Giang Túc: "..."
Đầu bút của Lâm Vy rà xuống phía dưới: "Còn nữa, đây là căn bậc hai, không phải 52."
Giang Túc: "..."
Lâm Vy lật sang trang tiếp theo: "Đây, kí hiệu vô cùng nằm ngang chứ không phải thẳng đứng. Cái cậu viết là số 8 đấy chứ."
Giang Túc: "..."
"Cái này là b phần q, không phải 6 phần 9."
Giang Túc hứng một tràng phê bình lỗi sai vẫn mang vẻ mặt thờ ơ.
Dáng vẻ của anh hệt như đây chẳng phải chuyện của mình khiến Lâm Vy trào phúng một câu: "Cậu cũng giỏi thật đấy, còn biết 6/9 rút gọn thành 2/3."
Chính giờ phút này, cuối cùng Lâm Vy cũng thấu hiểu cảm giác tức sôi máu của các bậc phụ huynh khi nhìn thấy bài tập của con mình mà cô xem ở trên mạng.
Huống chi, cô còn đưa bài tập mẫu mực cho cậu ta chép, thế mà vẫn có thể chép sai lung tung thì quả là chất.
Vốn dĩ cậu ta không hề để tâm tới, chỉ chép một cách bừa bãi, phụ lòng cô chủ nhiệm.
Dù gì thì cậu ta cũng đọc đề bài, cho dù không đọc đề bài cũng có đáp án rành rành ra đó...
Lâm Vy biết chắc chắn rằng ở Giang Túc còn cất giấu tâm sự, là một câu chuyện nào đó không mấy tốt đẹp mới biến anh từ một học sinh năm ấy được bao người ngưỡng mộ, trở thành Giang Túc của bây giờ, chép bài một cách qua loa đại khái.
Nhưng cô vẫn có chút tức giận. Cớ sao người bên cạnh còn chưa từ bỏ anh, anh đã tự mình sa ngã.
Khi tới trễ, anh có thể đứng chờ bên ngoài suốt cả tiết chỉ vì không muốn làm phiền giờ học của lớp. Anh có thể nộp bài trắng chỉ vì không muốn bạn thu bài gặp rắc rối. Khi thấy phụ nữ mang thai trên xe bus, anh không chút do dự nhường lại chỗ ngồi. Anh là con người ấm áp tới vậy, vì sao lại không đối xử tốt với chính bản thân mình?
Cho dù chỉ là một chút thôi...
Lâm Vy đặt cuốn bài tập Toán của Giang Túc lên bàn anh: "Đây là lần đầu tiên nên cậu sửa lại là được rồi. Nhưng nếu còn có lần sau, chỉ cần chép sai một câu, thì cậu chép lại toàn bộ đề và đáp án thêm một lần nữa cho tớ."
Không để Giang Túc lên tiếng, Lâm Vy đã quay phắt người lại.
Giang Túc nhìn chằm chằm bóng lưng của cô một lát, sau đó nhìn xuống cuốn vở bài tập Toán.
Anh thấy đây là lần đầu tiên mà bạn nhỏ nhà bên nói chuyện mang theo sự tức giận.
Có một vài lần còn nghiêm trọng hơn vừa rồi, anh cho rằng cô sẽ bộc lộ tính cách của mình, nhưng lúc nào cô cũng tỏ ra rất nhu mì ngoan ngoãn.
Trong lúc Giang Túc còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ thì đột nhiên trên bàn xuất hiện một cuốn đề luyện tập, anh ngẩng đầu lên, thấy bạn phía trước chẳng hề nhúc nhích.
Cuốn mà bạn nhỏ bàn trên ném xuống là đề luyện Tiếng Anh, bên trong còn kẹp một tờ giấy note, viết rằng bài tập Tiếng Anh hôm nay gồm những gì.
Tiết ba và tiết tư đều là tiết tự học, Lâm Vy làm xong bài tập tới đâu thì chuyền xuống dưới tới đó.
Trong suốt thời gian ấy cô chẳng nói với Giang Túc một câu, cũng không quay đầu nhìn một cái.
Mãi đến khi tan học, Giang Túc mới ngẩng đầu lên: "..."
Chưa để anh lên tiếng, Lâm Vy đã khoác tay Bạch Kiến rời khỏi lớp học.
