chút nữa đã tức chết. Một lúc sau, ngẩng đầu dậy, trên trán đầy mồ hôi, lại thấy một ánh mắt xấu xa đang nhìn mình, nụ cười thỏa mãn khi thấy người gặp nạn. Trên giường, Ngọc Tuệ nhi vẫn đang ngủ say, tựa hồ trời có sập sét có đánh cũng không tỉnh. Thích Thiếu Thương không thể nhịn được nữa, đúng là cha nào con nấy!

“Tiểu bại hoại, xem ta trừng phạt ngươi như thế nào!”, đoạn giống như hổ đói nhào vào con dê con “ngoan ngoãn”…

Thời điểm trời gần sáng, Cố Tích Triều nhẹ nhàng ngồi dậy, còn chưa kịp vuốt thẳng quần áo đã bị người kéo vào trong chăn.

“Tích Triều! Trời còn chưa sáng ngươi dậy làm gì?” Thích Thiếu Thương mơ mơ màng màng than thở. Bị người nọ dùng tay siết chặt, Cố Tích Triều không có cách nào nhúc nhích, đành phải bĩu môi tạm thời thỏa hiệp. Giấc ngủ của y vốn không dài, giờ bị bắt buộc nằm trên giường, phi thường khổ sở đi. Đang lúc chán chết, ngón tay chạm phải ngực Thích Thiếu Thương, một loại cảm giác quen thuộc truyền đến, y vươn tay khẽ vuốt ve. Trong bóng đêm, miệng hắn khẽ động.

Mặt trời dần dần lên cao, từng tia ban mai xuyên qua cửa sổ nhảy múa trên gương mặt ai đó. Thích Thiếu Thương vẫn ngủ say, ngáy khẽ, hơi thở phả vào tai Cố Tích Triều, làm y thấy nhồn nhột, không khỏi có ý nghĩ muốn đùa dai bóp mũi Thích Thiếu Thương. Bàn tay lướt nhẹ trên mặt hắn, khóe miệng cương nghị khi ngủ cũng hơi hơi mím chặt, giống như năm đó lúc nào cũng nói với y: “Cố Tích Triều, ngươi nghe ta nói…” Nếu năm đó y không cố chấp tiến hành màn thiên lý truy sát kia, y và hắn, bây giờ sẽ ra sao? Nhân sinh, thật khó đoán trước. Ánh mắt si mê băn khoan dừng trên gương mặt, lại dời xuống cổ, sau đó không di động.

Thích Thiếu Thương tỉnh dậy, kỳ thật hắn đã sớm tỉnh, chẳng qua vì người nọ đang có những cử chỉ ôn nhu nên không nỡ tỉnh. Nếu hắn mở mắt, Tích Triều hay ngượng ngùng, nhất định sẽ lại tìm cách trốn tránh. Một lúc lâu sau, Thích Thiếu Thương cũng mở mắt ra, Cố Tích Triều đang nhẹ nhàng vuốt ve ngọc bội trên cổ, trong mắt là một màn hơi nước mỏng. Thấy hắn đã thức, Cố Tích Triều vội vàng buông ngọc bội ra, lau lau khóe mắt, ngồi xuống chăn. Thích Thiếu Thương nhìn y, lại cúi đầu nhìn ngọc bội, đầu có chút đau buốt. Vờ như không để ý, tay đặt trên lưng Cố Tích Triều, khẽ vỗ về y.

“Mặc mỏng như vậy rất dễ cảm lạnh, nằm một lát đi.”

Lặng im, Cố Tích Triều dường như đang hạ quyết tâm, đột nhiên hỏi: “Đại đương gia, ngọc bội kia, ngươi…”

“Ách… Ta, tùy tiện đeo thôi.” Thích Thiếu Thương mất tự nhiên ấp úng.

“Tùy tiện?” Cố Tích Triều hỏi vặn.

“Đúng vậy, Hồng Lệ… Ách, vì ta thấy khối ngọc này đẹp.” Thích Thiếu Thương nhét ngọc bội vào trong áo.

“Thích Thiếu Thương! Tháo xuống cho ta!”

“Tích Triều, nếu ngươi thích ta có thể mua một cái cho ngươi, nhưng cái này, là ~ Hồng Lệ ~ cho.”

“Cái gì? Ngươi nói ngọc bội kia là của Tức Hồng Lệ!” Níu chặt áo Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều trong mắt chực phát hỏa. Nhìn gương mặt mờ mịt bối rối của người nọ, rốt cuộc lại buông tay.

“Nói như vậy, Đại đương gia đã thành thân với Tức thành chủ?” Cố Tích Triều một lần nữa xoay người đi chỗ khác, trong giọng nói không giấu được nỗi cô đơn.

“Đúng vậy, nhưng mà…” Thanh âm Thích Thiếu Thương hạ thấp cơ hồ không nghe được, sau đó kéo mạnh cánh tay Cố Tích Triều.

Cố Tích Triều bỏ tay Thích Thiếu Thương ra, thanh sam như hồ điệp giương cánh bay. Cố Tích Triều đã đứng ở giữa phòng. Y vừa ra đến trước cửa, Thích Thiếu Thương nghe một câu nói lạnh lùng: “Thì ra, tình cảm đêm qua, đều là vì tưởng nhớ đến người khác.”

Tiếng đóng cửa vang lên. Đâu đó trong lòng Thích Thiếu Thương, một cánh cửa cũng vừa khép lại.