“ĐM đứa nào vậy, mẹ kiếp..."
Lâm Vy nghe Hồ Tiếu xẵng giọng mắng chửi om sòm, cô bèn đạp mạnh một cú vào người cậu ta.
Hồ Tiếu nằm bẹp ở trên sân vận động một hồi lâu mới tỉnh táo được, khắp mình đau ê ẩm. Cậu ta dùng hai tay kéo túi đựng rác từ trên đầu xuống, ôm bụng gượng dậy, nhìn khắp xung quanh.
Kí túc xá sắp tới giờ đóng cửa, chỉ có lác đác vài người ở sân bóng rổ gần đó, còn xung quanh không có lấy bóng dáng một ai.
***
Sau khi nhảy ra từ cửa sau, Lâm Vy cúi xuống nhặt balo lên, phủi hết đất cát phía trên, sau đó cô trở lại dáng vẻ một học sinh ngoan ngoãn như ngày thường, vai đeo balo ngay ngắn, chờ đợi dưới trạm xe bus.
Kể từ khi mẹ không may qua đời, ở nhà họ Trần trở thành một người xa lạ, cô luôn cố gắng kìm nén tính tình của mình, tuyệt đối không bao giờ gây ra phiền phức, chuyện phiền phức vây tới thì cô sẽ tránh né, tránh không được, cô sẽ nhẫn nhịn hết mức có thể.
Chỉ có điều, Lâm Vy học cùng Hồ Tiếu hai năm, con người cậu ta đáng ghét tới mức nào, cô hiểu rất rõ.
Thật kì lạ, trước giờ cậu ta vẫn luôn sống như thế, cô cũng không mấy để bụng, nhưng hôm nay cô nhìn cậu ta lại thấy ngứa mắt.
Hồi trưa nói xấu Giang Túc, cô không vừa ý. Gần đến giờ vào học, cậu ta đi cửa sau rồi khóa chốt lại, chọc tức cô.
Lại thêm việc cậu ta đẩy cô tối nay, tất cả đã làm sự bực tức của cô bùng nổ.
Khi cô nhìn thấy vết thương trên tay Giang Túc, chỉ chút nữa thôi, cô sẽ đánh Hồ Tiếu ngay trước mặt cả lớp.
Cũng may cô đã cố nhẫn nhịn đến hết giờ tự học.
Tuy rằng chỉ là đánh lén, nhưng cũng làm cho tâm trạng bức bối cả ngày nay của cô dễ chịu hơn hẳn.
***
Khi cô về đến nhà đã là mười giờ rưỡi. Thường ngày, mười giờ Tống Cẩm đã về phòng ngủ, nhưng hôm nay bà lại ngồi ngoài phòng khách xem TV.
Lâm Vy hơi bất ngờ, cô ngoan ngoãn tháo balo đặt lên tủ giày: “Con chào dì Tống.”
Tống Cẩm quay đầu, lạnh nhạt “Ừ” một tiếng.
Lâm Vy thay giày xong, xách balo đi vào phòng khách: “Dì Tống, dì nghỉ ngơi sớm đi.”
Tống Cẩm nhìn vào màn hình TV, nhẹ nhàng đáp: "Ừ".
Lâm Vy đã quen với sự thờ ơ của Tống Cẩm, cô không nói thêm gì nữa, đi thẳng vào phòng ngủ của mình.
Lâm Vy quay đầu lại.
Tống Cẩm kéo áo khoác xuống, lấy từ sofa ra một phong bì màu trắng: “Tiền sinh hoạt tháng này.”
Hơi dừng lại một chút, Tống Cẩm lại nói: “Trần Nam Châu nhờ dì đưa nó cho con.”
Lâm Vy hiểu rất rõ tình thế của mình, cô là trẻ vị thành niên, chưa kiếm được tiền, cần có người giám hộ. Muốn cho cuộc sống của mình tốt hơn, hiện tại cô vẫn phải nhờ vào Trần Nam Châu và Tống Cẩm. Họ không phải cha mẹ ruột, mỗi tháng khi đưa tiền sinh hoạt cho cô có hơi bất tiện, nhưng cô vẫn nhận lấy.
Không nhận, cô sẽ chết đói.
Lâm Vy nhận phong bì, “Cảm ơn dì Tống.”
Sau khi mẹ ruột cô qua đời, suốt cả tháng cô không có tiền sinh hoạt, lại không liên lạc được với Trần Nam Châu, nên cô chỉ còn cách đi tìm Tống Cẩm.
