*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dù tính kế hoàn mỹ đến đâu, cũng vẫn có sai lệch.
— Cố Tích Triều
Trong thành Biện Kinh, nơi nào khó vào nhất?
Vấn đề này nếu một tháng trước hỏi dân chúng trong thành, mọi người chắc chắn sẽ trăm miệng như một trả lời:
Tiểu lâu.
Bởi Lục Phiến Môn tứ lâu lớn nhỏ cũ mới bày thành trận, trong tiểu lâu thì cơ quan khắp nơi, sát khí từng bước. Hơn nữa cái vị ngụ trong tiểu lâu kia có thể nói là đương thời đệ nhất ám khí đại sư Vô Tình công tử, chỉ sơ sẩy một chút sẽ lập tức oanh oanh liệt liệt biến thành con nhím rồi.
Nhưng gần đây có một tiểu tặc vào tiểu lâu.
Kỳ thực nói gã là tiểu tặc cũng không thỏa đáng. Có thể đi vào rồi an toàn đi ra, nếu không có một thân tuyệt kỹ tuyệt không có khả năng; mà kẻ này cũng chưa thể xưng đến đại tặc, bởi vì sau khi xem xét kỹ lưỡng, tiểu lâu chỉ mất đi hai vật: một là bản chép tay phân tích những án kiện ngày thường Vô Tình tra xét, thứ còn lại là một thanh đoản kiếm, đoản kiếm không vỏ – Ngư Trường[1].
Danh khí Ngư Trường kiếm tuy rằng lớn, nhưng trên thực tế cũng không đến mức sắc bén lợi hại vô cùng như dân gian đồn đại, mà bản chép tay phân tích án kiện của Vô Tình lại phi thường hỗn độn, ngoài Vô Tình ra ai nhìn cũng không hiểu.
Cho nên, có thể nói tên tặc tử này lẻn vào tiểu lâu lấy đi hai thứ thoạt nhìn rất râu ria kia, căn bản chỉ là muốn khoe chút bản lĩnh mà thôi.
Nhưng đối với Vô Tình công tử mà nói, lấy đi hai vật đó, dù gã tặc tử kia có chết một trăm lần cũng không đủ.
Bản chép tay kia, với Vô Tình, bất quá cũng chỉ là tốn chút thời gian một lần viết lại. Khiến Vô Tình tức giận chính là gã dám cả gan lấy đi Ngư Trường kiếm.
Ngư Trường kiếm không vỏ.
Ngư Trường kiếm nguyên bản có vỏ, nhưng thời điểm nó có vỏ, chủ nhân lại không phải Vô Tình, mà là một vị khác trong kinh thành, vẫn thường được đồn đại cùng Vô Tình – Thần Thông hầu Phương Ứng Khán.
Vô Tình lần đầu tiên nhìn thấy chuôi Ngư Trường kiếm này là ở Thịnh gia trạch[2], khi Phương Ứng Khán hiện thân cảnh báo có sát thủ, đã lấy đi vỏ kiếm, chỉ đưa Ngư Trường cho Vô Tình.
Một năm sau, Vô Tình kêu Truy Mệnh đem Ngư Trường kiếm cùng thuốc trị thương đến Thần Thông hầu phủ cho Phương Ứng Khán khi hắn bị thương.
Sau đó, Ngư Trường kiếm lại xuất hiện khi Vô Tình quyết định cho Phương Ứng Khán một cơ hội, cho chính hai người một cơ hội. Ngày hôm sau, nó được tổng quản của Thần Thông hầu phủ đưa về trả cho Vô Tình.
Vẫn như cũ là một thanh kiếm không vỏ.
Lúc ấy Vô Tình không rõ, lần đầu tiên Phương Ứng Khán đưa cho y thanh kiếm không vỏ là để y nhìn trên thân kiếm tự đoán được có sát thủ ở bên, kiếm không vỏ cũng là dễ hiểu. Nhưng lần này đưa tới vẫn là kiếm không vỏ như cũ, quả thật khiến người ta thấy mờ mịt.
Việc này đã được Phương Ứng Khán giải thích rằng: Ngư Trường kiếm xem như vật đính ước của hai ta, đương nhiên ngươi một phần, ta một phần mới có ý nghĩa.
Mặc dù sau khi Phương Ứng Khán nói lời này cũng đã ăn một màn mưa ám khí Vô Tình đánh ra, nhưng Ngư Trường kiếm vẫn được lưu lại tiểu lâu.
Cho nên, bản chép tay có tìm được về hay không không quan trọng, quan trọng là phải tìm cho ra Ngư Trường kiếm.
“Thanh thủy nha môn” Lục Phiến Môn vốn nổi tiếng dân cư nhiều.
Nhưng Vô Tình không thể dùng bộ khoái Lục Phiến Môn để đi tìm đồ cho mình.
