Thích Cậu Mình Nói Là Được

Chương 45




Lâm Vi: "Nếu như cậu không thích anh, vậy chú cũng được."

Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của tiểu hàng xóm, huyệt thái dương của Giang Túc đột nhiên giật vài cái.

Trực giác nói cho anh biết, nếu anh không trả lời cô, e rằng sau đó cô ấy sẽ giúp anh tìm một ông già nào đó không biết nữa~.

Giang Túc mở miệng nói trước, hỏi: "Lý do."

Là vì Giang Túc không thích anh cũng chẳng thích chú, Lâm Vi đang định hỏi anh rốt cuộc thích kiểu nào, liền nhanh chóng thu lại lời nói đã đến bên cửa miệng, mắt chớp chớp, đầu óc kẹt trong vài giây, chợt nhận ra rằng anh đang hỏi cô tại sao lại giúp anh tìm một người anh hoặc chú để làm gì.

Thánh viết tắt không hổ là thánh viết tắt..

Lâm Vi bĩu môi: "Chỉ cần tìm một người đủ tin cậy để đóng giả là anh trai hoặc chú thì sẽ giải quyết được vấn đề phụ huynh rồi."

Giang Túc lặng nhìn Tiểu hàng xóm.

Tiểu hàng xóm trên lưng đeo chiếc balo nghiêm chỉnh, anh cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn còn trắng hơn đèn trong thang máy của Lâm Vi. Cô ấy có lông mi dài và đôi mắt sáng, trông rất ngọt ngào và xinh xắn.

Chỉ là cách dùng từ của mình, không phù hợp với ngoại hình của cô cho lắm.

Công bằng.

Haizz đủ hoang dã, đủ giang hồ,

Cửa thang máy mở, Lâm Vi vội vàng bước ra trước, sau đó quay người lại, nhìn Giang Túc đang chậm rãi bước ra: "Cô chủ nhiệm theo dõi tình hình phụ huynh, nhượng bộ phụ huynh gọi điện thoại đến, nói rõ là cô ấy không muốn ép cậu rời đi, vì vậy bây giờ thái độ của cậu là điều quan trọng nhất."

Lâm Vi theo sau Giang Túc, phân tích tình hình của Khương Chương Vân cho anh ấy nghe: "Chỉ cần gia đình gọi điện một cách đầy thành ý, thì tôi nghĩ chắn chắn giáo viên chủ nhiệm sẽ cho thêm một cơ hội thôi."

Bước chân Giang Túc dừng lại: "Có lẽ họ đều muốn tôi rời đi."

Lâm Vi đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, sững sờ nói: "Cái.. gì?"

"Không phải nói là muốn phát phiếu điều tra sao?" Giang Túc hơi quay đầu lại, nhìn lên vai của Tiểu hàng xóm: "Đều muốn tôi rời đi thôi, cậu thì sao, cậu muốn không?"

Nói một cách thẳng thắn thì Lâm Vi chưa từng nghĩ đến câu hỏi này.

Cô chỉ biết, Giang Túc không thể bởi vì Hồ Khiếu mà bị thôi học được, vậy thì cô chắc chắn sẽ ăn năn day dứt cả đời mất.

Giang Túc hỏi như vậy, Lâm Vi nghĩ một lúc nghĩ xong, liền lắc đầu: "Tôi không muốn."

Ngoài việc hạ điểm trung bình của lớp, cô không tìm thấy bất kỳ vấn đề nào của Giang Túc cả.

Điểm số rất quan trọng đối với một học sinh, nhưng điểm số không phải là thước đo của một học sinh.

Không thể vì thành tích của anh kém, mà đuổi anh đi được.

Lâm Vi lại lắc đầu: "Nếu thực sự muốn làm phiếu điều tra, tôi sẽ gạch bỏ nó."

Giang Túc yên lặng nhìn Lâm Vi một hồi lâu, sau đó quay mặt: "Đều nghe theo cậu, tôi không đi nữa."

"Vậy còn đề xuất của vừa nãy tôi?" Lâm Vi hỏi.

"Nghe theo cậu,", Giang Túc ngừng lại, "Tất cả đều nghe theo cậu."

Lâm Vi thấy câu trả lời của Giang Túc, giục anh mở cửa, một lúc sau cả hai cùng bước vào nhà của Giang Túc, bắt đầu bàn luận về vấn đề gọi điện thoại cho phụ huynh.

Để có biểu hiện tốt trước mặt Khương Chương Vân, vượt mặt trường học, Lâm Vi đã chọn Trần Tư đóng vai chú của Giang Túc.

Sẽ là một vở kịch dài tập, Lâm Vi cầm lấy điện thoại, tìm một cái tên hay, đặt tên cho chú của Giang Túc là Giang Chi.

Vốn dĩ cô định đổi mỗi họ của Trần Tư thôi, nhưng từ Giang với tên riêng của Trần Tư trông thật hề hước, nên cô đã dập tắt suy nghĩ đó.

Sau khi giải quyết xong bối cảnh, Lâm Vi cũng đã biên soạn được một lý lịch vô cùng tốt, nói rằng bố mẹ của Giang Túc đang ở nước ngoài, không có thời gian bên Giang Túc, là một người chú, Giang Chi luôn chăm sóc Giang Túc. Nhưng gần đây Giang Chi bị ốm phải nhập viện, vì lòng hiếu thảo nên anh quyết không nói cho chú biết, cho đến khi chú xuất viện mới biết được những việc này.

