Thích Bạn Trong Một Khoảng Thời Gian Giới Hạn

Chương 20




Thái độ của Tạ Tam Sơn với Giang Yến Linh cũng đã thay đổi, thái độ cũng hòa hoãn hơn. Vu Giai vẫn giữ nguyên thái độ chuyên tâm vào sự nghiệp diễn xuất, trong lòng cảm thấy không thoải mái tí nào. Nhưng bởi vì cô ngụy trang thành công, nên sáng giờ chưa ai phát hiện.

Vào giờ nghỉ trưa, Vu Giai không ngồi ôm kịch bản đọc như mọi ngày, mà là đi dạo. Thành phố điện ảnh cũng có những khu vực mua sắm hoặc chợ buôn bán, có tiệm cơm, hàng quán ăn vặt, và những quầy bán hàng lưu niệm khác nhau. Cô thường không hay ăn cơm trưa, dọc đường đi tới đi lui nhưng cũng mua được không ít đồ ăn vặt.

“Thật hiếm khi thấy cô chịu uất ức như vậy.” Thanh âm của người đàn ông truyền đến.

Vu Giai ngẩng đầu, trước mắt hiện lên tấm bảng hiệu tên “Rượu” đang treo trên cánh cửa của một quán rượu cổ, người đàn ông đẹp trai đang đứng dựa vào cột nhìn cô mỉm cười.

Là Cốc Trình Hàm, bởi vì buổi chiều còn có cảnh quay nên trang phục diễn trên người anh còn nguyên, ngoại trừ lớp áo giáp bên ngoài ra, thì tóc tay áo mũ vô cùng phù hợp với cảnh tượng này.

Vu Giai bật cười, “Thiếu gia cũng đi dạo phố à.” Đi ngang qua anh bước vào bên trong quán, “Ông chủ, quán có trà không?”

“Có, không chỉ có trà, mà còn có cà phê, nước trái cây, và sữa bò. Quý khách nếu ngoại trừ trà còn muốn gọi thêm cái khác, thì quán của tôi còn có những món dimsum Trung Quốc ăn rất ngon.” Ông chủ quán hiền lành hay nói, cười mỉm như một vị phật Di Lặc vậy.

“Được thôi, ông chủ, cho tôi hai hay ba dĩa đi.”

“Được ——” Ông chủ hướng về phòng bếp hét lớn, “Một ấm trà, ba dĩa dimsum, bàn số 9 ——”

Cách bài trí của quán rượu này rất thanh tĩnh và tao nhã, tất cả đồ trang trí đều là đồ cổ, ngay cả bàn ghế đều làm bằng gỗ, chỉ là đồ ăn thì hơi hướng hiện đại. Những người trong quán rượu không những mặc đồ cổ trang giống bọn họ, mà còn là đồ cổ trang nhiều thời đại như thời nhà Tần – Hán – Tống – Minh, cảnh tượng tuy kỳ dị những cũng hài hòa.

Vu Giai đem những đồ ăn vặt cô vừa mua đặt lên trên bàn, nhìn những người đang ra vào trong quán, phát hiện không ít những gương mặt quen thuộc.

Tốc độ phục vụ của quán rượu rất nhanh, hai người bọn cô chỉ mới ngồi xuống chưa đầy hai phút mà một ấm trà cùng với ba dĩa dim sum tinh xảo đã được mang lên. Dĩa rất nhỏ, mỗi dĩa chỉ có ba miếng, không tốn quá nhiều tiền.

“Thiếu gia nếm thử đi.” Vu Giai đẩy một dĩa tới trước mặt Cốc Trình Hàm.

Phục vụ của quán nhanh chóng rót trà cho bọn họ, khom lưng cúi đầu nói, “Hai vị từ từ dùng.” 

Chén trà không lớn, vẻ ngoài mang sắc tím sẫm tạo cho người ta một cảm giác xa xưa cổ kính. Cốc Trình Hàm cầm lên uống một ngụm, rồi lại cầm ấm trà lên rót cho mình một chén, híp mắt nhìn cô, trong giọng nói còn mang theo ý cười, “Tâm tình của cô không tốt.”

