[Thích Cố] Ngọc Tuệ Nhi

Chương 12




Tiểu Oa ăn sạch chén cơm không chừa một hạt, Ngọc Tuệ nhi cao hứng nhảy cẫng lên, ôm búp bê trong tay. Thích Thiếu Thương trộm quay đi chỗ khác, sờ sờ hạt cơm nơi khóe miệng, hắn vừa chọc cười được Ngọc Tuệ nhi vừa được no bụng, cảm thấy rất đắc ý. Quay đầu lại, thiếu chút nữa va phải một người tóc quăn mặt mũi đang tối sầm, thoáng thấy ánh y mắt lóe lên một tia sát ý như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy: “Ngươi ăn sạch cơm trưa của Ngọc Tuệ nhi!”

A? Ai! Vì thế, Thích đại hiệp nhất phái anh hùng khí khái của chúng ta chỉ có ngượng ngùng đỏ mặt, rủ mi mắt, cười trừ. Lúc Thích đại hiệp còn đang không biết làm sao, chợt nhớ tới mục đích của hắn khi đến đây, giữ chặt ống tay áo Cố Tích Triều: “Tích Triều, chúng ta đi thôi!”

Cố Tích Triều không nghĩ hắn lại có phản ứng này, “Thích Thiếu Thương, ngươi bị thần kinh?”

“Tích Triều, Vô Tình bọn họ không phải đối thủ của Hàn Ngọc Môn, lại càng không phải đối thủ của các đại môn phái, bọn họ sớm muộn sẽ giao ngươi ra!”

Thân người Cố Tích Triều có chút run rẩy, lại quay đầu mỉm cười: “Làm sao ngươi biết?”

“Chẳng lẽ ngươi đoán không ra sao? Liễu Khinh Lam hôm nay tới là để bức Lục Phiến Môn không được bảo hộ ngươi nữa.”

“Ngươi cho rằng Thiết Thủ sẽ giao ta ra?” Cố Tích Triều nghiêng đầu nhìn Thích Thiếu Thương.

“Thiết Thủ… có lẽ không, nhưng Vô Tình sẽ không khoanh tay đứng nhìn Lục Phiến Môn gây thù chuốc oán với Hàn Ngọc Môn, thậm chí đối địch với toàn bộ giang hồ!” Hắn vốn không nên nói ra những lời này, khiến Lục Phiến Môn trở thành kẻ bất nghĩa. Nhưng vì Cố Tích Triều, hắn việc gì cũng có thể làm.

“Hừ!” Cố Tích Triều cười lạnh, khẽ phất ống tay áo.”Nói như vậy, ai nói giúp Cố Tích Triều ta một câu sẽ đắc tội với toàn bộ giang hồ?” Ngữ khí bình tĩnh đến kì lạ, nhưng lại ẩn chứa đau xót khiến người ta thương tâm không thôi!

Thích Thiếu Thương cảm nhận được điều đó, lòng đau như bị ai vò xé. Hắn không kiềm được tình cảm, tiến lên từng bước, từ phía sau ôm lấy Cố Tích Triều, nhẹ nhàng, như sợ tổn thương y, đồng thời cũng muốn cảm nhận rõ ràng tâm tình của người nọ. Ta biết, lòng ngươi đau, nhưng đã có ta cùng ngươi, sẽ không đau đớn như vậy nữa…

