Thích Cậu Mình Nói Là Được

Chương 64




"..."

Tim Giang Túc đập chậm một nhịp, gương mặt vô cảm nhìn Lâm Vi vài giây, sau đó rời ánh mắt đi: "Nghĩ cái gì về tôi?"

Lâm Vi người vẫn còn đang đắm chìm trong sự rung động mà cậu thiếu niên đem đến, trực tiếp nói ra: "Nghĩ đến dáng vẻ cậu chơi bóng khi nãy."

Giang Túc không nói gì, hơi hơi tách ngón tay đang cầm chai nước ra, cầm đầu chai, hơi dùng sức một chút lấy nó ra khỏi tay cô.

Lâm Vi nghĩ ngợi một chút, lại bổ sung thêm: "Rất đẹp trai."

Ngón tay Giang Túc dừng trên nắp trai nước, qua một lúc sau, anh liếc nhìn bạn nhỏ bàn trên ở bên ngoài lướt sắt.

Đôi mắt long lanh của cô gái ngước nhìn anh, trong đó là sự phấn kích và kích động.

Giang Túc lại nhìn thêm vài giây, lúc này mới rũ mắt xuống, một bên chậm chạp mở nắp chai, một bên bình tĩnh hỏi: "Đẹp trai như thế nào?"

"Là cực kỳ đẹp trai.." Lâm Vi chần chừ một lúc, nghĩ từ để miêu tả rồi nói: "Đẹp trai đến nỗi cả sân bóng rổ, trừ cậu ra, những người khác đều chỉ là phông nền mà thôi."

Giang Túc: "..."

Lâm Vi thấy Giang Túc uống xong rồi, không có ý nói chuyện, lại cho rằng anh không hài lòng với lời khen của mình.

Thấy anh đang định đi ra bảo vệ mấy người Vương Vĩ, Lâm Vi lại quyết định khen thêm hai câu.

"Hơn nữa cậu không biết đâu, khi nãy lúc cậu chơi bóng, có rất nhiều nữ sinh la hét gọi tên, còn lấy điện thoại quay lại nữa ấy."

Giang Túc quay về sau lướt nhìn khán đài, đến bây giờ vẫn có không ít nữ sinh cầm điện thoại quay anh.

Rất nhanh sau đó thu lại ánh mắt, rơi xuống gương mặt cô, anh nhìn cô hai giây rồi nói: "Còn cậu?"

"Hả?" Lâm Vi thấy không hiểu lắm, khen mãi khen mãi, sao tự nhiên lại quay về mình rồi.

"Có gọi không?"

Hỏi xong ba chữ này, Giang Túc ngơ người.

Lâm Vi phản ứng lại, cũng ngơ người luôn.

Giang Túc hắng giọng một cái, tránh ánh mắt nói: "La hét."

"Tôi biết." Lâm Vi nhấn mạnh nói.

Rõ ràng là do vị thánh viết tắt này khiến không khí trở nên ngượng ngừng, nhưng sao cô lại thấy hoang mang cơ chứ.

Lâm Vi nhìn Giang Túc một cái, lại nói: "Tôi không."

Giang Túc lại nói: "Vậy có quay video lại không?"

Lâm Vi thấy Giang Túc có chút kì lạ, sao lại cứ quan tâm cô có la hét chụp ảnh cậu ta không vậy chứ, cô lắc đầu nói: "Cũng không."

Giang Túc "ồ" một tiếng, cũng không nói gì nữa.

Không biết có phải ảo giác hay không, Lâm Vi từ trên người vị trước mắt mà thấy được sự hiu quạnh.

Rất nhanh sau đó, Lâm Vi phản ứng lại, trùm trường đây là đang thấy mất mặt sao.

Nhiều nữ sinh như vậy, trùm trường lại chỉ hỏi mỗi mình cô, kết quả đụng trúng ngay cô không quay cậu ta.

Hình như cũng khá mất mặt ghê.

Lâm Vi nghĩ ngợi rồi nói: "Tại điện thoại của tôi bộ nhớ đầy hết rồi."

"Hơn nữa, trí nhớ tôi rất tốt, dáng vẻ chơi bóng lúc nãy của cậu, tôi đều nhớ kỹ trong đầu rồi."

Ánh mắt của Giang túc hơi rủ xuống, dừng trước tim Lâm Vi: "Không nhớ trong tim à?"

Lâm Vi nghe không rõ: "Gì cơ?"

Không đợi Giang Túc nói, phía sau đã truyền đến tiếng cãi vã ồn ào.

"Mấy người không được đi!"

