[Thích Cố] Hận Thiên

Quyển 1 - Chương 4




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Dạ Lãnh

*



Cái hình lừa tình đóa =))

“Chắc ngươi đói bụng rồi, nào, ăn một chút thức ăn đi.” Tào đại nhân vừa gắp một miếng trứng phù dung (đại khái là trứng chiên với thịt, hành, cải…v..v…) bỏ vào miệng, vừa thúc giục Cố Tích Triều hiện vẫn chưa động đũa.

Cố Tích Triều mấy ngày nay cơ hồ cũng chưa có hạt cơm nào bỏ bụng, nhưng vì không biết lòng dạ tên họ Tào này đang âm mưu điều gì, nên y cũng không dám động đũa.

Tào đại nhân thấy y trầm tư, nở nụ cười: ” Mới vừa rồi ngay cả rượu cũng đã uống, bây giờ lại sợ đồ ăn này sao?”

Nghe vậy, Cố Tích Triều không chần chừ nữa, y còn đang nghi ngờ điều gì nữa, vốn cũng không nghĩ tới chuyện bản thân muốn sống lâu, lúc này nếu tên họ Tào này động thủ, y cũng muốn tự mình kết thúc, cũng xem như có một lý do chính đáng để đi tìm Vãn Tình. Trong lòng đã hạ quyết tâm, Cố Tích Triều lập tức cầm đũa lên chuẩn bị gắp thức ăn.

“Ha ha, mẫu tử hai người thật sự rất giống, bất luận là dung mạo hay là tính cách, quả thực giống như từ một khuôn mẫu đúc ra. Nhưng mà như thế này, có câu tục ngữ nói, con trai giống mẹ, con gái giống cha, đều là phúc khí. Nhưng theo ta được biết, vận khí của ngươi cũng không được may mắn lắm.”

Đôi đũa của Cố Tích Triều dừng lại ở không trung.

“À, cũng không phải, lúc trước ngươi nhắm phải thiên kim của Phó Thừa tướng cũng coi như là có phúc, chỉ tiếc, ngươi mệnh tiện, đảm không nổi đại phúc khí hôm nay rồi!”

Đôi đũa nặng nề đập xuống mặt bàn: “Ngươi nói cái gì?” Nói xong, Cố Tích Triều cảm thấy cơ thể hoàn toàn vô lực, “Ngươi, có phải đã hạ dược trong đồ ăn không?”

“Ta chỉ nói ta không hạ độc dược, cũng không nói không hạ thứ khác!”

Cố Tích Triều muốn tự mình kết thúc, lại nhớ đến Vãn Tình, nhưng ánh mắt đã bắt đầu lạc đi, không còn tiêu cự, cuối cùng trở nên si si ngốc ngốc.

Tào đại nhân rất hài lòng, mở miệng cười ha hả, “Cố Hồng, bất luận là ngươi, hay là nhi tử của ngươi, vĩnh viễn đều nằm trong lòng bàn tay của ta!”

“Người đâu, bắt hắn ném lên giường cho ta!”

“Tuân lệnh.” Mấy tên thị vệ khi nãy khiêng bàn xuống, bây giờ ba chân bốn cẳng mang Cố Tích Triều từ trên ghế nâng lên giường, khóa y lại, sau đó tất cả đều rất thức thời đi trở ngược lên lầu.

Lúc này Hoàng Kim Lân đứng ở ngoài cửa nghe lén, biết bọn họ đang đi lên, lập tức nấp đi, sau cùng thấy bốn người kia đi hết mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng quả thực có chút hối hận, tên họ Tào đó là loại người gì, hắn biết rất rõ, ở cái nơi dở dở ương ương này thì làm gì còn mạng mà thoát ra, tên Cố Tích Triều này, tuy rằng bản thân rất hận y, cũng nghĩ tới chuyện muốn làm nhục y, nhưng y lại là người mà Vãn Tình yêu thương, nàng vì y mà chết, hôm nay hắn muốn chân chính hại chết y, đối với với Vãn Tình dưới cửu tuyền, liệu có khiến nàng thất vọng hay không…

-o0o-

Thích Thiếu Thương cùng Phương Ẩn vội vàng thay quần áo, Phương Ẩn biết trong lòng Thích Thiếu Thương hiện giờ rất loạn, kể từ gia nhập Lục Phiến Môn tới nay, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Thích Thiếu Thương có ánh mắt do dự như vậy, tựa hồ như đang băn khoăn điều gì đó. Thích Thiếu Thương Thích đại hiệp cũng có lúc như vậy sao?

“Thích đại hiệp, huynh muốn đi cứu vị thư sinh đó sao?”

