Sau khi phản ứng lại vừa rồi mình mới đồng ý Nam Âm cái gì, Giang Kinh Tá đi lên cũng không được, đứng tại chỗ cũng không được.
Nam Âm vẫn luôn duy trì tư thế nhìn Giang Kinh Tá, thấy trên mặt anh hiện lên vài phần do dự, nghi hoặc mở miệng, “Làm sao vậy?”
Giang Kinh Tá cảm thấy mình cần phải xóa bỏ đi ý tưởng này của Nam Âm, nhưng đối mặt với ánh mắt chờ mong của cô, Giang Kinh Tá liền thấy không nói được lời nào, có chút bất đắc dĩ thở dài, “Không có, em ở đây đợi anh, anh đi mua vé.”
Nam Âm ừ một tiếng, chuyên chú xem những bức ảnh dán trên lan can, trên ảnh ghi lại hình ảnh ôn nhu, cũng có hình ảnh cặp đôi tạo dáng kỳ quái, làm cho cảm xúc của cô cũng dâng trào lên.
Tốc độ của Giang Kinh Tá rất nhanh, chỉ dùng một hai phút rồi trở lại, nhìn thấy hai tấm vé anh cầm trên tay, Nam Âm hơi giật mình.
Thấy được sự biến hóa trên mặt cô, Giang Kinh Tá có chút khẩn trương, “Sao thế?”
“Không nghĩ tới anh sẽ mua hai vé,” Nam Âm kéo khóe môi, “Em cho rằng anh hẳn là không thích ngồi vòng quay ngựa gỗ, dù sao trong mắt nhiều người thì đó là trò chơi mà chỉ có con gái mới chơi.”
Vừa rồi khi cô đứng chờ Giang Kinh Tá, có một đôi tình nhân từ sau cô đi ngang qua, tiếng nói chuyện vừa vặn truyền vào tai cô.
“Oa, hôm nay vòng quay ngựa gỗ ở đây thế mà lại hoạt động, trên mạng có rất nhiều cặp đôi tới đây chơi, chúng ta cũng chơi nhé?”
“Chơi gì mà chơi, em từng thấy một người đàn ông cao lớn ngồi vòng quay ngựa gỗ chưa, mấy đôi trên mạng kia đều là sắp đặt cả, anh còn phải trở về chơi game nữa.”
Câu nói kế tiếp Nam Âm không nghe nữa, nhưng thông qua đoạn đối thoại này, dễ dàng có thể liên tưởng đến biểu tình do dự lúc nãy của Giang Kinh Tá, biết được trong lòng hắn anh cũng không tình nguyện.
Chỉ là cô đề nghị, mà anh không biết tại sao lại đồng ý, vẻ mặt sau đó, hẳn là đã hối hận rồi.
“Chỉ cần ở bên cạnh em thì làm gì anh cũng thích.” Giang Kinh Tá nói xong, giơ vé vào cửa lên, “Kể cả ngồi vòng quay ngựa gỗ.” Anh đến gần Nam Âm, nhéo nhéo hai má cô, ngữ khí bất đắc dĩ, lại xen lẫn sự cưng chiều đầy thản nhiên, “Hình như em lại quên một chuyện rồi.”
“Chuyện gì?” Nam Âm vô thức hỏi.
“Rất lâu trước kia anh đã từng nói, bất cứ việc gì em muốn làm, anh đều sẽ làm cùng em.” Giang Kinh Tá cười khẽ, “Bao gồm tất cả những việc em cho rằng anh căn bản không có khả năng sẽ làm.”
Tim Nam Âm như ngừng lại, sau đó lại đập nhanh không ngừng, từng tiếng từng tiếng một đập vào tai cô, cô chỉ ngơ ngác nhìn Giang Kinh Tá.
Giang Kinh Tá giống như vô cùng tự nhiên nói ra tiếng lòng của mình, căn bản không có ý nghĩ làm cho Nam Âm cảm động, nói xong câu đó liền cầm lấy tay cô, “Bây giờ anh muốn dẫn bé cưng của anh cùng lên ngồi vòng quay ngựa gỗ.”
Bên tai Nam Âm nhanh chóng đỏ lên, cũng không rút tay ra, thả lỏng cơ thể, tùy ý để Giang Kinh Tá kéo mình đi đến chỗ nhân viên trông coi cửa vào.
Vòng quay ngựa gỗ hai tầng, ánh sáng tầng dưới mờ nhạt mông lung, Giang Kinh Tá nhìn nhìn, lúc đưa vé cho nhân viên, giống như hỏi đầy tùy ý, “Chắc là hai người có thể ngồi cùng được đúng không?”
Như vậy vừa có thể giảm bớt xấu hổ, còn có thể ôm Nam Âm, chỉ mới nghĩ thôi anh đã có chút không chờ đợi được nữa rồi.
“A?” không đợi nhân viên ở đó mở miệng, Nam Âm quay đầu nhìn về phía anh, không khống chế được mà phát ra tiếng.