Cô nói với Tống Cẩm rằng mình không có phí sinh hoạt, nhờ bà giúp cô liên lạc với chú Trần.
Lúc đó thực lòng cô không biết phải nói thế nào, chỉ biết thêm một câu, cứ xem như cô vay chú Trần, có thể viết giấy nợ.
Sau đó mỗi tháng đúng vào ngày này, Tống Cẩm đều đưa cho cô một phong bì, nói là Trần Nam Châu gửi.
Trần Nam Châu không có nghĩa vụ phải chăm sóc cô, Tống Cẩm càng không có nghĩa vụ đó.
Lâm Vy nghĩ rồi lại hỏi: “Gần đây chú Trần có về nhà ạ.”
Tống Cẩm gật đầu.
Lâm Vy biết điều không nói gì thêm, cầm phong bì đi vào phòng mình.
Trước khi đẩy cửa phòng, Lâm Vy nghe tiếng Tống Cẩm tắt TV, cô quay đầu nhìn. Tống Cẩm cảm giác được cô nhìn mình, bà cũng nhìn sang, khi đối diện với ánh mắt cô, Tống Cẩm bình thản nói: “Sau này đừng về muộn như vậy nữa.”
Lâm Vy ngẩn người, trong khoảnh khắc nhất thời, cô phân vân liệu có phải muộn rồi Tống Cẩm còn ở ngoài phòng khách là vì cô chưa về nhà hay không.
“Đề thi hôm nay hơi khó, con làm ở trường, vì vậy hết tiết ba tự học buổi tối con mới ra về.”
Tống Cẩm không nói gì, hơi cúi đầu, bà đi vào phòng ngủ chính rồi đóng cửa lại.
Thấy Tống Cẩm thờ ơ như thế, Lâm Vy cho rằng những suy nghĩ vừa rồi của mình cũng chỉ là hoài nghi mà thôi.
Cô thở ra một hơi, đặt balo lên ghế, lấy bộ quần áo rồi đi tắm, sau đó cô làm thêm bài thi Vật Lý. Khi thấy đã hơn mười hai giờ, cô mới tắt đèn, leo lên giường.
Trước khi ngủ, Lâm Vy còn chơi điện thoại một lúc, đến khi cô chuẩn bị buông điện thoại để đi ngủ mới phát hiện có một tin nhắn chưa đọc.
Trong lúc cô giải đề nhận được tin từ số của người lạ: “Số điện thoại là số đăng ký Wechat?"
Trừ tin nhắn khẩn ra, Lâm Vy trước giờ không có thói quen để ý phần tin nhắn, nhưng với tin nhắn này, Lâm Vy chợt nghĩ đến là người nào đó gửi.
Cô thoáng do dự rồi nhấn màn hình trả lời: "Ừ."
Rất nhanh điện thoại cô rung lên, Wechat hiển thị số 1 đỏ đỏ.
Một người tên “SU” gửi lời mời kết bạn.
Ảnh đại diện là nền đen có chữ “Giang” màu vàng đồng.
Lần này không cần phải đoán già đoán non nữa, vừa nhìn qua đã biết là phong cách của Giang Túc.
Lâm Vy click đồng ý, khung thoại có thêm một người.
“Bạn đã thêm SU, hiện tại có thể bắt đầu cuộc trò chuyện.”
Anh online, cô cũng online, cô chấp nhận lời mời kết bạn của anh, sau đó cả hai không nói lời nào, có phải hơi xấu hổ không?
Nên nói chuyện vài câu không nhỉ?
Lâm Vy cầm di động trên tay, thấy Giang Túc chậm chạp chẳng gửi tin nhắn, cô ngẫm nghĩ mãi, nhớ đến câu trả lời của anh lúc trưa: “Sao cậu không dập đầu luôn đi?”
Lâm Vy chớp mắt, nhấn hai cái lên màn hình.
***
“Tôi đã chấp nhận lời kết bạn của bạn, bây giờ chúng ta có thể bắt đầu cuộc trò chuyện.”
Nhận được tin nhắn Wechat, Giang Túc gõ lên bàn phím.
Anh còn chưa gõ xong, điện thoại đã vang lên một tiếng, "Tôi muốn đậu Thanh Hoa" gửi tới một sticker quỳ lạy dập đầu lia lịa.
⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC 🍃