Thích Cậu Mình Nói Là Được

Chương 36




Đầu bút của Lâm Vi lại chấm xuống dưới: "Còn có, đây là căn hai, không phải 52."

Giang Túc: "..."

Lâm Vi lại lật sang trang bên: "Còn có, vô cùng là nằm, chứ không phải đứng, cái cậu viết không phải là vô cùng, mà là số 8."

Giang Túc: "..."

"Đây q/b, chứ không phải 9/6."

Giang Túc liên tiếp bị chỉ ra một đống lỗi sau, nhưng gương mặt vẫn rất thờ ơ.

Thấy cậu thiếu niên bày ra bộ dáng giống như người bị nói đến không phải là mình vậy, Lâm Vi thực sự không nhịn được nữa chế giễu một câu: "Cậu cũng giỏi thật đấy, biết 9/6, rút gọn đi thì bằng3/2."

Lâm Vi cuối cùng cũng được trải nghiệm cảm giác dạy con cái học tức hộc máu của các bậc phụ huynh là như thế nào rồi.

Càng huống hồ, vở bài tập của cô viết rõ ràng mạch lạc thế kia, để cho cậu ta chép, cậu ta còn có thể chép sai được một đống như thế này, cũng coi như đỉnh thật sự.

Rõ ràng là cậu ta chẳng thèm để tâm, chép lung tung hết lên, hoàn toàn lãng phí sự quan tâm của cô chủ nhiệm đối với cậu ta.

Tốt xấu gì cậu đọc đề bài, cho dù là không đọc đề bài, thì cũng phải chép được rõ cái đáp án là gì chứ..

Lâm Vi chắn chắn rằng Giang Túc nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa sự việc đó chắc chắn không phải chuyện gì tốt đẹp, mới khiến cho cậu ta từ một học sinh giỏi được người người ngưỡng mộ, biến thành một học sinh kém ngay cả việc chép bài cũng không chép được hẳn hoi như hiện tại. Nhưng cô vẫn không kiềm chế được mà thấy có chút tức giận, sao cậu ta có thể ở dưới tình huống người khác còn chưa bỏ rơi cậu ta, mà cậu ta lại còn không chịu cầu tiến như vậy.

Anh có thể vì không muốn ảnh hưởng mọi người học tập, đến muộn liền đứng luôn bên ngoài lớp học cả một tiết, anh có thể vì không muốn người đại diện lớp gặp rắc rối, liền nộp luôn tờ giấy trắng, anh có thể vì nhìn thấy thai phụ ở trên xe buýt, lập tức đứng lên nhường ghế cho họ, rõ ràng anh rất dịu dàng như vậy, nhưng tại sao lại không hề dịu dàng với chính mình?

Cho dù chỉ là một chút..

Lâm Vi đặt vở toán của Giang Túc lên trên bàn: "Đây là lần đầu tiên, cậu sửa lại là được, nếu như còn lần sau, chép sai một câu, thì cậu sẽ phải chép lại một lần cả câu hỏi lẫn đáp án."

Không đợi Giang Túc nói, Lâm Vi đã quay người lên rồi.

Giang Túc nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô một lúc, rồi mới đem ánh mắt nhìn xuống quyển vở toán.

Trong ấn tượng, đây là lần đầu tiên tiểu hàng xóm nói chuyện có chút tức giận nhỉ.

Có mấy lần, còn nghiêm trọng hơn cả lần này, anh đều cho rằng cô sẽ có chút gì đó khác hơn, nhưng lần nào cũng đều bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn.

Trong lúc Giang Túc vẫn còn đang nghĩ ngợi, đột nhiên một quyển vở bài tập rơi xuống bàn học của anh, anh ngẩng đầu, nhìn cô gái ở trước mặt ngay cả đầu cũng không thèm quay lại.

Tiểu bàn trên vứt xuống là quyển vở bài tập tiếng anh, bên trong còn kẹp thêm một tờ giấy note, bên trong viết bài tập tiếng anh hôm nay có những gì.

Tiết thứ ba và thứ tư của buổi chiều đều là tiết tự học, mỗi một lần làm xong bài tập một môn, Lâm Vi lại ném xuống bàn dưới.

Toàn bộ quá trình không nói với Giang Túc một câu nào, cũng không quay lại nhìn lấy một cái.

Mãi đến lúc tan học, Giang Túc ngẩng đầu lên: "..."

Không đợi anh nói gì, Lâm Vi đã khoác tay Bạch Kiến, đi ra khỏi lớp học.