Nhân viên công tác hiển nhiên không thấy lạ gì với yêu cầu của các cặp đôi, gật đầu tỏ ý có thể, “Lát nữa tôi sẽ chụp ảnh kỷ niệm cho hai người.”
“Được.” Thấy nhân viên công tác đồng ý, Giang Kinh Tá cũng vô cùng sảng khoái mà đáp ứng. Cho dù là có thể lưu lại bức ảnh xấu hổ.
Nam Âm không nói gì, mím môi đi theo Giang Kinh Tá, đột nhiên bỏ tay anh ra, chạy đến trước mặt nhân viên nhỏ giọng thương lượng gì đó.
Đến khi cô trở lại, Giang Kinh Tá hơi tò mò, “Nói gì vậy?”
“Không có gì.” Nam Âm lắc đầu rồi ngồi lên, Giang Kinh Tá vừa định ngồi vào chỗ trống ở phía sau cô, nhưng lại bị cô giơ tay lên ngăn trở động tác của anh.
“Chật lắm nha, đừng ngồi cùng.” Nam Âm không muốn để Giang Kinh Tá ngồi cùng mình.
Đối với Nam Âm thì da mặt Giang Kinh Tá có chút dày, dễ dàng chế trụ hai cổ tay cô, chân dài bước qua ngồi lên, thấp giọng nói, “Thời tiết lạnh như thế, anh ôm sưởi ấm cho em không được sao? Hơn nữa.....”
“Em không lạnh.” Không đợi Giang Kinh Tá nói xong, Nam Âm nhanh chóng lắc đầu phủ nhận.
Giang Kinh Tá xem như không nghe thấy Nam Âm nói gì, khóe môi mỉm cười, “Bé cưng ngoan thì phải để sát bên người không rời, em nói có phải không?”
Mặt Nam Âm đỏ lên, cảm thấy nóng như lò lửa, lúc vòng quay ngựa gỗ sắp chạy thì ngồi ngay ngắn vào, không tiếp tục bảo Giang Kinh Tá đi xuống nữa, cũng nhân cơ hội đưa ra yêu cầu, “Nói trước nhé, sau ba vòng thì anh phải đi xuống ngồi vào chỗ khác.”
“Vì sao?” Giang Kinh Tá cọ cọ lên mặt Nam Âm, nóng nóng ấm ấm vô cùng thoải mái, “Anh muốn ở bên em, hơn nữa anh cùng ngồi vòng quay ngựa gỗ với em, chẳng lẽ không có phần thưởng sao?”
Như để phối hợp với lời nói của mình, lúc nói câu cuối cùng, Giang Kinh Tá cố ý đè thấp giọng, làm ra một bộ dạng ủy khuất.
Nghĩ đến chuyện mình muốn làm tiếp theo, Nam Âm không động, biết Giang Kinh Tá sẽ không dễ dàng đồng ý, liền đổi lại nói, “Anh ngồi bên cạnh giúp em chụp vài tấm ảnh để em check in ở vòng quay ngựa gỗ đi.”
“Không phải có nhân viên chụp giúp chúng ta sao?”
“Em thích anh chụp cho em.” Nam Âm nói, quay đầu dùng trán cọ lên cằm Giang Kinh Tá, làm nũng, “Được không?”
Đối với việc Nam Âm làm nũng, cho dù đã từng thấy, Giang Kinh Tá vẫn có chút hoảng sợ, nhưng trong lòng cũng vô cùng thỏa mãn, thuận thế hôn Nam Âm. Khóe mắt lộ ra, mỉm cười nói, “Được.”
Một người trưởng thành ngồi trên vòng quay ngựa gỗ, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quái, Nam Âm rõ ràng cũng ý thức được vấn đề này, đôi tay không biết nên đặt đâu, có chút thất thố. Giang Kinh Tá ôm rất chặt, dường như làm cô hít thở trở nên khó khăn, vô hình trung cũng cho cô sức lực.
Ít nhất, còn có người bên cạnh.
Sau khi qua ba vòng, Nam Âm liền vội vã đuổi Giang Kinh Tá xuống.
Giang Kinh Tá cũng không dây dưa lôi kéo, ngồi qua ngựa gỗ bên cạnh Nam Âm, lấy di động ra tìm một góc độ đẹp giúp Nam Âm chụp ảnh.
Nam Âm bị tốc độ của anh dọa, ngơ ngác mở miệng, “Anh làm gì mà vội vậy?”
Giang Kinh Tá đã chụp được hai ba tấm, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ thưởng thức ảnh mình vừa chụp, “Chụp xong có thể sớm được ngồi phía sau em a.”
Nam Âm bất đắc dĩ đưa tay lên xoa trán, rồi vươn tay về hướng Giang Kinh Tá, “Đưa di động cho em xem, em xem xem anh chụp như thế nào, nhất định rất xấu.”