Đúng là vô nghĩa mà. Vu Giai không trả lời lại, đưa mắt nhìn đường phố bên ngoài qua cửa sổ đang mở của quán rượu. Có một bóng người trong đám đông, cô không nhịn được đứng lên nhìn cho rõ.

“Cô đang nhìn gì vậy?” Cốc Trình Hàm hỏi, nhìn theo hướng mắt của cô.

Thân ảnh của người đó lại xuất hiện, thấp thoáng trong đám đông. Cốc Trình Hàm cau mày, nhìn chằm chằm người đó một lúc lâu. Thấy rõ là ai, Vu Giai cũng ngồi xuống lại, sao Lý Tu lại xuất hiện ở thành phố điện ảnh ta?

Kiếp trước, nửa năm nữa Lý Tu mới bước chân vào ngành điện ảnh, xem ra, những sự việc của kiếp này đều đang diễn ra sớm hơn dự định. Bất quá, Lý Tu xuất hiện chỗ này cũng đâu chắc cho việc anh ta bước chân vào ngành điện ảnh đâu.

Cô bỗng nhiên nhớ đến một sự kiện, ngẩng đầu nhìn Cốc Trình Hàm, “Thiếu gia, anh điều tra rõ tên đó chưa?” Cốc Trình Hàm từng nói, quân tử báo thù mười năm không muộn, không biết anh còn ôm thù không.

Nghe Vu Giai hỏi, biểu tình của Cốc Trình Hàm lộ ra sự khinh thường, còn có chút đắc ý, “Bổn thiếu gia chưa từng thất bại. Cơ mà ——” biểu tình kinh tởm như nuốt phải ruồi bọ, “Cái tên Lý Tu ghê tởm và vô sĩ này lại không có điểm yếu.” Không biết Cốc Trình Hàm tra ra được gì mà lại đánh giá Lý Tu như vậy. Đang tính nói tiếp thì thấy Lý Tu từ cửa bước vào.

Lý Tu không vào một mình, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên mập mạp, khuôn mặt đầy thịt, thật không thể nhìn nổi, biểu tình khinh bỉ, ánh mắt bất chính, dưới nách còn kẹp thêm một túi ví đen, trên cổ thì đeo một sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay, cổ tay thì đeo một chiếc đồng hồ vàng, quanh người tỏa ra một hơi thở của nhà giàu mới nổi.

Cái cảm giác này, Vu Giai đột nhiên cảm thấy khi nãy cười nhạo Cốc Trình Hàm là không đúng, lúc này, cô cũng cảm nhận được cảm giác ghê tởm như nuốt phải ruồi bọ là như thế nào.

Tên mập dùng tiếng địa phương Quảng Đông, Vu Giai nghe không hiểu hắn ta nói gì. Hai người đó tìm một vị trí trong quán, ngồi xuống ngay sau cô. Ngay tại thời điểm tên mập ngồi xuống, Vu Giai nghe được âm thanh rất to phát ra từ bàn ghế như kiểu bị chà đạp.

Nghe tên mập dùng tiếng địa phương nói chuyện, tâm tình hóng chuyện cũng không còn, lúc này di động có một cuộc gọi hiện lên.

Là cuộc gọi của A Đức.

“Bảo bối Tiểu Giai, nói cho em nghe một tin tức tốt.” Giọng của A Đức nghe rất cao hứng.

“Anh có chuyện tốt gì muốn nói với em hả?” Vu Giai mím miệng, trên mặt xuất hiện một nụ cười nhẹ.

“Hôm qua em hỏi anh vụ miếng đất. Miếng đất kia anh hai lấy được rồi. Tới đây chúc mừng anh đi.”

Vu Giai không nhịn được cười ra tiếng, tâm tình buồn bực cả buổi sáng đều tan biến thành mây khói, “Em sẽ gọi điện chúc mừng anh hai.”