Đặc biệt là một vật như vậy.
Vô Tình lại càng không muốn cho Phương Ứng Khán biết chuyện này.
Vật đã thu về tất phải có trách nhiệm bảo quản.
Đã đánh mất.
Sẽ phải nghĩ biện pháp tìm về.
Vô Tình công tử không ít bằng hữu.
Bất quá có thể hỗ trợ tìm “tín vật đính ước” chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Mà có thể phái người trước khi tìm được về giữ kín tin tức,
Tính đi tính lại chỉ có một người,
Kim Phong Tế Vũ lâu Cố công tử.
Trong lòng ngàn vạn lần không muốn, Vô Tình thở dài thật sâu. Ai chẳng biết Cố công tử của Kim Phong Tế Vũ lâu quản lý sinh ý ngày càng lớn, việc buôn bán của Cố Tích Triều chính là ngày hôm sau phải cao hơn ngày hôm trước, tìm y làm việc, không phải trả giá là điều không tưởng.
Vô Tình phân phó đao đồng, kiếm đồng đem hồ sơ vụ án tạm thời thu dọn lại, lấy ra hảo trà trân quý, mua đồ ăn Cố công tử thích, rồi đến mời Cố công tử tới tiểu lâu uống trà.
Chân trái vừa qua cửa, Cố Tích Triều nhìn thấy tình hình trong phòng, giật mình thu chân không vào nữa.
Vô Tình: Mời vào a.
Cố Tích Triều mỉm cười lắc đầu: Không vào.
Vô Tình: Vì cái gì?
Cố Tích Triều chỉ chỉ trong phòng: Hồ sơ án thu thập gọn gàng, còn mua đồ ăn ngon, trà thượng hạng, làm cái gì đây?
Vô Tình: Mời ngươi uống trà a.
Cố Tích Triều dùng sức lắc đầu: Này đâu phải uống trà, đây là Hồng Môn Yến[3].
Vô Tình mỉm cười: Kia sinh ý tới cửa, Cố công tử không tính làm?
Cố Tích Triều nghiêng mắt nhìn nhìn mấy tiểu đồng trốn bên ngoài cười trộm, lại nhìn Vô Tình cười đến vô hại trong phòng, phủi phủi vạt áo, nhấc chân bước vào, thuận tay đóng cửa.
Ngồi xuống.
Cố Tích Triều: Sinh ý gì?
Vô Tình rót một chén trà đưa cho Cố Tích Triều: Việc nhỏ.
Cố Tích Triều nhận chén trà: Việc nhỏ? Mà phải bày trận lớn như vậy?
Vô Tình: Ngươi vẫn nói tiểu lâu của ta rất loạn, thu thập gọn gàng không phải tốt hơn sao?
Cố Tích Triều cười lạnh: Đó là ta muốn ngươi vì chính mình mà thu thập.
Vô Tình: Hồ sơ án đặt trên án thượng, muốn tìm sẽ thấy ngay, rất tiện. Không nói chuyện này nữa, ta có việc tìm ngươi hỗ trợ.
Cố Tích Triều nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà: Nói đi.
Vô Tình: Ta đánh mất một vật, nhờ ngươi phái người của Kim Phong Tế Vũ lâu giúp ta tìm về.
Cố Tích Triều: Vật gì?
Vô Tình: Ngư Trường kiếm không vỏ.
Cố Tích Triều buông chán trà, cao thấp đánh giá Vô Tình.
Vô Tình sắc mặt ửng đỏ.
Cố Tích Triều trong lòng hiểu rõ: Nghe nói Ngư Trường cũng không sắc bén như danh tiếng của nó, dù sao cũng không phải hảo kiếm gì, đã đánh mất rồi thì thôi. Giờ đã gần cuối năm, việc của Kim Phong Tế Vũ lâu thực sự rất nhiều. Phái người ra ngoài, nan a~
Vô Tình: –_– Kiếm kia với ta mà nói … có chút bất đồng …
Cố Tích Triều: Nga? Trọng yếu thì bảo Phương Ứng Khán giúp ngươi tìm a.
Vô Tình: Chuyện này không nên để hắn biết.
Cố Tích Triều: Kiếm này, chẳng lẽ Phương Ứng Khán đưa cho ngươi?
Vô Tình gật gật đầu.
Cố Tích Triều cúi đầu nhịn cười.
Vô Tình có chút để ý: Việc này ngươi nguyện ý thì tốt, không muốn ta cũng không miễn cưỡng.
Cố Tích Triều vội vàng giải thích: Ta không phải cười ngươi, ta chỉ là vui vẻ với sinh ý của Kim Phong Tế Vũ lâu mà thôi.
Vô Tình: Sinh ý của Kim Phong Tế Vũ lâu với việc này có quan hệ gì?
