Thích Cậu Mình Nói Là Được

Chương 54




Lâm Vi quay qauy bút, một bên nhìn đề toán, một bên không quá quan tâm trả lời: "Không phải cậu nói đừng hỏi cậu sao, có hỏi cậu cũng không trả lời còn gì."

"..."

Vương Vĩ nhìn trấi nhìn phải, thấy xung quanh tất cả mợi người đều đang tự làm việc của mình, lúc này mới đè thấp giọng xuống nói, sát gần đến Lâm Vi nhỏ giọng nói: "Đó là vì tôi chưa biết chuyện giữa cậu và Giang Túc, bây giờ biết rồi, không phải lập tức nói cho cậu biết đây sao."

Lâm Vi đang nghĩ cách giải đề, cầm lấy bút viết một dòng công thức lên giấy nháp: "Chuyện gì?"

Vương Vĩ nói: "Cậu không cần phải diễn nữa, chuyện của hai người tôi đều biết hết rồi."

Lâm Vi sai khi giải ra đáp án, mới nghĩ đến lời nói của Vương Vĩ.

Chuyện giữa cô và Giang Túc.. chuyện gì? Chuyện cô phụ đạo cho Giang Túc?

Lâm Vi hơi ngẩng đầu lên, hai chữ "phụ đạo" đến bên miệng rồi nhưng lại không nói ra, Vương Vĩ cho rằng cô không nói gì thì chính là thừa nhận nên lại nói: "Không biết Hồ Khiếu nghe được từ ai, nói Giang Túc quay lại Tứ Trung đã ký bản cam kết, chính là không được gây sự làm loạn, chỉ cần gây sự một lần là sẽ bị đuổi học.'

" Con người Hồ Khiếu cậu biết rồi đấy, lòng dạ hẹp hòi, câu ta không phục, muốn nhân cơ hội này đuổi Giang Túc ra khỏi Tứ Trung, nên vào lúc Giang Túc đi vệ sinh cậu ta đã nói xấu mắng chửi cậu. "

" Giang Túc hôm đó chính là bởi vì mấy lời rẻ tiền từ trong miệng Hồ Khiếu nên mới ra tay đánh cậu ta.. "

Động tác xoay bút của Lâm Vi dừng lại, cô im lặng một lúc lâu, ngẩng đầu hỏi:" Mắng tôi như thế nào?'

"Hả?" Vương Vĩ gãi gãi đầu, hiểu ra lời cô hỏi là Hồ Khiếu đã mắng cô như thế nào, "Tôi không biết."

Lâm Vi nhìn Hồ Khiếu không nói gì.

"Tôi thực sự không biết." Vương Vĩ nhấn mạnh mấy lần liền, "Nếu tôi mà biết tôi chắc chắn đã nói cho cậu rồi, ở trong văn phòng, cô chủ nhiệm cũng có hỏi câu này, nhưng Giang Túc lại không cho nói."

Lâm Vi chớp mắt một cái, trong lòng nghĩ cậu bạn bàn sau này thật dị, lời mắng chửi cô tại sao lại không được nói.

Vương Vĩ thấy Lâm Vi không còn ép hỏi nữa, liền tiếp tục nói: "Còn có, ở Quán mì Duyên Phận, sau khi cậu và Bạch Kiến rời đi, Giang Túc và đại ca trường nghề kia đánh nhau một trận, trước khi rời đi, đại ca trường nghề kia nhắc đến cậu, Giang Túc liền lật mặt ngay tại chỗ, cậu không biết đâu, rốt cuộc cậu ta đáng sợ cỡ nào, cậu ta nói với tên đại ca trường nghề kia, nếu như anh ta dám đánh chủ ý lên cậu, thì cậu ta sẽ đánh chết anh ta."

Như vậy cũng coi như trợ công rồi nhỉ.