“Bảo bối Tiểu Giai, em thật vô lương tâm, em làm tổn thương trái tim của anh, tim anh tan nát quá….” A Đức ở bên kia tự biên tự diễn.

Đột nhiên Lý Tu nhìn lên bàn bọn họ từ phía sau, vẻ mặt bối rối trong giây lát, nhưng sau khi trọng sinh, anh ta cũng đã khôi phục lại được một ít trí nhớ, giờ cũng nhận ra được Vu Giai cùng với Cốc Trình Hàm.

Đối với Cốc Trình Hàm, anh ta cảm thấy có chút chột dạ, bởi vì những chuyện xảy ra vào đêm đó. Sau nhiều lần tự nhủ với bản thân rằng đó là phương án giải quyết tốt nhất, cảm giác chột dạ áy náy liền biến thành dương dương tự đắc. Chỉ là gần đây, anh ta có chút không thoải mái, mặc dù cấp trên rất nghe lời anh ta, hay lui tới ngoan ngoãn phục tùng anh ta, nhưng công ty còn nhỏ quá, anh ta cần một không gian to lớn hơn. Mấy ngày trước, anh ta gặp một cô gái say rượu ở “Đà Nhan Say” phía Nam Thành, anh ta cho rằng hôm nay sẽ có tình một đêm, nhưng không ngờ diễn biến tiếp theo lại nằm ngoài dự kiến của anh ta. 

Sau đó, Lý Tu biết được danh tính của cô gái ấy, hóa ra, cô ta là đứa con gái duy nhất của Cẩm Giang, đại lý bất động sản lớn nhất ở phía Nam. Anh ta muốn mượn mối quan hệ này để thiết lập mối quan hệ với Cẩm Giang, bởi vì anh ta biết, khu phía nam có một mảnh đất đang được đấu thầu, mà mảnh đất này sau năm sáu năm nữa sẽ trở thành tấc đấc tấc vàng. Đại tiểu thư họ Hà căn bản không nhớ anh ta là ai, vẻ ngoài nam tính quyến rũ của anh ta cũng bị giảm đi một cách đáng kể trước cô ta. Vừa mới nói chưa được ba câu thì vệ sĩ của đại tiểu thư họ Hà đã “Lễ phép” mời đi chỗ khác. 

Con đường thông qua nhà họ Hà này không thành, công ty của mấy kẻ nịnh nọt lại quá nhỏ, hơn nữa lại không dính dáng gì đến ngành xây dựng. Lý Tu trơ mắt nhìn thời gian đấu thầu kết thúc, không thể nghĩ ra được cách gì khác để chiếm lấy mảnh đất này, loại cảm giác khó chịu này còn đau hơn bị cắt da thịt nữa. Nhưng mà, sự đời may rủi thất thường, gần đây, anh ta quen biết được một nhà đầu tư điện ảnh truyền hình. Mặc dù nhà đầu tư này trông như nhà giàu mới nổi ở nông thôn, nhưng anh ta lại thấy được một cách kiếm tiền khác từ người này. So với người khác, Lý Tu có hơn ba mươi năm kinh nghiệm, anh ta biết rõ định hướng tương lai của ngành điện ảnh, biết được bộ phim nào sẽ ăn khách trong tương lai, cũng biết được những ai từ vô danh tiểu tốt trở thành đại minh tinh, đạo diễn nổi tiếng trong tương lai. Mặc dù anh ta không có đủ tiền để đầu tư vào những bộ phim có kinh phí lớn, nhưng anh ta vẫn có thể đầu tư vào những bộ phim đắt khách, ít kinh phí.