Cố Tích Triều mỉm cười: Ta gần đây đang xem xét hiệu cầm đồ Hưng Xương của Hữu Kiều tập đoàn…
Vô Tình: Giúp ta tìm kiếm về, ta giúp ngươi lấy cửa hàng kia.
Cố Tích Triều: ^ _ ^ Thành giao.
Vô Tình: Việc này phải bí mật, nhanh chóng.
Cố Tích Triều: Hiểu được. Yên tâm.
Kim Phong Tế Vũ lâu Cố công tử trước khi nhận thức lâu chủ Thích Thiếu Thương, việc muốn làm rất nhiều, làm thành lại rất ít.
Tung hoành sa trường, công thành danh toại, làm quan làm tướng ….
Những mong ước to lớn ấy, một cái cũng chưa thành. Thậm chí ngay cả một gia đình nhỏ yên ổn sống qua ngày, cũng tan thành mây khói.
Thích lâu chủ Thích Thiếu Thương cũng vậy.
Lớn như: bảo vệ quốc gia, giang hồ hiệp nghĩa; nhỏ như: cưới vợ, cùng huynh đệ khoái nhạc, đều bất thành.
Mà từ sau khi Cố công tử nhận thức Thích lâu chủ, vận thế hai người lập tức biến hóa nghiêng trời lệch đất, muốn gì được nấy, còn việc bất thành, chỉ trách vận khí nhất thời có vấn đề!
Kim Phong Tế Vũ lâu sinh ý càng lớn, Thích lâu chủ càng có thực lực cung ứng lương thảo cho binh sĩ chốn biên quan, Cố công tử cũng trở thành đại nhân vật, dậm chân một cái, thành Biện Kinh lập tức nghiêng đảo.
Theo lý thuyết, việc tìm về Ngư Trường kiếm của Vô Tình thất lạc bên ngoài cũng chỉ là việc nhỏ không đáng nói.
Nhưng trời quả là không thiếu gió mây, việc gì cũng có thể xảy ra được.
Kim Phong Tế Vũ lâu xuất lực lượng lớn ra ngoài tìm kiếm.
Nhưng suốt một tháng cũng không có bất cứ tin tức gì.
Kiếm này giống như kim chìm đáy biển, một đi không trở lại.
Mà không may, tin của tiểu lâu Lục Phiến Môn đột nhiên cũng không biết theo lối nào lại truyền ra ngoài.
Đang khi Vô Tình công tử sốt ruột, lòng như lửa đốt.
Phương Ứng Khán Phương tiểu hầu gia lại mặt dày đến qua đêm ở tiểu lâu.
Ngày hôm sau, khi Phương tiểu hầu gia rời đi, Vô Tình công tử ngay tại thời điểm cuối năm Lục Phiến Môn bận tối mắt tối mũi cáo bệnh xin nghỉ.
Nghe nói Vô Tình bị bệnh, Cố Tích Triều đến tiểu lâu thăm.
Cố Tích Triều: Kiếm ta tìm không thấy, cô phụ nhờ vả của ngươi, thực xin lỗi.
Vô Tình nửa nằm nửa ngồi trên giường: Hiệu cầm đồ Hưng Xương ta nhất định giúp ngươi lấy đến tay.
Cố Tích Triều: Vật không thể tìm về, hiệu cầm đồ ta từ bỏ.
Vô Tình hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: Tiểu tặc kia nắm trong tay hiệu cầm đồ Hưng Xương! Nếu hiệu cầm đồ là của ngươi, đưa vật trở về cũng chính là ngươi!
Cố Tích Triều: o o o
[1] Ngư Trường kiếm: Ngư Trường Kiếm, còn có tên Ngư tàng kiếm. Tục truyền chú kiếm đại sư Âu Dã Tử vì Việt vương mà chế ra, hắn sử dụng sắt được sấm sét đánh vào, chứa tinh hoa thiên địa, chế thành năm thanh kiếm, phân biệt là Trạm Lô, Thuần Quân, Thắng Tà, Ngư Trường và Cự Nhàn.
Ngư Trường Kiếm thành, Tiết Chúc giỏi về xem tướng kiếm được mời đến. Hắn cảm nhận được tin tức ẩn tàng trong Ngư Trường Kiếm, bởi vậy hồi đáp: Ngư Trường Kiếm “nghịch lý bất thuận, bất khả phục dã. Thần dĩ sát quân. Tử dĩ sát phụ”.
Về lai lịch của cái tên Ngư Trường, có người nói là bởi vì hoa văn trên kiếm như ngư trường, mặt ngoài không bằng phẳng, bởi vậy mà thành tên. Lại có lời nói là do nó có thể giấu vào trong bụng cá.
