Thích Cậu Mình Nói Là Được

Chương 57




Lâm Vi hơi hé miệng, có chút không biết nên trả lời lại như thế nào.

Cô ở sau lưng nói xấu cậu ta, cuối cùng vẫn bị cậu ta phát hiện ra.

Nhưng cậu ta thế mà lại không tức giận, còn nói với cô nụ hôn đầu của cậu ta vẫn còn.

Lúc nãy cô vừa nói một câu không hay về cậu ta, lòng dạ hẹp hòi gì đó cậu ta lại không phản bác, mà lại chọn ngay câu cuối cùng để nói.

Lâm Vi tự nhiên lại nhớ đến một câu nói.

Giải thích.

Tim Lâm Vi đập nhanh một nhịp, Giang Túc là đang giải thích với cô sao. Cậu ta vô tình hay là cố ý vậy.

Lâm Vi người mà bị người ta trêu ghẹo có thể trêu ghẹo lại khiến người ta đỏ mặt luôn, thế mà đây là lần đầu tiên không biết nên làm thế nào, cô nhìn chằm Giang Túc một hồi, chớp chớp mắt, chậm chạp "a" một tiếng: "Nói cứ như nụ hôn đầu của ai cũng không còn vậy."

Giang Túc: "..."

Lâm Vi: "..."

Ba giây sau, Lâm Vi mở cửa rời đi.

* * *

Nhìn cửa cạch một tiếng, Giang Túc đột nhiên cười nhẹ, qua một hồi, anh mới đút tay vào túi đi vào phòng.

Chưa đến một lúc, anh cầm lên tập kiến thức trọng điểm mà tiểu hàng xóm mang đến, để vào trong ngăn tủ.

Nằm lên trên giường, lật từng quyển vở một, lật đến cuối cùng, đề thi trọng điểm ngay ngắn thẳng hàng của cô gái không hiểu sao lại biến thành một hàng chứ:

* * *Nụ hôn đầu của tôi vẫn còn.

* * * Nói cứ như nụ hôn đầu của ai cũng mất rồi ý.

Giang Túc không nhịn được dơ tay lên chạm vào môi mình.

Một động tác rất đơn giản, khiến anh nhớ đến cảm giác xúc động khi ngón tay của cô chạm lên môi mình.

Ngón tay của cô gái mềm mại hơi lạnh, nhưng lại ẩn dấu một mồi lửa, bùng cháy khiến trái tim anh đập liên hồi điên cuồng.

Cho dù sự việc đã qua rồi bây giờ nghĩ lại, vẫn khiến cho cảm xúc của anh không cách nào bình ổn lại được.

Đụ, khích thích quá.

Tiểu hàng xóm thật ahihi khiến người ta khích thích quá đi.

* * *

Ngày hôm sau trước khi ra khỏi nhà, Lâm Vi còn cố tình chạy vào nhà vệ sinh soi gương một cái, xác định mình nhìn không để lộ ra gì đó rồi, mới mở cửa đi ra hành lang.

Giang Túc vẫn giống như thường ngày, đã đứng ở cạnh cửa thang máy đợi rồi.

Nghe thấy tiếng mở cửa, anh liếc mắt nhìn về phía cô một cái, sau đó mới nhấc tay lên chậm chạp ấn nút thang máy.

Cả quá trình đều rất yên tĩnh.

Lâm Vi cũng rất bình tĩnh đi qua: "Chào."

"Ừ." Cửa thang máy mở ra, Giang Túc đi vào bên trong: "Chào."

Trong thang máy có người, mọi người đều không nói chuyện, trong quá trình đi xuống dưới, Lâm Vi hơi liếc mắt đánh giá Giang Túc, thấy Giang Túc giống như bình thường, dáng vẻ vừa ngủ dậy không mở nổi mắt, suy nghĩ trong lòng lúc này mới dần dần dịu xuống.

Người ta cũng không để ý chuyện tối hôm qua, thì cô có gì mà phải để ý chứ, nếu như cứ phải nói là bị thiệt, vậy thì ai cũng đều bị thiệt hết, dù gì thì Giang Túc bị làm bẩn môi, cô bị làm bẩn tay.

Tuần trước đã bước vào tháng tư rồi, thời tiết ngày càng ấm áp hơn.

Học sinh cũng không ngồi lì trong lớp để chơi game nữa rồi, đặc biệt là lúc tan học buổi chiều và trước lúc tự học buổi tối, có nửa tiếng, ăn cơm xong hầu hết học sinh đều thích hoạt động, đặc biệt là ở sân thể dục.

Lâm Vi và Bạch Kiến ăn cơm xong nhất định sẽ ra sân thể dục đi dạo vài vòng, hôm nay lúc hai người đi ra sân thể dục, cách sân bóng rổ phía xa đã nhìn thấy vài bóng dáng quen thuộc.

Là Vương Vĩ và Trần Dương, còn có mấy người nữa Lâm Vi và Bạch Kiến đều biết, là mấy người ở lớp hai và lớp ba bên cạnh.