Anh ta biết trong khoảng thời gian này, có một bộ phim ít kinh phí sẽ trở nên nổi tiếng, chi phí đầu tư không đến 3 triệu, nhưng doanh thu phòng vé lại lên đến con số 500 triệu. Tiếc là, anh ta chỉ nhớ tên phim với tên của vai chính vai phụ trong phim, còn tên đạo diễn với tên diễn viên đóng vai chính thì hoàn toàn không nhớ gì hết. Lý Tu cũng không vội, bởi vì xét về mặt thời gian, thì bộ phim này còn đang trong giai đoạn chuẩn bị. Anh ta cũng không muốn thân thiết nhiều với nhà đầu tư có hình tượng kém này, chỉ muốn mượn tay hắn, thử sức lĩnh vực điện ảnh và truyền hình để thuận lợi tạo điều kiện cho tương lai sau này của anh ta. 

sSau khi đặt ra mục tiêu, Lý Tu trở nên nhiệt tình hơn, anh ta biết được phía Nam có một một thành phố điện ảnh hàng đầu trong nước, liền kêu gọi nhà đầu tư đến đây tham quan, hai người bọn họ đưa một ít tiền hối lộ, quả nhiên là vào được. Thành phố điện ảnh chiếm rất nhiều diện tích, nhiều đoàn phim hay lấy cảnh ở đây, trên đường đi, Lý Tu gặp được không ít minh tinh và đạo diễn nổi tiếng trong nước, cũng như những diễn viên hay đóng vai phụ hoặc nhân vật làm nền sẽ trở thành những minh tinh quốc tế trong tương lai, anh ta cảm thấy rất hưng phấn khi nghĩ đến những điều này.

Lý Tu vẫn còn nhớ rõ Vu Giai cùng với Cốc Trình Hàm, ấn tượng của anh ta với hai người đó không tốt lắm, nhưng trong trí nhớ của anh, cả hai sau này sẽ trở thành những siêu sao quốc tế, nhất là Cốc Trình Hàm, người sẽ đem về rất nhiều giải thưởng Oscar, mà Cốc Trình Hàm hiện tại đã là diễn viên tuyến đầu trong nước. Anh ta chợt nhớ đến bộ phim《 Biên Thành 》 đang được quảng bá gần đây, chính bộ phim này đã giúp cho sự nghiệp diễn xuất của Cốc Trình Hàm tăng thêm một bậc.

Anh ta nhớ là 《 Biên Thành 》đã giành được giải thưởng quốc tế, nhưng mà nữ chính là một người khác thử vai. Mặc dù Vu Giai sau này sẽ trở thành siêu sao quốc tế, nhưng cô nổi lên không phải nhờ bộ phim《 Biên Thành 》 này, mà là bộ phim truyền hình《 Vệ Tử Phu 》 được chiếu vào nửa năm sau. 

Trong phim, Vu Giai đóng hai vai, đều là những suất diễn quan trọng của phim, một vai là nhân vật chính Vệ Tử Phu, vai còn lại là hoàng hậu Trần A Kiều. Mặc dù hóa trang khác nhau, phong cách tính cách cũng khác nhau, nhưng Vu Giai đã diễn một cách rất tự nhiên và sinh động. Đây chính là lí do vì sao cô được đẩy lên hàng ngũ diễn viên tuyến đầu. Cô không nhận nhiều phim, nhưng đã nhận là bộ nào cũng xuất sắc.

Hơn nữa, trong trí nhớ của Lý Tu, mặc dù sau này Cốc Trình Hàm cùng Vu Giai đều trở thành siêu sao quốc tế, nhưng cả hai ra mắt vào hai thời điểm khác nhau, mà thời điểm nổi tiếng cũng không giống nhau. Cốc Trình Hàm tiến vào điện ảnh quốc tế trước, còn Vu Giai thì vẫn chiến đấu ở điện ảnh trong nước, hai người căn bản là không có giao tiếp gì hết. Không lẽ bởi vì anh ta trọng sinh mà quỹ đạo bị thay đổi, không chỉ của anh ta mà người khác cũng bị thay đổi?

Mặc dù Lý Tu nhận ra Vu Giai cùng với Cốc Trình Hàm, nhưng mà ba người cũng không có giao tình gì. Vu Giai nhìn thời gian một chút, thấy sắp đến thời gian quay cảnh buổi chiều, liền đứng lên đầu tiên, “Thiếu gia, quay về đoàn phim thôi.”

