Sự thật chứng minh, ba tên thợ giày thối ra chiêu, Gia Cát Lượng cũng vô pháp đoán được.
— Cố Tích Triều
Lục Phiến Môn, tiểu lâu.
Vô Tình buông chén trà trong tay, nhìn người bên cạnh bàn ôm kiếm ngồi thẳng tắp, khe khẽ thở dài: Ngươi ………
Không có thanh âm.
Vô Tình không muốn nói gì, cũng không biết nên nói gì, đành ngừng lại, tiếp tục vùi đầu đọc đống hồ sơ án chất đầy trên bàn.
Đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, một bóng áo trắng vụt tiến vào: Đại sư huynh, ngươi mấy ngày nay buồn phiền thế nào lại chỉ ở trong lâu …..
Khi Truy Mệnh nhìn đến cảnh tượng kì dị trong phòng, đầu tiên là ngẩn ngơ, rồi đem nửa thanh âm nuốt trở lại, nâng tay dụi mắt, quơ quơ đầu hỏi Vô Tình: Ta đang bị ảo giác hay sao?
Vô Tình bất đắc dĩ: Ngươi không bị ảo giác, là thật.
Truy Mệnh hắc hắc cười hai tiếng, xoa xoa đầu: Thích đại ca, ngươi ở đây a.
Thích Thiếu Thương: Ân, là ta.
Truy Mệnh dùng ánh mắt hướng Vô Tình, ngầm hỏi có chuyện gì mà Thích Thiếu Thương lại ở trong này? Vài ngày gần đây Thích Thiếu Thương đột nhiên đổi tính, cả ngày đi theo bên người Vô Tình, hễ đến chỗ Vô Tình là có thể thấy Thích Thiếu Thương, nên ngay cả thần kinh thô như Truy Mệnh cũng cảm giác được có chuyện dị thường.
Vô Tình: Ngươi hỏi hắn đi, hắn theo ta vài ngày, còn chưa có mở miệng câu nào.
Truy Mệnh đi vòng vòng quanh hai người: Đại sư huynh, ngươi không phải ta, nên Thích đại ca dù có không mở miệng, ngươi hẳn cũng biết hắn muốn làm gì đi?
Vô Tình trong lòng đã hiểu nhưng vẫn giả bộ hồ đồ: _Lần này thật sự không biết.
Truy Mệnh sờ sờ cằm, tiến đến trước mặt Thích Thiếu Thương nhìn kỹ, sau đó đúc kết được một câu thấm thía: Thích đại ca ……ngươi……cũng không thể làm chuyện có lỗi với Triều Triều a……..
Vô Tình cúi đầu che miệng, Thích Thiếu Thương mặt có chút vặn vẹo:–_–Truy Mệnh, đừng nói bậy, ta sao có thể làm vậy.
Truy Mệnh: Vậy ngươi như thế nào đột nhiên lại biến thành Phương Ứng Khán? Cũng chỉ có hắn mới luôn cả ngày quấn quýt lấy đại sư huynh như vậy. Ngươi tìm đại sư huynh có chuyện gì thì nói thẳng ra a.
Thích Thiếu Thương: Ai, kỳ thật ta cũng đi tìm ngươi, bất quá tìm khắp nơi đều không thấy.
Truy Mệnh: Hắc hắc, gần đây, gần đây ra ngoài phá án tử, đều rất bận rộn a.
Thích Thiếu Thương thầm nghĩ, ngươi là vội vàng trốn Lý Hoại đi.
Vô Tình: Tốt lắm, ngươi ngày đầu tiên tới, ta cũng đã nói qua, đây là việc riêng của các ngươi, ta không tiện nhúng tay.
Thích Thiếu Thương: Truy Mệnh……….
Truy Mệnh: Hắc… Thích đại ca, việc này chính là ngươi không đúng, ta không giúp a.
Thích Thiếu Thương:……
Ba ngày sau, Lục Phiến Môn, tiểu lâu.
Vô Tình: Ngươi cả ngày đều đến chỗ ta, không sợ Cố Tích Triều mất hứng?
Mấy ngày nay Cố Tích Triều mỗi khi đến tìm Vô Tình, vừa nghe tiểu đồng nói Thích Thiếu Thương ở trên, cái gì cũng không nói, liền rời đi.
Vô Tình đối với hành vi của Thích Thiếu Thương thập phần bất đắc dĩ, tự nhủ Thích đại lâu chủ hẳn là nghĩ nếu Vô Tình không hỗ trợ, chính hắn sẽ ngày ngày đến Lục Phiến Môn ăn cơm miễn phí. Mà Thích đại lâu chủ từ xưa tới nay luôn vô tư viện trợ kinh tế miễn phí cho Lục Phiến Môn, nên Vô Tình cũng ngại, không tiện cự tuyệt hắn ngay tại cửa.
Nhưng thật không ngờ Thích lâu chủ cư nhiên lại là loại người có sức chịu đựng (mặt dày) kinh người, luôn mang một bộ dáng quyết theo Vô Tình đến cùng.
