Thích Cậu

Chương 13




Nhà của Tương Vân Hàng ở thành phố kế bên, kì thật chỉ cần ngồi xe hơn một giờ. Ông Tương làm buôn bán, bà Tương lại theo nghệ thuật, cho nên, biệt thự nhà Tương Vân Hàng là một không gian hoà trộn nhiều phong cách kì lạ, có khí chất của dòng dõi có học, lại có mùi tiền bạc. Nhưng, lúc Trang Liễu vừa tiến vào sân, liền nhìn thấy hoa hoa cỏ cỏ đầy vườn, muôn nghìn hồng tía, bởi vậy, y cực kì vừa lòng với nhà của Tương Vân Hàng.

Bà Tương vừa nhìn thấy Trang Liễu cũng đặc biệt thích, ấn theo lời của bà, Trang Liễu giống như một bức tranh sơn thuỷ vẽ bằng mực nước, đặc biệt thanh đạm, đặc biệt sạch sẽ.

Ngày Tương Vân Hàng về nhà, hoạ tác mới nhất của mẹ cậu vừa hoàn thành, được treo tại phòng khách. Bà Tương nhiệt tình gọi hai đứa nhỏ vào xem, Tương Vân Hàng, như thường lệ, nói không nên lời gì hay ho, Trang Liễu, ngược lại, đôi mắt lập loè, ngắm rất lâu, cuối cùng bội phục nói một câu: “Đẹp…”

Tương Vân Hàng bĩu môi khinh thường, thế này chẳng phải là đang vội vàng xu nịnh sao, một ngọn núi trống quơ trống quác, một hoà thượng trọc đầu thì có cái gì hay? Nhịn không được có ý xấu muốn vạch trần người ta: “Đẹp chỗ nào?”

“Phong cốt khí vận, hồn nhiên thiên thành”(nghĩa là trời sinh hòan mỹ, khí chất tự nhiên như bầu trời.) Trang Liễu nói rất ra dáng.

Bà Tương vừa nghe liền vui vẻ, vừa vỗ lên người Trang Liễu vừa khen: “Vừa nhìn Tiểu Trang đã biết là một đứa trẻ ngoan có khí chất nghệ thuật, hồi trước có học vẽ tranh không?”

Trang liễu ngượng ngùng lắc đầu: “Thấy … sư phụ vẽ, cháu thì không rành, chỉ biết viết vài chữ.”

Bà Tương cũng có tiếng trong lĩnh vực thư pháp, nghe Trang Liễu nói liền có hứng thú, vội vàng mang ra giấy bút mực nghiên, muốn cùng Trang Liễu luận bàn. Trang Liễu cũng không hoảng sợ, bày tốt tư thế liền đề bút. Một chữ ‘Cá’ rồng bay phượng múa được viết ra, bà Tương đứng bên cạnh thốt lên: “Đẹp!”

Ngay sau đó, lại thấy Trang Liễu tiếp tục uốn lượn cây bút, bình tĩnh viết …

“Cá thịt băm nhỏ mười lăm đồng” “Thịt kho hạt tiêu mười tám đồng” “Bắp cải xắt nhỏ tám đồng” “Rau muống xào tám đồng” …

Lời khen tặng tiếp sau của bà Tương hoàn toàn nghẹn lại trong cổ họng, không thể che dấu vẻ mặt thương tiếc. Là một nhà nghệ thuật, sao có thể chấp nhận những nét chữ tiêu sái này, bị huỷ hoại bởi mấy thứ thô tục đó? Bà Tương đau lòng đến mức hận không thể đi lên xé nát tờ giấy!

Nhưng hai người vẫn luôn đứng bên cạnh là Tương Vân Hàng và ông Tương lại vui vẻ cười trộm, bố Tương lén chọc Tương Vân Hàng, “Bạn học này của con rất thú vị đó”

“Tất nhiên” Tương Vân Hàng kiêu ngạo.

Trang Liễu hồn nhiên không để tâm đến mọi chuyện đang xảy ra, vẫn một lòng viết thực đơn đầy trang giấy. Không có biện pháp nào khác, trước đây, lúc y nghèo đến mức sắp phải cởi truồng dạo phố, đã gặp được một ông chủ nhà hàng đang tuyển người viết bảng hiệu, y vui vẻ lên nhận việc, viết xong ông chủ vô cùng thích, việc buôn bán cũng náo nhiệt hẳn lên. Trang Liễu cho là thời đại bây giờ đang lưu hành mấy thứ này, vì thế nhanh chóng lấy ra hiến bảo.

Vừa nói ra nguyên nhân này, tim của bà Tương càng chua xót, vừa đau vừa yêu Trang Liễu. Thằng bé này số khổ mà vẫn kiên cường, một thân tài hoa, lại chỉ có thể dùng để viết thực đơn! Hơn nữa lúc ăn cơm tối, Trang Liễu rất dè dặt, chỉ ăn cơm, đối với thịt cá cũng không dám đụng đũa, bà Tường càng khẳng định Trang Liễu là một đứa trẻ quen chịu khổ, lập tức túm cổ Tương Vân Hàng bắt phải chăm sóc con nuôi của bà thật tốt, sau này phải coi nó như em trai.

Đối mặt với tình huống bị đoạt sủng này, Tương Vân Hàng vừa phẫn nộ vừa bất đắc dĩ: Nếu mẹ cậu biết Trang Liễu có ý đồ xấu với cậu, không biết bà có còn yêu thương y như thế không?

Trang Liễu thấy bà Tương kiên quyết nhét thịt heo vào chén của mình thì cũng rất bất đắc dĩ. Mùi của thi thể động vật thật sự rất khó ngửi!