Cốc Trình Hàm đáp lại rồi đứng dậy, hai người sóng vai nhau đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua Lý Tu, họ cũng không thèm nhìn anh ta, điều này khiến Lý Tu cảm thấy tủi nhục.

Cảnh quay buổi chiều diễn ra vô cùng thuận lợi, không chỉ ba diễn viên chính Vu Giai, Cốc Trình Hàm, và Hàn Băng, mà những vai phụ khác diễn cũng rất ổn, số lần NG cũng thấp nhất kể từ ngày khai máy tới nay. Tâm trạng của Tạ Tam Sơn vô cùng tốt vì những cảnh quay ngày hôm nay được hoàn thành xong sớm.

Vu Giai gặp rắc rối trên đường đi về, thành phố điện ảnh ở ngoại thành phía Nam, cách nội thành khoảng hai mươi ba mươi km, ở giữa còn có một đường cao tốc nhỏ, và xe của Vu Giai bị hỏng trên đường cao tốc nhỏ này. Cô cho xe di chuyển từ từ, tấp vào lề đường, xuống xe kiểm tra hai lần, cuối cùng cũng phát hiện xe hết xăng, nhưng mà rõ ràng là sáng hôm nay cô đã đổ xăng rồi mà.

Lý Tu lái xe về phía nội thành, ở trên đường cao tốc nhỏ dẫn vô thành phố, anh nhìn thấy một chiếc xe màu đỏ dừng ngay bên đường ở xa xa, và một mỹ nữ đang đứng ở bên cạnh xe. Hai mắt Lý Tu lập tức sáng lên khi nhìn thấy mỹ nữ, mặc dù anh ta không nhìn thấy rõ diện mạo, nhưng chiếc xe kia trông rất có giá trị. Anh ta cho xe thả tốc độ chậm lại, khi khoảng cách đến gần, Lý Tu thấy rõ nhãn hiệu xe, Cadillac, đồng thời cũng thấy rõ diện mạo của cô gái kia, là Vu Giai mà anh ta mới gặp giữa trưa. Mặc dù anh ta không có ấn tượng tốt với Vu Giai, nhưng Lý Tu vẫn luôn luôn bao dung với mỹ nữ, tự nhận bản thân là thương hoa tiếc ngọc. 

Khi xe của Lý Tu dừng lại bên cạnh Vu Giai, anh ta ấn cửa kính xe xuống, thò đầu ra chào: “Cô gái, có cần tôi chở giùm một đoạn đường không?” 

Xe của anh ta mua cách đây không lâu, là chiếc BMW 860 rất nổi tiếng được ra mắt vào năm ngoái, vẻ ngoài rất đẹp. Lý Tu tính tự chi trả chi phí để mua chiếc xe này, nhưng anh ta đã vực dậy được công ty của đám cấp trên nịnh nọt kia nên chiếc xe này chính là phần thưởng cho anh ta

Thấy khuôn mặt của Lý Tu đang đến gần, Vu Giai không biết nên biểu hiện sao cho hợp lí. Cô nhìn trước nhìn sau đường cao tốc nhỏ, cô đã đứng đợi bên đường được mười phút, con đường luôn có xe lui tới vậy mà lúc này chỉ có xe của Lý Tu ở đây. Cô có thể gọi cho anh cả hoặc A Đức đến đón, nhưng mà phải chờ tới bốn mươi phút hoặc một tiếng lận. Vu Giai biết Lý Tu chính là nhân vật chính trong cuốn sách này, bằng chứng chính là chiếc xe cao cấp quý hiếm này.

“Vậy làm phiền anh.” Vu Giai mỉm cười, lấy một chiếc kính râm ra đeo lên mặt, đi đến bên kia xe, mở cửa xe ra ngồi vào, cố tình hỏi, “Không biết nên xưng hô với anh đây như thế nào?”

“Tôi họ Lý, tên Lý Tu, tự tu dưỡng và trị vì thiên hạ.” Lý Tu vui vẻ nói.