Thích Thiếu Thương nhún nhún vai, dù chính hắn đến chỗ Vô Tình, cũng không sợ tên Phương Ứng Khán kia oán thầm: Ngươi có thể lý giải mục đích của ta, hắn cũng có thể lý giải.
Vô Tình cười khẽ: Ngươi có biết một trận chiến nổi danh nhất của ta không?
Thích Thiếu Thương: Cùng sát thủ Chi Vương năm ngày năm đêm giằng co, cuối cùng dùng tình nhân lệ tiễn hắn lúc này đã mệt đến chết.
Vô Tình: Vậy ngươi có biết ta và Phương Ứng Khán quen nhâu đã bao lâu không?
Thích Thiếu Thương: Mười năm.
Vô Tình: Biết hắn thích ta đã bao lâu không?
Thích Thiếu Thương: Mười năm.
Vô Tình: Ngươi cảm thấy hai chúng ta, ai nhẫn nại hơn?
Thích Thiếu Thương không có trả lời.
Bao nhiêu ngày Thích Thiếu Thương quấn quýt lấy Vô Tình, Lý Hoại cũng ngần ấy ngày muốn lĩnh giáo kì nghệ (chơi cờ) hàng đầu, ngày ngày đến Kim Phong Tế Vũ lâu.
Kim Phong Tế Vũ lâu, phòng lâu chủ.
Cố Tích Triều: Chiếu tướng.
Lý Hoại: Cố công tử quả là kì nghệ hảo, Lý Hoại cam lòng nhận thua.
Cố Tích Triều bưng trà nhấp một ngụm, tà tà liếc Lý Hoại một cái: Lý công tử quả là một tình nhân tốt, ném công trình trùng kiến lão lâu lớn như vậy mặc kệ, Truy Mệnh ngày ngày bận rộn phá án cũng không chiếu cố đến, đột nhiên lại nổi hứng thú đến lâu của ta. Như thế nào ….. chứ không phải Lý công tử ngại Lý viên quá nhỏ, nên để ý đến Kim Phong Tế Vũ lâu của ta đi?
Lý Hoại: Ha ha, đâu có đâu có, ta đến đây thật sự là muốn mời Cố công tử chiếu cố a, chỉ cần Cố công tử đồng ý, thù lao không thành vấn đề.
Truy Mệnh gần đây suốt ngày ra bên ngoài phá án cũng là chủ ý của Cố Tích Triều, nên hiện tại làm gì có khả năng sẽ đi giúp Lý Hoại nói chuyện: Ta là người của Kim Phong Tế Vũ lâu, chuyện Lục Phiến Môn phân công xử lý án tử đâu tới phiên ta quản. Lý công tử tìm lầm người rồi, việc này nên tới tìm Vô Tình.
Lý Hoại: Ta với Vô Tình công tử thật sự là không có giao tình gì, Cố công tử là bạn thân của Vô Tình công tử, cho nên tại hạ mới mạo muội nhờ vả, hy vọng Cố công tử xuất thủ tương trợ a.
Cố Tích Triều: Lý công tử khi tiến vào dường như chỉ nói tới lĩnh giáo kì nghệ của ta.
Lý Hoại: Ách…..đúng vậy…..
Cố Tích Triều: Chúng ta tiếp tục chơi cờ đi.
Lý Hoại:_Hảo, chơi cờ, chơi cờ.
Sau khi Lý Hoại cáo từ, Cố Tích Triều đứng trong viện khẽ thở dài, Dương Vô Tà đứng bên lập tức hỏi: Công tử làm sao vậy?
Cố Tích Triều lắc đầu: không có gì.
Dương Vô Tà: Công tử không phải mấy ngày gần đây quá thanh nhàn mà thở dài chứ?
Trừng mắt liếc Dương Vô Tà một cái, Cố Tích Triều cười: Có Lý Hoại đến chơi cờ với ta cũng tốt rồi, so với đi tìm Vô Tình chơi cờ, dù sao kì nghệ cũng đều thấp hơn ta.
Dương Vô Tà: Kia công tử vì cái gì thở dài?
Cố Tích Triều:–_– Kì nghệ Lý Hoại, không đánh cũng thắng a…….
Dương Vô Tà:___
Gần đây Lục Phiến Môn có thêm bộ khoái, bộ khoái này trước kia xem như dân bán trú của Lục Phiến Môn, nhưng gần đây lại biến thành nửa bộ khoái Lục Phiến Môn.
Bên ngoài giúp Lục Phiến Môn hoàn thành không ít án tử, nghiễm nhiên trở thành Lục Phiến Môn tân “nòng cốt”.
Bất quá, đây là một bộ khoái đặc biệt.
Đặc biệt ở chỗ, làm cho tập thể Lục Phiến Môn vốn phi thường quen thuộc hắn mê mang – bộ khoái mới Phương Ứng Khán.
Phương Ứng Khán làm cho tất cả Lục Phiến Môn thực mê mang.