“Nếu tất cả mọi người đều đối đầu với ngươi, ta vẫn luôn ở bên cạnh ngươi.” Nép mặt vào cổ Cố Tích Triều, cảm giác thân người lạnh lẽo có ấm nóng hơn một chút. Thanh âm Thích Thiếu Thương rất nhẹ, lại kiên định. Những lời châm chích khiêu khích của Cố Tích Triều đã chực sẵn nơi cổ họng cũng không thể nói ra được. Thiên lý truy sát ba năm trước lại tái hiện trước mắt: cuồng phong bão táp, sấm sét vang dội, bầu trời như bị xé rách. Thích Thiếu Thương băng bó miệng vết thương không ngừng rỉ máu của Hồng Bào, màu máu đỏ đến tàn nhẫn. Trong thành Tam Môn Quan, Lôi Quyển lấy thân dẫn lôi điện chết thảm, tâm Thích Thiếu Thương bị xuyên máu lênh láng. Liên Vân Trại mấy năm cơ nghiệp bị hủy bởi nghi thức bái hương của Cố Tích Triều. Bao nhiêu con người vô tội trong Hủy Nặc Thành, chỉ bởi một lệnh truyền ra mà bị tàn sát đến thê lương… Xác chất như núi, huyết đổ thành sông. Y nợ hắn, lấy mạng ra cũng không trả nổi! Nhưng người này, miệng vết thương vừa khép lại có thể nói ra những lời như vậy! Hắn, hắn nhất định là điên rồi!

Cố Tích Triều bừng tỉnh, ý thức được thân người đang bị một đôi tay vòng qua ôm chặt, sống lưng lạnh lẽo lại ấm áp như vậy, an ổn như vậy, còn có tiếng “thình thịch” khẽ vang, khiến y cứ muốn vĩnh viễn được dựa vào đó, vĩnh viễn không ly khai. Quanh năm đắm chìm trong gió tanh mưa máu, cơ hồ mỗi giây lại có một kẻ đâm lén sau lưng, khiến Cố Tích Triều đã có thói quen không để kẻ nào đến gần mình thừa cơ đả kích, thậm chí tối ngủ cũng không thể nằm nghiêng. Mà nay, lại có thể bình yên để một người ôm lấy từ phía sau, y đang làm sao vậy?

“Thích Thiếu Thương!” Mạnh mẽ áp chế tham luyến cái ôm ấm áp này, Cố Tích Triều giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay của Thích Thiếu Thương.

Nhìn thẳng khuôn mặt người nọ, Cố Tích Triều lạnh lùng nói: “Cách Đại đương gia trừng phạt Tích Triều đúng là rất đặc biệt!”

“Tích Triều! Rốt cuộc ta phải thế nào ngươi mới bằng lòng tin tưởng ta?”

“Tin tưởng? Tích Triều thật hổ thẹn! Ngày hôm nay, ta còn có tư cách gì để “tin tưởng” ngươi, có tư cách gì để nhận được niềm tin của ngươi đây?” Ánh mắt trong trẻo của Cố Tích Triều ẩn ẩn ngàn vạn nỗi bi thương không nói nên lời.

Thích Thiếu Thương nhìn Cố Tích Triều, đau xót đến muốn rơi lệ, nhào tới nắm lấy bờ vai y mà quát: “Cố Tích Triều! Rốt cuộc vì sao ngươi khiến bản thân trở nên thê thảm thế này, bi ai thế này? Khát vọng của ngươi, lý tưởng của ngươi đâu? Ngươi đã quên sao?” Ngón tay bấu chặt vai y muốn rướm máu.

“Khát vọng? Lý tưởng? Ha ha! Từ ngày Vãn Tình chết, tất cả đã là hư vô rồi!” Cố Tích Triều bị Thích Thiếu Thương bức tới góc tường, ánh mắt y lại trở nên trống rỗng mơ hồ. Thích Thiếu Thương lại như nhìn thấy trước mắt bóng thanh sam cô tịch tại linh đường Vãn Tình năm xưa. Vãn Tình, vĩnh viễn vẫn là nỗi đau không thể nguôi ngoai trong lòng y… Ngón tay tự giác buông ra, Cố Tích Triều theo vách tường trượt xuống ngồi trên sàn nhà, hai tay chậm rãi ôm lấy đầu gối, tóc quăn cơ hồ phủ lên toàn bộ thân thể y.