* * *

"Túc ca Túc ca Túc ca.." Hứa Thuật ngày nào cũng tưng tửng đi đến cửa sau của lớp 11-1.

Giang Túc ngồi ở vị trí chẳng có lấy chút phản ứng gì.

Hứa Thuật vươn tay ra vỗ vỗ vào vai của Giang Túc: "Túc ca."

Giang Túc quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Hứa Thuật vài giây, mới hồi hồn lại, cầm điện thoại lười biếng đứng dậy.

Đợi Trình Trúc từ trong nhà vệ sinh đi ra, ba người cùng nhau đi ra khỏi cổng trường.

"Quy tắc cũ, quán nào có chỗ ngồi thì ăn quán đó?" Lúc rẽ vào phố ăn đồ ăn, Hứa Thuật nói.

Trình Trúc nói: "Mình không có ý kiến, hỏi Túc ca."

Nghe thấy tên mình, Giang Túc "hả?" một tiếng, anh đang định hỏi "Cái gì?". Khóe mắt nhìn thấy một cửa hàng văn phòng phẩm, bước chân đang đi về phía trước đột nhiên dừng lại.

"Sao vậy? Túc ca?" Hứa Thuật khó hiểu dừng lại.

Giang Túc đứng bất động nhìn chằm chằm vào cửa hàng văn phòng phầm.

"Túc ca?"

Hứa Thuật đang định vươn tay ra, hua hua trước mặt Giang Túc, thì Giang Túc liền lên tiếng: "Hai người các cậu đi ăn đi, mình không đi đâu."

"Sao lại không ăn?"

"Đi mua đồ." Không đợi Hứa Thuật và Trình Trúc hỏi, Giang Túc nhấc chân, đi về con đường đối diện.

Gần đến lúc chuông tự học buổi tối vang lên, Lâm Vi cùng Bạch Kiến đi dạo mấy vòng quanh sân thể dục của trường lúc này đang đi vào trong lớp.

Giang Túc đợi sau khi cô ngồi xuống, vươn tay gõ nhẹ vào lưng ghế của cô.

Bạn nhỏ bàn trên không quay lại, từ dưới ngăn bàn lấy ra một quyển sách, nằm lên bàn cầm bút viết vài chữ lên, sau đó vươn tay đem quyển vở hóa vứt xuống dưới bàn anh.

Giang Túc: "..."

Tiết tự học buổi tối bị giáo viên môn vật lý chiếm dụng, đợi lúc giảng xong đề đi tháng, tiết tự học thứ hai chỉ còn năm phút nữa là kết thúc.

Lâm Vi ném vở bài tập sinh học là môn cuối cùng xuống bàn Giang Túc, rồi bắt đầu thu dọn sách vở.

Chuông tan học vừa reo lên, Lâm Vi đã đi mất rồi.

Về đến nhà, vừa đúng lúc Tống Cẩm tắm xong đi từ trong nhà tắm đi ra.

Lâm Vi chào Tống Cẩm một câu, đợi Tổng Cẩm quay về phòng ngủ rồi, cô mới đi vào phòng của mình.

Lâm Vi làm xong bài tập, lấy đề Olympic mang về nhà ra, nằm bò trên bàn làm đề.

Đợi lúc cô làm xong mấy tờ đề này, thì đã là mười một giờ tối rồi.

Cô còn chưa đi tắm, sợ làm ầm đến Tống Cẩm, cẩn thận nhẹ nhàng bước vào trong nhà tắm.

Nằm trên giường, Lâm Vi có thói quen trước khi đi ngủ sẽ nghịch điện thoại, vừa mở khóa điện thoại ra, cô mới phát hiện, wechat của mình vậy mà có tận hơn mười mấy tin nhắn chưa đọc.

Tất cả đều là Giang Túc gửi, đều là ảnh.

Trên tờ giấy trắng viết chi chít toàn là chữ.

Ngay cả câu hỏi và đáp án, đều chép bốn lần.

Anh chép sai bốn câu, thì chép lại bốn lần bài toán.

Lâm Vi liếc nhìn thời gian, gửi từ nửa tiếng trước.

Vậy nên, anh chép bài chép đến tận bây giờ?

Chút không vui trong lòng Lâm Vi, lập tức đều tan biến hết.

Mình muốn thi đỗ Thanh Hoa: Ngủ chưa?

SU: Chưa.

SU: Mở cửa rồi.

SU: Qua đây đi.