Đúng là chí lớn, Vu Giai trào phúng trong lòng, trên mặt vẫn tươi cười, “Thì ra là anh Lý, thật xin lỗi vì đã làm làm phiền anh.”

“Đâu có đâu có, phục vụ vì mỹ nữ là việc nên làm mà.”

“Nhưng mà khi nãy anh Lý đỗ xe ngay trên đường cao tốc, vậy là vi phạm quy định, sẽ bị phạt tiền. Phạt tiền cũng không có gì, số tiền đó chắc anh Lý đây cũng không thiếu, nhưng sẽ bị trừ sáu điểm.” Tuy rằng cô biết Lý Tu sẽ không gây tổn gì cho mình, nhưng ghê tởm anh ta một chút cũng tốt.

Hiển nhiên, thần kinh của Lý Tu vô cùng thô, hoàn toàn không hiểu “ý tứ” của Vu Giai, ngược lại còn làm ra một bộ dáng thâm tình chân thành, “Đừng nói là sáu điểm, cho dù bị trừ hết, tôi vẫn tình nguyện chở mỹ nữ như cô trên đường cao tốc nhỏ này.”

Vu Giai nói không nên lời, cô đây đúng là không thể giết được đối phương, trái lại còn bị bắn ngược lại.

Lý Tu nói tiếp: “Tôi đã xem qua bộ phim do cô đóng, hóa trang rất xinh đẹp.”

Đôi mắt của anh ta lướt trên người Vu Giai, ở trong nhận thức của anh ta, các cô gái đều rất thích được khen vẻ ngoài, mặc dù trên mặt không lộ ra biểu cảm gì, nhưng trong lòng sẽ thấy rất vui sướng. Anh ta tiếp tục nói : “Hồi giữa trưa tôi có nhìn thấy cô, cô đang quay《 Biên Thành》 sao ?”

Vu Giai vẫn luôn im lặng suốt quãng đường, nhưng cô không thể im lặng suốt được, chỉ sử dụng “Ừm”, “À”, “Ồ” cho có lệ. Khó khăn lắm cũng tới được nội thành, cô tùy tiện chọn một chỗ để xuống xe, cô không tin không tìm được chiếc xe taxi nào ở nội thành, không có xe taxi thì còn có giao thông công cộng. 

Đáng tiếc, Lý Tu cứ nhất quyết muốn đưa cô về tới nhà, còn nói rằng đưa mỹ nữ về đến nhà là việc một người đàn ông nên làm. Lý Tu không chịu dừng xe, Vu Giai cũng không muốn nhảy xuống xe, hiện tại ngồi suy nghĩ cách giải quyết, làm sao mà cô có thể dẫn Lý Tu đến cổng nhà mình được? Đùa à! Vu Giai nhanh chóng bác bỏ đi suy nghĩ này.

“Vườn Kim Lâm đường XX.” Vu Giai báo một cái tên, cách đây không xa.

Lý Tu lấy cớ là tới thời gian ăn cơm tối, muốn mời cô đi ăn. Vu Giai từ chối, lấy cớ là đóng phim cả ngày mệt rồi nên muốn về nghỉ sớm.

Xe nhanh chóng đến Vườn Kim Lâm, Lý Tu kiên trì muốn đưa cô lên tận nhà.

Vu Giai xuống xe, duy trì nụ cười trên mặt, “Cảm ơn anh Lý đã chở tôi về, hôm nay cũng muộn rồi, bữa khác sẽ cảm ơn anh Lý sau.”

Vườn Cẩm Lâm là một tiểu khu vừa mới được xây dựng, Vu Giai đương nhiên không có sống ở đây, nhưng mà nơi này khắp nơi đều có thang máy, tầng trệt cũng không có cửa an ninh phòng trộm đột nhập, cửa luôn mở cho mọi người dễ ra vào. 

“Tôi sẽ không mời anh Lý lên nhà đâu, dù sao hôm nay cũng không tiện.” Vu Giai mỉm cười vuốt tóc.