Theo “Thích khách liệt truyện”, Công tử Quang giao thanh đoản kiếm này cho ChuyênChưđi hành thích Ngô Vương Liêu. Chuyên Chư bèn học nấu món cá thật điệu nghệ để dâng vua, giấu kiếm trong ruột cá, khi tiến tới sát ngai vàng bất ngờ rút kiếm ra đâm chết Ngô Vương.
Ngư Trường Kiếm quan trọng không phải là sắc bén, mà là ý nghĩa của nó. Ngư Trường Kiếm này đối với một tổ chức sát thủ mà nói, có thể xem như là một vật tượng trưng về mặt tinh thần. Phải biết rằng, Ngư Trường Kiếm chính là vũ khí sử dụng của sát thủ đầu tiên, về mặt ý nghĩa không một vũ khí nào có thể so sánh được.
[2] Trong truyện “Bán Diện trang” của Duẫn Tử Hiên.
[3] Hồng Môn Yến: Chắc là bữa tiệc được bày ra làm cớ hại người (?!!)
Hồng Môn Yến là bữa tiệc được tổ chức vào năm 206 trước CN ở Hồng Môn (ngoại thành Hàm Dương, kinh đô của nước Tần), nó được xem là gián tiếp thúc đẩy sự diệt vong của Hạng Vũ và sự thành công của Lưu Bang lập ra nhà Hán.
Điển tích Hồng Môn Yến nói về việc Hạng Vũ tổ chức tiệc mừng công với ý muốn giết Lưu Bang. Lưu Bang dù trải qua nhiều phen nguy hiểm nhưng cuối cùng đã an toàn thoát hiểm.
Theo kế của Phạm Tăng, Hạng Vũ mời Lưu Bang dự Yến Hồng Môn định kể tội chống đối và giết chết. Khi Lưu Bang đến hội, Phàn Khoái và Trương Lương đi theo hộ tống. Đến nơi, ông được lệnh ở ngoài, chỉ có Lưu Bang và Trương Lương vào dự tiệc.
Phạm Tăng thấy Hạng Vũ không quyết đoán giết Lưu Bang, bèn sai Hạng Trang múa gươm làm trò vui để nhân tiện đâm Lưu Bang. Hạng Bá là bạn Trương Lương, không nỡ giết Lưu Bang nên đứng dậy múa gươm che đỡ, nhưng Lưu Bang vẫn gặp nguy. Trương Lương vội ra gọi Phàn Khoái vào cứu.
Phàn Khoái mang kiếm, cắp khiên bước vào cửa viên môn. Vệ sĩ cầm giáo chéo nhau muốn cản không cho vào, ông cầm ngang cái khiên gạt ra, vệ sĩ ngã lăn ra đất. Phàn Khoái liền vào, vén màn đứng, trợn mắt nhìn Hạng Vũ, Hạng Vũ giật mình chống kiếm quỳ nhổm dậy. Khi hỏi ra biết ông là tướng của Lưu Bang, Hạng Vũ liền sai lấy rượu thịt cho ông. Ông đứng ăn uống tại chỗ, một tay vẫn cầm gươm thế thủ rồi nói với Hạng Vũ:
Vua Tần lòng lang dạ thú giết người nhiều không kể xiết, trị tội người như sợ không kịp. Thiên hạ đều nổi dậy làm phản. Vua Hoài Vương có giao ước với các tướng: “Ai phá được Tần, vào Hàm Dương thì phong vương”. Ngày nay Bái Công là người đầu tiên phá được Tần, vào Hàm Dương, tơ hào không dám phạm, niêm phong các cung thất, đem quân vè đóng ở Bá Thượng để chờ đại vương đến. Bái Công sai tướng giữ cửa ải là chỉ để đề phòng bọn trộm cướp ra vào và những việc bất trắc mà thôi. Bái Công khó nhọc mà công to như vậy, nhưng vẫn chưa được phong thưởng gì! Nay đại vương nghe lời bọn tiểu nhân, muốn giết kẻ có công, tức là noi theo đừong lối nhà Tần đã mất! Tôi trộm nghĩ đại vương không nên làm như vậy!
Hạng Vũ chưa biết đáp ra sao, chỉ biết lệnh cho ông ngồi xuống. Một lát, Lưu Bang đứng dậy đi ra ngoài, nhân đó gọi Phàn Khoái ra. Hạng Vũ sai Trần Bình mời Lưu Bang vào. Lưu Bang lo lắng hỏi ông có nên đi khi chưa từ biệt hay không. Phàn Khoái nói:
Làm việc lớn thì không để ý đến những điều vụn vặt; làm lễ lớn không câu nệ những điều nhỏ. Nay người ta là dao là thớt, ta là cá là thịt, từ biệt làm gì?
Lưu Bang bèn ra đi. Hai người thừa cơ trốn thoát, nhờ Trương Lương dùng kế biện bạch giữ chân quân Hạng Vũ.