Thích Thiếu Thương ánh mắt cổ quái liếc mắt nhìn Phương Ẩn một cái, Phương Ẩn nhất thời cảm giác được bản thân đã nói sai, nhưng lại không biết sai chỗ nào.

Thường thì đối với chuyện cứu người, Thích đại hiệp hắn nghĩa bất dung từ, cho tới bây giờ đều ở vị trí đứng mũi chịu sào, mà hành động vừa rồi của hắn cũng thật sự thể hiện rõ điểm này, nhưng sau khi hắn bị ngăn cản lại, vì sao lại trở nên do dự như vậy?

Chẳng lẽ thân phận thư sinh này có gì đặc biệt hay sao?

“À, vị thư sinh đó chẳng lẽ là Cố Tích Triều?” Phương ẩn rốt cục cũng thông suốt từ đầu đến chân.

“Làm sao ngươi đoán được?” Thích Thiếu Thương thấy Phương Ẩn đã phát hiện ra, vừa kinh ngạc lại vừa buồn bực, tên của người kia vừa lọt vào tai mình rõ ràng từng chữ một, bản thân lại cảm thấy như bị ngoại lực đánh vào đến phát đau.

“Ta ngốc thật, lúc nãy khi nhìn thấy tiểu phủ kia thì phải biết ngay mới phải, vậy mà đến bay giờ mới nghĩ ra.”

“Ừm.” Cũng khó trách tên nhóc này, hắn chưa từng vướng vào màn thiên lý truy sát trước đây, chỉ nghe thuật lại từ những lời chích ngôn phiến ngữ, có thể nhìn tiểu phủ mà nghĩ ra được tên người kia, xem ra cũng khá thông minh. Thích Thiếu Thương hỏi Phương Ẩn:”Ngươi nói thử xem, lần này ta có nên cứu y không?”

“Đương nhiên là không nên, y là đại ma đầu giết người không gớm tay, phạm thượng tác loạn, lạm sát vô tội, vong ơn bội nghĩa, hơn nữa y còn là cừu nhân của huynh, đã giết chết không biết bao nhiêu là huynh đệ của huynh!”

Hai hàng lông mày của Thích Thiếu Thương nhíu lại càng sâu, Phương Ẩn biết Thích Thiếu Thương kỳ thật vẫn muốn cứu Cố Tích Triều kia, nếu không lúc nãy đã không cuống cuồng như vậy, nhưng Phương Ẩn thật sự vẫn chưa minh bạch, một người như vậy, vì sao còn muốn cứu. Huống hồ chi, hắn còn nghe nói trước kia Thiết Thủ cùng Thích đại hiệp vì lời hứa với vong thê của Cố Tích Triều mà cứu y một mạng, như vậy thì từ đó về sau chuyện sống chết của y đâu có liên quan gì tới ai nữa, tại sao lại cứ phải năm lần bảy lượt cứu mạng y chứ?

“Không được, ta nghĩ có người muốn giết y, ta làm sao có thể buộc mình khoanh tay đứng nhìn, nhưng nếu đã bị khuất nhục như vậy, tốt hơn hết là ta đến đó chấm dứt cho y.”

“Được lắm, Thích Thiếu Thương, quả nhiên ngươi vẫn còn muốn cứu y!”

“Hoàng Kim Lân?”

-o0o-

Cố Tích Triều nằm trên giường, đôi mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, nhưng ánh mắt lại không hề tỏ ra sốt ruột. Tào đại nhân rất hài lòng nhìn y như bây giờ, khóe miệng cong lên một đường cung âm hiểm, ngón tay già nua, khô quắc vươn ra, vuốt ve gương mặt Cố Tích Triều.

“Cảm giác thật tốt, nhẵn nhụi không tỳ vết, ngươi đúng là hoàn toàn kế thừa được làn da của mẫu thân ngươi”.

Người trên giường, nhẹ nhàng nghiêng đầu sang bên khác, vẻ mặt chết lặng, thỉnh thoảng hạ mắt nhìn người đang ngồi ở mép giường, nụ cười của người kia trong nháy mắt đã tan biến, “Tại sao các ngươi đều phải như vậy mới có thể ngoan ngoãn, hả? Tích Triều...”

Cố Tích Triều không trả lời, nét mặt vẫn bình lặng như trước.

Ánh mắt của Tào đại nhân đột nhiên chuyển biến trở nên địa bạo lệ âm tàn, nắm lấy vạt áo trước của Cố Tích Triều: “Tự mình cởi y phục đi!”