***
"Túc ca, Túc ca, Túc ca..." Hứa Thuật như thường lệ nhảy chân sáo vào lớp chọn 11 bằng cửa sau.
Giang Túc ngồi tại chỗ, chẳng có phản ứng gì.
Hứa Thuật giơ tay vỗ vào bả vai Giang Túc: "Túc Ca?"
Giang Túc quay đầu, anh nhìn Hứa Thuật một lúc mới hoàn hồn, sau đó lười nhác cầm điện thoại, đứng lên.
Chờ Trình Trúc đi vệ sinh xong, ba người cùng nhau ra khỏi cổng trường.
"Vẫn theo quy tắc cũ, nơi nào còn chỗ thì tới nơi đó ăn chứ hả?" - lúc rẽ vào một con phố ăn vặt, Hứa Thuật nói.
Trình Trúc đáp: "Tôi không có ý kiến, hỏi Túc Ca đi."
Giang Túc nghe thấy tên mình thì "Hả?" một tiếng, anh định hỏi "Cái gì?" thì khóe mắt nhìn thấy một cửa hàng văn phòng phẩm, bước chân chợt dừng lại.
"Sao thế,Túc Ca?" Hứa Thuật khó hiểu cũng dừng lại theo.
Giang Túc cứ nhìn chăm chú cửa hàng văn phòng phẩm mà không có bất kỳ hành động gì.
"Túc ca?"
Hứa Thuật vừa định quờ tay trước mặt Giang Túc thì anh nói: "Các cậu cứ tìm chỗ ăn đi, tôi không đi đâu."
"Sao thế?"
"Đi mua một ít đồ." Không để cho Hứa Thuật và Trình Trúc có cơ hội hỏi han thêm, Giang Túc vội sải chân, sang đường bên kia.
Tiếng chuông báo gần đến tiết tự học buổi tối vang lên, Lâm Vy và Bạch Kiến đang đi dạo ở sân thể dục cùng vào lớp.
Giang Túc chờ cô ngồi xuống, nâng tay gõ lên lưng ghế cô.
Bạn nhỏ bàn trên không thèm quay đầu, lấy từ trong ngăn bàn ra một quyển sách, cô viết vài chữ, sau đó vòng ra sau lưng ném bài tập Hóa lên bàn anh.
Giang Túc: "..."
Giờ tự học buổi tối bị giáo viên Vật Lý chiếm đóng, đến khi giảng xong đề thi Vật Lý tháng này, chỉ còn năm phút nữa là hết tiết thứ hai.
Lâm Vy ném bài tập cuối cùng là môn Sinh lên bàn Giang Túc, rồi cô bắt đầu thu dọn sách vở.
Tiếng chuông tan học vang lên, Lâm Vy nhanh chóng đi mất tăm.
Về đến nhà, cô thấy Tống Cẩm bước ra từ nhà tắm.
Hai người chào hỏi nhau, rồi Tống Cẩm vào nhà bếp, Lâm Vy về phòng của mình.
Lâm Vy làm xong bài tập thì lấy đề Olympic mà cô đem về nhà ra, bắt đầu chăm chú giải đề.
Đến khi cô hoàn thành cũng đã tới mười một giờ ba mươi tối.
Cô chưa tắm rửa nên bước đi nhẹ nhàng vào nhà tắm, sợ đánh thức Tống Cẩm.
Nằm trên giường, Lâm Vy có thói quen chơi điện thoại một lát trước khi ngủ. Mở khóa màn hình ra cô mới phát hiện, Wechat của mình có hơn mười tin nhắn chưa đọc.
Tất cả đều là từ Giang Túc, còn gửi kèm hình ảnh.
Trên giấy trắng viết chi chít chữ.
Phóng to lên, là bài tập Toán hôm nay.
Anh chép bốn lần cả đề bài và đáp án.
Lâm Vy nhìn thời gian thì thấy anh gửi ba mươi phút trước.
Vậy có nghĩa là anh chép bài đến tận bây giờ?
Những việc không vui trong lòng cô chỉ nháy mắt đã tiêu tan hết.
Tớ muốn đậu Thanh Hoa: "Ngủ rồi à?"
SU: "Chưa."
SU: "Mở cửa rồi."
SU: "Cậu sang đây đi."
⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC 🍃