"Đúng, không được đi!"

"..."

Lâm Vi và Giang Túc nhìn về hướng ồn ào đó, mấy học sinh thể dục bị thua đó đang định âm thầm rời đi.

Giang Túc quay người lại, lười biếng tựa vào lướit sắt, nhìn về phía không xa lại nhìn vào hai nhóm người, tâm tình chậm chạm nói: "Hứa Thuật, mấy người các cậu tránh ra."

"Túc ca!" Hứa Thuật rất không phục.

"Tránh ra." Giang Túc giọng nói mạnh hơn một chút.

Hứa Thuật dừng lại vài giây, rồi sau đó tránh người ra/

Mấy học sinh thể dục chân sắp bước ra ngoài sân bóng rồi.

Thấy bóng dáng của bọn họ, Giang Túc nhẹ nhàng mở miệng nói: "Con người tôi không thích trốn tránh tránh nhiệm."

"..."

"Đi ra khỏi sân bóng này, tôi sẽ lật mặt đấy."

Không phải học sinh nào của Tứ Trung cũng từng được nhìn thấy Giang Túc ra tay đánh người, nhưng tất cả mọi người trung Tứ Trung đều nghe rất nhiều lời đồn về Giang Túc, mấy học sinh thể dục đó mặc dù ăn nói ngang ngược quen rồi, nhưng bọn họ không giống như Giang Túc, bọn họ sợ nhà trường sợ bố mẹ sợ giáo viên, mấy người kia nghe ra được sự đe dọa trong lời nói của Giang túc, do dự một lát, rồi dừng chân lại.

Đại khái qua mười mấy giây sau, La Kì nghiến răng, quay người đi về phía Giang Túc: "Có chơi có chịu, nói đi, hai điều kiện là gì?"

Giang Túc cũng không giông dài, trực tiếp dơ tay chỉ về phía Trần Dương: "Xin lỗi."

Trần Dương giống như trúng số vậy, chậm chạp dơ tay lên chỉ vào người mình nói: "Tôi?"

Giang Túc không trả lời cậu ta, im lặng nhìn La Kì.

Qua mấy mấy giây sau, có lẽ là mười mấy giây sau, La Kì gật đầu, đi đến trước mặt Trần Dương, chần trừ miễn cưỡng rồi nhanh chóng nói một câu: "Xin lỗi."

Không đợi Trần Dương nói không có gì, Hứa Thuật đã cướp lời nói trước: "Xin lỗi thì cũng phải xin lỗi cho hẳn hoi, cúi người, nói to lên, còn phải có cả tên họ đàng hoàng nữa, không thì ai mà biết được mày đang xin lỗi người nào."

La Kì mím môi nhìn Giang Túc, cậu ta thấy Giang Túc không nói gì, nhắm mắt hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Trần Dương người thấp hơn cậu ta lại còn vừa gầy vừa yếu hơn, cúi người, to giọng nói: "Xin lỗi, bạn học Trần Dương."

La Kì đứng thẳng người lên, thấy mọi người không còn bắt bẻ nữa, nhìn về phái Giang Túc: "Điều kiện thứ hai là gì?"

Giang Túc im lặng một hồi: "Chưa nghĩa ra.."

La Kì: ?

Giang Túc nhìn Hứa Thuật: "Mấy người các cậu nghĩ đi."

Mấy người Hứa Thuật tụm lại thì thầm to nhỏ với nhau.

Lâm Vi đứng bên ngoài lưới sắt, thấy mấy nam sinh thương lượng hồi lâu vẫn chưa ra kết quả, liền nhỏ giọng nói: "Đập bóng."

Giang Túc dựa đầu trên lưới sắt, đứng gần với Lâm Vi: "Hả?"

"Đập bóng." Lâm Vi lại nói lại lần nữa: "Bọn họ trước đó nói mấy người Vương Vĩ kĩ năng chơi bóng kém, nên đi ra sân đập bóng."

Vừa hay lúc này, mấy người Vương Vĩ cũng dừng nói.

Gió đêm thổi qua, cả sân bóng rổ chỉ có giọng nói nhẹ nhàng của Lâm Vi.

Đập bóng.

Mấy học sinh thể dục cao lớn lại giống như học sinh mẫu giáo đi ra sân đập bóng.

Nghĩ đến đấy thôi.. cũng đã thấy buồn cười rồi.

Mấy người La Kì mặt đen lại.

Giang Túc lại giống như không nhìn thấy vậy, hướng về bọn họ hất cằm lên nói: "Được rồi, nữ sinh lớp tôi nói sao thì như vậy đi."