Trùm trường cho dù biết được cậu ta phát hiện ra bí mật của bọn họ, lại nhìn con đường tình yêu của hai người họ, tận tâm tận lực giúp đỡ như vậy, cũng sẽ ta cho cậu ta một mạng thôi.

Vương Vĩ nghĩ ngợi hai giây, trước khi quay người lên, còn đảm bảo với Lâm Vi rằng: "Vi trùm, cậu yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện của hai người cho người khác biết đâu."

Giang Túc quay lại rồi, Vương Vĩ quay kính cửa sổ nhìn thấy bóng dáng anh, gấp gáp nói: "Không những không nói, tôi còn sẽ bao che cho hai người nữa."

Lâm Vi nhìn bóng dáng nhanh chóng quay lên của Vương Vĩ, trong lòng nghĩ đồ thần kinh, phụ đạo thì có gì mà phải bao che.

Sau lưng truyền đến tiếng kéo ghế ra, Lâm vi quay đầu lại nhìn.

Giang Túc ngồi xuống, lôi ra một quyển vở, lật vở, sau đó ở trong quyển vở này lật ra một cái bút, cắt nắp bút ra rồi tiếp tục chép tì bà hành.

Lâm Vi âm thầm quay đầu lên, cầm bút tiếp tục giải đề.

Viết được ba câu, Lâm Vi dừng bút lại.

Cậu bạn bàn sau của cô rõ ràng biết bản thân mình có tình hình đặc biệt, vậy mà vẫn còn đánh nhau với Hồ Khiếu, tên đại ca trường nghề mới nhắc đến tên cô một cái, cậu ta đã dọa sẽ đánh chết cả nhà người ta.

Cậu ta không phải kỳ lạ.

Mà là thật ahihi dị.

Dị.. khiến cô thấy có chút phiền.

* * *

Mãi đến lúc sắp tiết tự học tối sắp kết thúc rồi, Giang Túc cuối cùng cũng chép xong được tì bà hành.

Khương Chương Vân cầm xem chưa đến hai mươi giây, lên tiếng hỏi: "Câu sau câu Tào Tào Thiết Thiết Thác Tạp Đàn là gì?"

Giang Túc gương mặt sống không bằng chết: ".. Đại Châu Tiểu Châu Lạc Ngọc."

"Câu trên đâu?"

".. Tiểu Huyền Thiết Thiết Như Tư?"

"Em hỏi ngược lại ai đấy?" Khương Chương Vân không thèm xem phần phía sau của Giang Túc nữa, đem hai quyển vở ném lên bàn anh, "Miễn cưỡng thông qua, sau này tốt nghiệp rồi, nhớ đừng có nói Tì Bà Hành là của Lý Bạch viết nữa nhớ, nếu như thực sự muốn nói, thì phía trước phải nhấn mạnh một câu môn ngữ văn của em là do giáo viên toán dạy."

Giang Túc: "..."

Học sinh toàn lớp nhịn cười: "..."

Kết thúc ba tiết tự học tối, Lâm Vi thu dọn sách vở, cùng Bạch Kiến đi ra cổng trường.

Sau khi tạm biệt Bạch Kiến ở cổng trường, Lâm Vi đi về phía trạm xe buýt.

Trước trạm xe buýt đứng đầy toàn bộ đều là học sinh của Tứ Trung, cách khoảng hơn mười mét, cô nhìn một cái đã nhìn thấy anh trong đống người đó.

Lâm Vi vô thức dừng chân lại.

Xe buýt đến rồi, không ít học sinh lên xe.

Giang Túc đứng tựa vào biển quảng cáo, lúc này mới ngẩng đầu khỏi điện thoại, nhìn xung quang một lượt cuối cùng không lên xe.

Cửa xe buýt đóng lại, chở rất nhiều học sinh rời đi rồi, Giang Túc mới nhìn thấy cô đứng cách trạm xe buýt một đoạn.

Bốn mắt chạm nhau.

Lâm Vi không hiểu sao tim đập loạn lên.