Ngọc Tuệ nhi đang ngồi trên giường chơi búp bê, nhìn thấy Cố Tích Triều khác thường, lập tức chạy đến dùng cánh tay nhỏ lay lay y: “Phụ thân! Người làm sao vậy? Vì sao ngồi dưới đất?”

Thấy Cố Tích Triều không có phản ứng, nó ngẩng đầu giữ chặt góc áo Thích Thiếu Thương: “Thúc thúc, phụ thân làm sao vậy? Thúc ức hiếp phụ thân sao?”

Giữ chặt bàn tay Ngọc Tuệ nhi, Thích Thiếu Thương nói không nên lời.

“Phụ thân! Phụ thân! Có phải Ngọc Tuệ nhi làm sai cái gì khiến phụ thân tức giận? Ngọc Tuệ nhi ăn cơm, Ngọc Tuệ nhi tự mình ăn cơm, không đòi phụ thân đút nữa!” Ngọc Tuệ nhi chập chững chạy đến trước bàn, nhón chân với lấy chén cơm, khăn trải bàn bị nó kéo, chén cơm và ấm trà rơi xuống trên người Ngọc Tuệ nhi. Cố Tích Triều đang ngồi ôm gối cùng Thích Thiếu Thương đang đứng ngơ ngác đồng thời lao tới. Thích Thiếu Thương vung tay gạt ấm trà, chén cơm ra, Cố Tích Triều kéo Ngọc Tuệ nhi vào lòng.

Run rẩy nâng gương mặt nhỏ nhắn của Ngọc Tuệ nhi lên, Cố Tích Triều ánh mắt tuyệt vọng, nước mắt lóng lánh rơi xuống.

“Phụ thân, Ngọc Tuệ nhi ~~ sai rồi, phụ thân ~ phụ thân không giận ~ không giận nữa ~ được không?” Tiểu cô nương nghẹn ngào khôn xiết, cánh tay nhỏ bé vội vàng lau nước mắt trên mặt Cố Tích Triều, nước mắt lại càng rơi xuống nhiều hơn.

“Đứa nhỏ này, phụ thân sao có thể giận con? Phụ thân chỉ biết tự trách mình, tự trách mình không chăm sóc con thật tốt. Nếu con có mệnh hệ nào, phụ thân làm sao đối mặt với mẫu thân con đây?” Cố Tích Triều gắt gao ôm Ngọc Tuệ nhi, vùi mặt vào bím tóc nó, hôn lên cái má phúng phính của nó, bả vai không ngừng run rẩy.

“Phụ thân đừng khóc. Ngọc Tuệ nhi sẽ ngoan, Ngọc Tuệ nhi sẽ quỳ trước mộ phần mẫu thân nhận sai, Ngọc Tuệ nhi không muốn phụ thân khóc, Ngọc Tuệ nhi sợ lắm ~” Thanh âm của nó từ nghẹn ngào chuyển sang nức nở, ánh mắt ngây thơ không hiểu gì lộ ra nét sợ hãi, khiến tâm Cố Tích Triều như bị ai đâm nát, máu tươi đầm đìa.

Đột nhiên, Thích Thiếu Thương đi đến vòng tay ôm cả hai vào ngực. Ánh mắt ngấn lệ nhạt nhòa của Cố Tích Triều khiến tâm hắn rất đau. Nhắm mắt lại, hắn và hai phụ tử kia cùng nhau trải qua cảm giác đau đến thấu xương này.

“Tích Triều, ngươi yên tâm, ta sẽ chăm sóc ngươi và Ngọc Tuệ nhi cả đời, mặc kệ thế giới này trở thành cái gì, chỉ cần có Thích Thiếu Thương ở đây, bất luận kẻ nào cũng không thể tổn thương các ngươi!” Một đôi tay lạnh như băng nắm lấy tay Thích Thiếu thương, run rẩy, do dự, rốt cục vịn chặt vai hắn, thoáng chốc, trời đất trong mắt bọn họ không là gì nữa.