Lý Tu nhìn cô, vẻ mặt kiểu “Tôi hiểu rồi”, trai đơn gái chiếc, tuy rằng bọn họ không phải là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng dù sao cũng không quen biết nhau lắm, mỹ nữ có hơi rụt rè, anh ta lý giải vậy. “Được rồi, tôi không lên nữa. Cô nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì thì chúng ta gọi điện thoại cho nhau, đúng rồi, cô có thể cho tôi biết số di động của cô không?”

Vu Giai cúi đầu trợn tròn mắt, ngẩng đầu lên, sắc mặt thẹn thùng, “Thật là ngại quá đi, trợ lý của tôi hôm nay làm rơi điện thoại vô nước.” A di đà phật, thực xin lỗi em, Khá Giả.

Lý Tu cũng không tiếp tục truy vấn nữa, vươn tay kéo một cánh tay của Vu Giai lên.

Vu Giai cố gắng khống chế bản thân không cho anh ta một cái tát.

Lý Tu từ trong quần áo lấy ra một cây bút, viết một dãy số trong lòng bàn tay cô, viết xong còn làm ra vẻ mặt lãng mạn, tự nhận bản thân thông minh, tiêu sái nhét búi lại vào túi, “Đây là số di động của tôi.”

Vu Giai siết chặt lòng bàn tay, nụ cười trên mặt cũng bắt đầu không thể duy trì tiếp được nữa.

“Cô đi lên đi, tôi nhìn đến khi cô bật đèn trong nhà.” Lý Tu dịu dàng, trìu mến, thâm tình, chân thành.

Vu Giai kìm nén sự bùng nổ muốn chửi của mình, mỉm cười nói ngủ ngon với Lý Tu, bước đến lối đi vào tòa nhà. Cô sợ nếu như muộn một chút, vẻ mặt cũng không thể tươi cười được nữa. KAO! Cái kiểu phát triển này, không lẽ Lý Tu coi trọng cô?

Vu Giai rời khỏi tòa nhà ở một lối khác, cô nhìn thấy Lý Tu đang đứng dựa vào xe, ngửa đầu nhìn lên. Đèn trong tiểu khu cũng được thắp sáng lên, soái ca bên siêu xe, chắc chắn sẽ thu hút được rất nhiều ánh mắt của các cô gái. Chỉ là Vu Giai hận tới nỗi chỉ muốn có một khẩu AK47 trong tay, bắn nát đầu tên đó.

Cô vội vàng rời đi, bắt một chiếc xe ở cửa tiểu khu.

Đi vào phòng khách, nhìn thấy Hạ Gia Du ngồi trên sô pha, bên cạnh là một cô gái tầm mười tám mười chín tuổi đang ôm lấy cánh tay hắn, biểu tình thân mật. Một cô gái khác tuổi cũng xấp xỉ đang ngồi ở sô pha đối diện, không khí nồng nặc mùi thuốc súng.

Nghe thấy âm thanh, ba người đều ngẩng đầu nhìn sang.

Cô gái ngồi một mình ngọt ngào kêu, “Chị họ Giai.”

Vu Giai cố gắng tìm kiếm trong trí nhớ, đem cái người trong trí nhớ với cô gái trước mặt ghép vào, “Tiểu Duy.” Trên mặt có chút kinh ngạc, “Sao em lại ở đây? Cô với dượng đâu? Sao không cùng nhau tới mà có mình em vậy? Cô với dượng vậy mà lại yên tâm để em một mình ở nơi đất khách quê người?”

Tiểu Duy cười khúc khích, bước tới ôm cô, cọ cọ vài lần, “Chị họ Giai hỏi nhiều như vậy, sao em trả lời hết được?” Ân cần cầm lấy túi xách của Vu Giai, “Chị họ đi làm cả ngày, chắc là mệt mỏi lắm, để em đi rót cốc trà cho chị, chị muốn uống gì?” Vừa nói vừa hướng tới phòng bếp.

Vu Giai giữ cô ấy lại, “Không cần đi, chị không khát.” Thay giày rồi kéo Tiểu Duy vô phòng khách, rồi chào hỏi Hạ Gia du, “Gia Du.”