Cố Tích Triều nghe vậy thật sự tự mình động thủ thoát khởi y phục trên người! Đầu tiên là giải khai dây thắt lưng màu đỏ thẫm, rồi lại thoát tiếp sa y màu tím khoác bên ngoài…

Tào đại nhân nở nụ cười, thanh âm so với tiếng khóc còn khó nghe hơn, tiếng cười quái dị như vậy, chỉ sợ là ban đêm có ai đó nghe được, thì thể nào cũng nằm thấy ác mộng.

Cố Tích Triều không thèm nhìn đến nụ cười của hắn, vẫn chăm chú thoát từng lớp xiêm y, rất nhanh đã lộ ra da thịt mịn màng như ngọc, thân thể hoàn toàn xích lõa, khí trời mùa đông lạnh lẽo như trong hầm băng, trên người nổi lên từng cơn run rẩy. Tào đại nhân nhìn thấy trước ngực y có một vết sẹo thật dài, trong lòng trầm xuống, kinh ngạc mà chăm chú dán mắt vào vết sẹo đó. Cố Tích Triều vẫn chưa dừng lại, lúc y đang kéo trù khố bằng tơ màu nâu xuống, tay kia lại đang nắm miên khố màu trắng dệt từ sợi bông, một thỏi bạc vụn bay tới đánh lên tay y.

“Người nào?” Bị phá hủy chuyện tốt, Tào đại nhân nộ khí xung thiên, quát lớn, lão quá mải mê ngắm nhìn nên không chú ý, cư nhiên, lại có kẻ dám xông vào đây.

Người vừa tới chính là Thích Thiếu Thương, Tào đại nhân từng nhìn thấy hắn trên Kim Loan điện, khi đó hắn và Thiết Thủ đang vì Cố Tích Triều mà cầu tình với Hoàng Thượng. Cũng vào lúc đó, lão mới biết đến sự tồn tại của Cố Tích Triều, chỉ cần liếc mắt một cái, lão biết ngay đây chính là nhi tử của Cố Hồng.

“Thích bộ đầu, ngươi không lo xử lý vụ án của ngươi, tới đây làm gì hả?”

“Tào đại nhân?” Thích ít thương tự nhiên cũng nhớ đã từng gặp qua lão đại thần này, nhưng tình thế gấp gáp, không kịp suy nghĩ nhiều.

“Ty chức đắc tội!”

Lời nói còn đang phiêu lãng trong không khí, hắn đã dùng khinh công phi thân xuống lầu, điểm huyệt Tào đại nhân. Thích Thiếu Thương thở ra một hơi, trong lòng mắng “Hoàng Kim Lân đáng chết, đúng là một mũi tên hạ hai con nhạn mà.” Quay đầu lại nhìn về phía Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương thiếu chút nữa là cả hai tròng mắt đều rớt ra ngoài, y dám cởi hết quần áo, trần như nhộng ngồi ở trên giường, trong ánh mắt không hề có chút xấu hổ, Thích Thiếu Thương giận sôi lên, nhanh chóng tiến về phía giường, tát y một cái, Cố Tích Triều quay đầu đi, khóe môi chảy máu.

“Ngươi rốt cuộc là vì cái gì; tại sao bán rẻ bản thân mình như vậy hả?”

Cố Tích Triều hơi ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn Thích Thiếu Thương, cũng không để ý khóe môi đang chảy máu, hay thân thể đang run lên vì lạnh, y chậm rãi chống hai đầu gối đứng lên, cánh tay quàng lên cổ Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương hô hấp bị kềm hãm, trừng to mắt không biết phản ứng như thế nào, vì lúc này đôi môi lạnh lẽo của Cố Tích Triều đã dán lên môi của hắn rồi…

“A!” Phương Ẩn vừa mới chạy tới, lại nhìn thấy cảnh tượng vượt quá sự tưởng tượng này, không khỏi kêu lên một tiếng thảng thốt. Thích Thiếu Thương đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt trân trối của Phương Ẩn, thần trí bị gián đoạn giữa chừng lại quay về, hắn hít một hơi thật sâu, trấn định tinh thần, trong lòng đang nghĩ phải tính toán thế nào cho tốt. Hắn nhặt đống y phục rơi tán loạn kia lên, nhanh chóng giúp Cố Tích Triều mặc vào, sau đó ôm ngang người y, nhảy lên thang gác, quay đầu lại nói với Phương Ẩn: “Ta đắc tội với đại thần trong triều, không thể trở về Lục Phiến Môn, cho ta một chút thời gian, ngươi cứ trở về bẩm báo đúng sự thực, sau này muốn thế nào, ta sẽ một mình gánh chịu.”

“Thích đại hiệp!” Phương Ẩn xoay người muốn hỏi thêm vài câu, nhưng đúng lúc đó, Thích Thiếu Thương đã nhảy qua tường, nương theo ánh trăng mà vội vàng chạy đi.