Không biết là lần thứ mấy sau khi hội họp xong, Gia Cát Tiểu Hoa nhìn đến Phương Ứng Khán đang chờ ở đại môn thẳng tắp đi tới chỗ Truy Mệnh.
Dùng sức dụi dụi mắt, xác định chính mình không nhìn nhầm, lại vụng trộm liếc đại đồ đệ của mình một cái, vẫn thấy biểu tình như cũ ngàn năm không đổi kia.
Gia Cát Tiểu Hoa thực mê mang.
Quay qua Lãnh Huyết, Gia Cát Tiểu Hoa nghiêm túc hỏi: Lãnh Huyết, ngươi vừa rồi nhìn thấy gì?
Lãnh Huyết: Phương Ứng Khán ở cửa đợi Truy Mệnh, sau đó cùng đi ra.
Gia Cát Tiểu Hoa hít một ngụm lãnh khí: Ta quả nhiên không có hoa mắt, đây là có chuyện gì, Phương Ứng Khán không phải thích Vô Tình sao? Như thế nào lại cùng Truy Mệnh ngày ngày đi cùng nhau? Lý Hoại đâu?
Lãnh Huyết: Ta không biết, sư phụ nếu muốn biết có thể đi hỏi đại sư huynh.
Gia Cát Tiểu Hoa:_Nếu thật sự tình cảm đã thay đổi, ta không có ngốc mà đi đến hỏi Vô Tình.
Lãnh Huyết:–_– Sư phụ, người suy nghĩ nhiều quá, Phương Ứng Khán chỉ là gần đây thường kiếm Truy Mệnh ra ngoài uống rượu chút, cùng hắn đi tra án tử, dù sao đối với Lục Phiến Môn cũng không có ác ý.
Gia Cát Tiểu Hoa: Phương Ứng Khán tìm Truy Mệnh uống rượu, còn giúp hắn tra án tử? Thân ta sắp không đứng nổi nữa rồi a.
Lãnh Huyết: Sư phụ……bình tĩnh, bình tĩnh……..
Ngày hôm sau, phòng hội hop, Lục Phiến Môn.
Gia Cát Tiểu Hoa một bước tiến vào phòng họp liền phát hiện Vô Tình đã đến, đang nghiêm túc đọc báo, vội hỏi: Vô Tình, có tin tức gì sao?
Vô Tình đọc một đoạn: Vô Tình công tử cùng Phương tiểu hầu gia tình biến, Phương tiểu hầu gia ngược lại điên cuồng theo đuổi Truy tam gia của Lục Phiến Môn do biết Truy tam gia cùng phú thương họ Lý cảm tình mãnh liệt đã qua, rượu nồng cũng phai nhạt, không qua được khảo nghiệm, đã tu thành chính quả.
Gia Cát Tiểu Hoa một bên trộm ngắm biểu tình của Vô Tình, một bên kinh ngạc nói: Đây chính xác là đại tin tức a!
Vô Tình lạnh lùng trả lời: Sư phụ bán được không ít tiền đi? Đủ chi tiêu nửa năm không?
Gia Cát Tiểu Hoa:–_– đủ….đủ….ngươi sao lại biết là ta?
Vô Tình: Hừ, ta thấy những người khác không rõ tình huống như thế tuyệt không dám dễ dàng bán tin.
Gia Cát Tiểu Hoa:–_– Ta là sư phụ các ngươi, ta phải hiểu các ngươi chứ.
Vô Tình:___
Vân Lai lâu.
Phương Ứng Khán: Ba mươi vò Trúc Diệp Thanh ba mươi năm.
Truy Mệnh cắn chiếc đũa lắc đầu, vẻ mặt khinh thường.
Phương Ứng Khán: Thêm hai mươi vò nữ nhi hồng trăm năm.
Truy Mệnh hừ một tiếng, tuy rằng rất muốn rất muốn có, nhưng lại nhớ Cố Tích Triều tối qua đã căn dặn, đè chặt cơn thèm rượu trong lòng, cắn đũa.
Phương Ứng Khán: Thêm mười đàn rượu cống phẩm đại nội trân quý.
Truy Mệnh dùng sức lắc đầu, cắn chiếc đũa đến thanh âm cũng không thể phát ra.
Phương Ứng Khán cau mày, cắn môi: Hầm rượu Thần Thông hầu phủ của ta sau này tùy ngươi ra vào.
Lấy ra chiếc đũa trong miệng, Truy Mệnh ngáp một cái thật lớp, tỏ vẻ lời nói của Phương Ứng Khán không có chút lực dụ hoặc nào.
Phương Ứng Khán:–_– Ngươi ra giá đi, chỉ cần ngươi có thể khiến Vô Tình bỏ đi lệnh cấm với ta, ta sẽ đồng ý hết.
Truy Mệnh nhìn Phương Ứng Khán, sáng lạn cười, vươn tay, những ngón tay trắng nõn nhấc một bên tai Phương Ứng Khán: Đưa lỗ tai lại đây…….