“Tiểu Giai, em về rồi hả.” Hạ Gia Du đứng lên, cô gái bên cạnh cũng đứng lên theo, ánh mắt nhìn Vu Giai không tốt, mang theo địch ý. Hạ Gia Du giới thiệu, “Đây là Trang Đình, là con gái một người bạn của cha tôi, mẹ cô ấy đang nằm viện, trong nhà không có ai chăm sóc nên ở nhà tôi vài ngày.” Cúi đầu dỗ dành cô gái, “Tiểu Đình, kêu Tiểu Giai tỷ tỷ đi.” Ngẩng đầu nhìn Vu Giai, “Tiểu Đình không thích nói chuyện, cô ấy bị bệnh tim, không thể bị kích động, cha nói có gì thì chiều theo cô ấy.”

Oh —— Vu Giai mỉm cười đưa tay về phía cô gái, bày tỏ sự ân cần, “Xin chào Tiểu Đình, tôi tên Vu Giai.”

Địch ý trong mắt Trang Đình không hề giảm.

Tiểu Duy bất mãn vô cùng, nổi giận kéo Vu Giai qua một bên, “Chị họ, chị đừng để bộ dáng tiểu bạch thỏ của con hồ ly tinh này che mắt, đúng là bạch nhãn lang mà. Không có ai cảm kích đâu, cũng không biết tự nhìn lại bản thân là ai.” Lời nói của Tiểu Duy rất bén nhọn, tốc độ cũng nhanh, nói xong liền quang sang Hạ Gia Du, “Hạ Gia Du, anh nhớ cho kỹ, chị họ Giai mới là vị hôn thê của anh, trước mặt chị họ, anh cùng với cô gái khác cấu kết làm bậy, anh tính khiêu khích ai vậy? Hiếm khi nào chị họ được làm những gì chị ấy muốn, lúc nào cũng đặt mình vào vị trí của anh để suy nghĩ.”

Hạ Gia Du bị cô ấy trách móc, vẻ mặt thẹn quá hóa giận, “Em nói cái gì vậy? Tiểu Giai cũng không có nói gì. Hơn nữa, Tiểu Đình là con gái một người bạn của cha, chỉ ở nhà anh có vài ngày thôi. Về tình về lý, anh phải chiếu cố cô ấy, anh chỉ xem Tiểu Đình là em gái thôi, không hề có suy nghĩ gì bậy bạ như lời em nói đâu.”

“Ai u, mấy lời đường hoàng đó sao nói dễ nghe vậy, có đúng là em gái không, những gì hai người làm, bộ tôi không có mắt hay sao mà không nhìn thấy. Anh trai mà lại hôn lên mặt em gái? Sẵn có chị họ ở đây, cảm giác thế nào?”

“Anh chỉ là thổi bụi trong mắt cô ấy ra.” Hạ Gia Du đỏ mặt giải thích.

Vu Giai chỉ cảm thấy bọn họ ồn ào đau cả đầu, “Được rồi được rồi, đừng có ầm ĩ nữa, ở đây cũng không phải là cái chợ.”

“Chị họ, chị thật là….. Em mặc kệ mấy người vậy.” Vẻ mặt Tiểu Duy hận sắt không thành thép, bỏ lại một câu, đùng đùng nổi giận lên lầu.

“Tiểu Giai, em họ của em thật sự là…. nói ác ý quá.” Hạ Gia Du nhìn theo bóng lưng của Tiểu Duy, xoay người nhìn Vu Giai, “Tiểu Giai, em hãy tin tưởng anh, anh sẽ không làm chuyện gì có lỗi với em đâu, Tiểu Đình chỉ là con gái một người bạn của cha, anh chỉ xem cô ấy là em gái không hơn không kém.”

“Em tin mà.” Vu Giai mỉm cười. Kiếp trước cũng có một màn như vậy, Tiểu Duy cãi nhau một trận, lúc ấy, cô thật sự rất tin tưởng Hạ Gia Du.