Trưng cầu ý kiến của của Giang Túc xong, Lâm Vi thấy anh không có phản ứng gì, liền cầm điện thoại lên nhắn tin cho Trần Tư.

Lâm Vi không yên tâm, sau khi gửi xong đề nghĩ suy nghĩ của bản thân, còn bắt Trần Tư phải gửi tin nhắn thoại nói lại một lần.

Qua ba phút sau, tin nhắn thoại của Trần Tư được gửi đến.

Lâm Vi ấn mở.

Phòng sách công cộng: Còn phải nói lại á? Mấy việc này đối với anh mà nói giống như cơm bữa rồi, lúc đầu cũng không biết là ai..

Lâm Vi vô thức ấn dừng lại, đem tin nhắn thoại của phòng sách công cộng chuyển thành chữ/

May mà tiếng phổ thông của Trần Tư khá tiêu chuẩn, máy nhận được rõ chữ, gần như không bị sai mấy: Còn phải nói lại á? Mấy việc này đối với anh mà nói giống như cơm bữa rồi, lúc đầu cũng không biết là ai nhờ anh đóng giả làm cậu, hai ba ngày lại chạy đến trường, không phải là xin lỗi thì cũng là ngồi nghe giáo viên nói.

Lâm Vi: "..."

Lâm Vi liếc nhìn Giang Túc cả người như không có xương vậy đứng dựa người vào cửa sổ, thái độ của cậu thiếu niên rất thờ ơ, lúc này cô mới cảm thấy yên tâm, nhanh chóng gõ gõ trên màn hình.

Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: Anh zai ơi, bên cạnh ông đây có người đấy.

Sau khi gửi tin nhắn thành công, Lâm Vi đưa điện thoại đến gần miệng, giọng nói rất nhỏ gửi đi một tin nhắn thoại.

Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: "Biết là trước kia anh hay thường đóng giả làm phụ huynh cho người khác, nhưng mấy năm không làm rồi, sợ anh không quen, cho nên xin anh hãy diễn thử một lần đi, nhớ nhớ được không?"

Giang Túc cả quá trình biểu cảm đều không thay đổi tý nào, quay đầu lại nhìn thiếu nữ đang ngồi trên ghế sofa gửi tin nhắn.

Phòng sách công cộng gửi đến một tin nhắn: ahihi em nói chuyện hẳn hoi đi.

Lâm Vi dùng giọng nói nhỏ nhẹ ngoan ngoãn tiếp tục gửi tin nhắn thoại: "Làm phiền anh rồi, hôm khác mời anh ăn cơm, cám ơn."

Phòng sách công cộng lại gửi đến một tin nhắn: ++, nổi một đống da gà lêm rồi.

Ba mươi giây sau, Lâm Vi nhận được một tin nhắn thoại cực dài.

Lâm Vi nghe xong một lượt, xác định không có vấn đề gì, lúc này mới nói tạm biệt với Giang Túc rồi đi về nhà.

* * *

Ngày thứ hai, Lâm Vu sáu rưỡi đi ra khỏi nhà, nhìn thấy Giang Túc đang đứng bên cạnh thang máy.

Hai người cùng nhau đi vào trong lớp, vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, thì Khương Chương Vân đi vào, cô vươn tay gõ gõ vài cái lên bảng đen, lớp học trong nháy mắt liền yên tĩnh.

Ánh mắt Khương Chương Vân lướt quanh lớp một lượt: "Giang Túc, Hồ Khiếu, Vương Vĩ, Lâm Dương Dương đi theo cô ra đây."

Khương Chương Vân gọi bốn người bọn họ đi rồi, lớp học ngay tức khắc ầm ĩ lên.

"Chuyện gì thế? Tại sao một lúc liền gọi tận bốn người đi thế?"

"Liên quan gì đến Vương Vĩ và Lâm Dương Dương?"

"..."

Trong lúc mọi người đang ngồi đoán già đoán non, thì tiết tự học buổi sáng đã bắt đầu.

Bốn người mà Khương Chương Vân gọi đi mãi vẫn chưa thấy quay về, mọi người trong lớp đã bắt đầu không tập trung.

Lúc tiết tự học qua được hơn một nửa rồi, Vương Vĩ và Lâm Dương Dương quay trở về lớp.

Giáo viên tiếng anh đang ở trong lớp, tiếng đọc từ vựng tiếng anh của mọi người đều không dừng lại, nhưng ánh mắt thì luôn theo dõi hai người kia.

Lúc sắp hết tiết tự học, Khương Chương Vân phía sau dẫn theo Giang Túc và Hồ Khiếu xuất hiện.

Trong lớp ngay lập tức yên lăng, đợi giáo viên tiếng anh đi rồi, Khương Chương Vân liền đóng hết cửa trước và sau của lớp lại, nhìn về phía Giang Túc và Hồ Khiếu đang đứng trên bục giảng hất cằm nói: "Bắt đầu đi."

Trong lớp cực kỳ yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều nhìn Giang Túc và Hồ Khiếu đứng ở trên bục giảng.

Khương Chương Vân thấy hai người không ai nói gì, liền mở lời nói: "Hồ Khiếu, em trước."