“Rất đẹp.” Anh đưa di động cho Nam Âm, nghiêm túc nhìn cô đầy chăm chú, ngữ khí cũng rất nghiêm túc, “Chụp như thế nào cũng đẹp hết.”
“Em xem sẽ biết.” Nam Âm nói xong, cúi đầu xem ảnh chụp.
Cũng không biết là do kỹ thuật chụp ảnh của Giang Kinh Tá cao siêu, hay là Nam Âm tự chỉnh bộ lọc, hoặc là do cảnh nền phía sau, cảm giác anh chỉ chụp vài giây, so với cô tốn nửa tiếng chụp, thậm chí là một hai tiếng chụp còn đẹp hơn nhiều, rất có cảm giác.
“Đừng nhúc nhích.” Dư quang nhìn thấy Giang Kinh Tá sắp xuống ngựa gỗ, Nam Âm vội vàng kêu lên, thành công làm động tác của Giang Kinh Tá ngừng lại.
Đối với sự kích động của Nam Âm, Giang Kinh Tá thấy kinh ngạc, vẫn duy trì tư thế ngồi như ban đầu, cất tiếng hỏi, “Làm sao vậy?”
Thấy anh không nhúc nhích, Nam Âm thở phào một hơi, đưa di động trả lại cho anh, “Chụp không đẹp, chụp thêm mấy tấm nữa đi,” thấy Giang Kinh Tá như muốn phản bác, cô nhanh chóng nói tiếp, “Vừa rồi anh chụp quá tùy ý, phải đợi vài giây, tìm góc độ đẹp rồi chụp.”
“Được.” Giang Kinh Tá nhìn ra Nam Âm là đang muốn làm khó mình, anh cũng vui vẻ phối hợp với cô, nhưng chụp lần thứ hai, bất kể chụp ra Nam Âm thích hay không thích, anh nhất định sẽ không ngoan ngoãn ngồi trên ngựa gỗ mà không có cô như bây giờ.
Lúc cầm lấy di động, vòng xoay ngựa gỗ vừa vặn quay được nửa vòng, Giang Kinh Tá bộ dáng phục tùng mở camera ra, vừa định giơ di động lên chụp ảnh cho Nam Âm, chợt nghe thấy cô kêu tên anh.
Giang Kinh Tá ngẩng đầu liền nhìn thấy Nam Âm nghiêng người dựa vào, cánh môi mềm mại được khẩu trang che lại lộ ra ngoài, thời điểm còn chưa phản ứng lại, trước mắt hiện lên ánh sáng trắng cùng với tiếng chụp ảnh.
Thời gian bấm máy chuẩn như vậy, đến lúc này, anh làm sao còn không hiểu Nam Âm vừa nãy nói chuyện gì với nhân viên công tác được cơ chứ.
Chờ đến khi xuống vòng quay ngựa gỗ, ý cười trên khóe môi Giang Kinh Tá vẫn không biến mất, anh nắm lấy ngón tay Nam Âm, thấp giọng hỏi, “Vì sao đột nhiên lại muốn làm như vậy?”
Từ trước đến nay đều là anh chủ động đi hôn Nam Âm, không thể không nói, vừa nãy trong khoảnh khắc Nam Âm tới gần, trái tim anh không khống chế được mà đập loạn.
Thật giống như, không đoán trước được cô sẽ làm như vậy, cho nên đến khi cô làm, ngược lại mang đến cảm giác rung động khó có thể tưởng tượng.
“....... Nhìn thấy những bức ảnh kia, đột nhiên muốn làm như vậy,” Nam Âm nhỏ giọng giải thích, nói xong mặt lại đỏ lên.
“Vậy em nên hôn lâu một chút.” Giang Kinh Tá có chút tiếc nuối mà nói. Nếu không do vừa rồi anh ngẩn người, thì còn lâu mới để môi Nam Âm dừng lại trên mặt anh chỉ một hai giây như thế.
Không đủ, vĩnh viễn không đủ.
Nam Âm không để ý đến anh, tiến lên nhận lấy ảnh mà nhân viên đặc biệt lưu lại cho bọn họ, nhìn thấy trên đó bộ dáng cô hôn Giang Kinh Tá, đáy mắt Giang Kinh Tá còn lộ ra kinh ngạc, còn có khuôn mặt anh vì cô hôn mà hơi biến dạng, ngoài ý muốn có cảm giác buồn bã mất mác.
Giống như sau khi sung sướng qua đi, còn lại đều biến thành dư vị cay đắng vô tận.
Như cảm nhận được cảm xúc của Nam Âm, Giang Kinh Tá từ phía sau nắm lấy tay cô Nam Âm thuận thế quay đầu nhìn anh, hỏi, “Lần sau đến khi nào thì chúng ta quay lại đây?”
Giang Kinh Tá nhìn cô, cẩn thận suy nghĩ.
“Chỉ cần em muốn, bất cứ khi nào anh cũng có thể tới cùng em.”
“Hoặc là, một ngày nào đó, mang theo con của chúng ta, tới đây chụp ảnh gia đình.”