Trên khán đài bên cạnh, có không ít nữ sinh đang ngồi trên đó, cũng có kẹp thêm vài nam sinh ngồi lác đác bên trong, nhưng mọi người đều đang nghịch điện thoại, nói chuyện tất cả đều ngồi trên đó, không hề đơn thuần là nhìn bọn họ đang chơi bóng rổ.

Trên thực tế thì đám người Vương Vĩ đánh bóng rổ cũng không có gì đáng xem, cộng thêm mấy người chơi cùng họ cũng là mấy người không tệ ở lớp hai, cùng nhau chơi ở sân thể dục cũng không có nổi bật gì mấy.

Đi vào trong sân thể dục, Bạch Kiến từ xa giống như tình cờ nhìn thấy Trần Dương rồi chào bọn họ một tiếng, khoác tay Lâm Vi đi vào trong sân thể dục.

Hai người là ăn cơm xong rồi đi dạo bộ, nên đi khá là chậm, sân thể dục bốn trăm mét, đợi lúc họ đi đến thì đã là mười mấy phút sau rồi.

Có mấy học sinh thể dục ôm bóng chạy đến, đi vào trong sân, sân bóng rổ có ba sân, toàn bộ đều đã chật kín người. Mấy học sinh thể dục đứng ở bên cạnh một lúc, sau đó một người trong số đó nhìn vào đám người Vương Vĩ và Trần Dương cười nói: "Má chúng mày chơi gà vãi."

Mấy người khác cũng cười theo.

"Dù gì cũng là mấy đứa mọt sách lớp nhất lớp hai, yêu cầu không quá cao."

"Bóng cũng không ném vào được, đúng là không đáng xem.." Người dáng người cao cao đứng ở giữa, vươn tay sang phía bên cạnh: "Đưa bóng cho tao."

Người đứng phía sau cậu ta, dùng một ngón tay chuyền bóng cho anh ta, đem bóng ném vào trong tay cậu ta, sau đó cậu ta đập bóng xuống dưới đất mấy cái, rồi dẫn bóng vào trong sân đứng giữa đám người Vương Vĩ, sau đó nhảy lên một cái, đem bóng ném trúng rổ một cách chuẩn xác.

Tiếp sau đó, mấy học sinh thể dục khác, cũng đi vào theo.

Không đến mấy giây sau, mấy người Vương Vĩ, Trần Dương, đều bị đuổi ra ngoài sân bóng.

Mấy học sinh thể dục đều là người lớp 11-8.

Còn về việc nhắm chúng bọn họ để cướp sân, là bởi vì một sân bóng khác là sân bóng cho đội bóng rổ của trường, hơn bọn họ một cấp, không dám chọc vào, nguyên nhân thứ hai là bọn họ thường không làm gì là cũng bị giáo viên lôi ra so sánh với lớp nhất lớp hai, nên bản thân đã có chút ý kiến với lớp nhất lớp hai rồi.

Có điều loại ý kiến này, cũng không phải đều do giáo viên ép mà ra cả, vốn dĩ lớp dốt đã có địch ý với những lớp chọn rồi.

Vương Vĩ và Trần Dương bọn họ đang chơi yên lành, bây giờ tự nhiên lại bị chiếm mất sân, cũng cảm thấy không vui.

Vương Vĩ: "Này, chỗ này là do chúng tôi chiếm được trước."

Không ai để ý đến cậu ta.

Một học sinh thể dục trong đám đó, còn cố tình thể hiện bản lĩnh chơi bóng của mình, khiêu khích mấy học sinh thể dục khác cũng huýt sáo theo.

Bạch Kiến và Lâm Vi nhìn thấy một màn này, dừng chân lại.

Bạch Kiến không vui nói: "Học sinh thể dục lớp tám bọn họ, đúng bắt nạt người khác quá đi, lần nào nam sinh lớp chúng ta đến trước, dành được sân rồi đều bị bọn họ cướp mất."

Đoán rằng có lẽ cũng đã bị cướp sân không ít lần rồi, mấy người Vương Vĩ không vui, lại nói thêm vài câu nữa.

Đám học sinh thể dục làm như bọn họ không tồn tại vậy, Vương Vĩ tức đến tay chỉ vào bóng, xông vào trong sân huýnh một cái nói: "Tôi nói, chỗ này là do chúng tôi chiếm trước."

Bóng rơi xuống dưới đất, đập mấy lần, rồi từ từ lăn xuống phía dưới sân bóng rổ.

Mấy sinh viên thể dục dừng lại, một trước một sau quay đầu lại nhìn mấy người Vương Vĩ.

Không biết là học sinh thể dục vào chửi thề một câu, một giây sau một trong số mấy sinh viên thể dục cúi người xuống nhặt bóng của Vương Vĩ, ném vào mặt cậu ta: "Với cái trình chơi rẻ rách của mày, còn đòi chiếm sân? Đi ra sân mà chơi đập bóng!"

Vương Vĩ tránh một cái, bóng đập vào thành rổ bóng.

Bởi vì lực ném bóng rất mạnh, lúc bóng bật bắn ngược lại, thì trực tiếp bay về phía đầu Lâm Vi.