Editor: Nghiên
Beta: Nguyệt Nguyệt
36
Lão Trần uống rượu rất nhiệt tình, mọi người kính rượu, anh liền nể tình uống hết.
Khi ngồi tàu điện ngầm trở về, anh đã có chút men say, trên mặt đỏ bừng, đôi mắt cũng mơ màng không bình thường.
Tôi rất vất vả mới tìm được một chỗ để ngồi xuống, đang chuẩn bị nói với anh hai câu, xem anh say tới trình độ nào, trước mắt bỗng xoay chuyển một cái.
Giây tiếp theo, chỉ thấy người cao hơn tôi một cái đầu đang ngồi xổm trước mặt tôi như một con chó nhỏ, vươn hai tay ôm lấy đùi tôi.
Cả người tôi cứng đờ, dù làm như thế nào cũng không khiến anh buông tay được.
Người bạn bên cạnh lộ ra vẻ mặt đứng đắn nói: “Tựa đề của báo ngày mai tôi đã nghĩ xong giúp hai người rồi —— nữ tác giả xinh đẹp ngồi tàu điện ngầm về nhà, gặp một người đàn ông xa lạ mạnh mẽ ôm đùi không buông.”
Tôi: “……”
37
Lão Trần ra nước ngoài trước, tôi dặn dò anh ra ngoài nhớ phải chăm chỉ luyện tập, chàng trai phải viết chữ thật đẹp mới có thể giữ chặt cô gái của mình.
“Đây là đạo lý gì vậy?” Anh hỏi.
“Đạo lý lớn của nhà họ Dung.”
“Vậy em mua bút cho anh đi.”
“Được chứ, anh muốn bút loại nào?”
“Em nói tính toán của mình trước đi, có thể chi bao nhiêu tiền cho anh?”
Tôi tự hỏi một lát: “Tính toán của em chính là mua thứ mà anh thích.”
Ang cười, sờ sờ đầu tôi: “Anh có tiền, em không cần mua cho anh.”
“Vậy vừa rồi……”
“Vừa rồi chỉ thử em một chút thôi.”
Tôi nhéo mặt anh, hỏi: “Vậy em được bao nhiêu điểm?”
“Mười điểm.”
38
Trước khi Lão Trần đi, cả nhà quyết định cùng nhau đi đập Đô Giang.
Chạy xe đến thành cổ ở đập Đô Giang, chú và dì ngồi ở hàng phía trước, tôi và lão Trần xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi ở ghế sau.
Lão Trần bắt đầu thở ngắn than dài.
Dì quay đầu lại hỏi: “Than thở cái gì?”
Anh lập tức dựa về phía trước, ỷ vào cánh tay dài ôm lấy dì, làm nũng nói: “Mẹ à, con luyến tiếc Dung Dung.”
Tôi buồn.
Dì vỗ vào tay anh, nghiêm trang nói: “Không có việc gì, cô buộc Dung Dung trên lưng quần, mang theo con bé cùng lên đường.”
Lão Trần rút tay lại, bắt đầu sột sột soạt soạt cởi quần áo.
Tôi hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Vẻ mặt anh nghiêm túc ngẩng đầu nhìn tôi: “Cởi lưng quần, chuẩn bị buộc em lại.”
39
Nói đến cũng khéo, đập Đô Giang có cây cầu rất nổi tiếng, gọi là Nam kiều.
Tôi lôi kéo tay anh, đi trong mưa phùn lên cầu, cúi đầu nói: “Em có viết một quyển sách, cô gái nhỏ trong đó cũng gọi là Nam Kiều.”
“Ừ.” Anh nghe.
“Cô ấy thích một kiến trúc sư, hàng năm đều ra nước ngoài làm việc, cô ấy vẫn luôn chờ đợi.”
“Ừ.” Lần này anh trả lời có chút chậm.
“Nơi đất khách quê người thật sự rất khổ sở, bọn họ gặp rất nhiều khó khăn, như vậy như vậy, tóm lại chính là bị cuộc sống dằn vặt đến chết đi sống lại…… Anh đoán xem cuối cùng bọn họ có ở bên nhau không?”
Lão Trần không vội nói chuyện, nghiêng đầu nhìn tôi, chậm rì rì đáp một câu: “Anh không quan tâm bọn họ có ở bên nhau hay không.”
Tôi mờ mịt, chẳng lẽ anh nghe không hiểu tôi đang nói bóng nói gió?
Giây tiếp theo anh nắm chặt tay tôi, nhìn tôi chớp chớp mắt: “Anh chỉ biết chúng ta sẽ ở bên nhau. Giống như những câu chuyện mà em đã viết, dù quá trình có gian nan cỡ nào, kết cục cuối cùng đều vô cùng viên mãn.”
40
Chủ tịch giằng co cùng tình yêu mới không đến hai tháng là kết thúc, lão Trần nói chuyện này với tôi trong điện thoại, có chút thổn thức.
Tôi nói: “Không có việc gì, chỉ cần chúng ta luôn bên nhau là được.”
Anh hỏi lại tôi: “Em có biết vì sao bọn họ chỉ ở bên nhau hai tháng, mà chúng ta lại ở bên nhau thời gian dài như vậy không?”
“Vì sao?”
“Bởi vì tính tình của chủ tịch rất cứng rắn, cần tidm một người biết bao dung cậu ta. Nhưng anh lại không giống, tính cách anh ôn hòa, rộng lượng không so đo, ở cùng ai cũng có thể, dù tính tình cô ấy có xấu như thế nào, anh đều có thể bao dung cho cô ấy.”
Tôi ngây người một lát, rồi phản ứng lại.
“Ý của anh là, chuang ta ở bên cạnh nhau lâu như vậy là bởi vì em tìm được anh, tính tình anh rất tốt nên mới có thể nhẫn nhịn em?”
Anh cười: “Không phải, ý của anh là dù gặp được người có tính tình xấu như thế nào anh đều có thể chịu đựng, nhưng cố tình anh lại vô cùng may mắn, một lần liền gặp được người tốt như em.”
Lời âu yếm đến vô cùng đột ngột, ngọt đến mức tôi trở tay không kịp.
41
Tôi là một người vô cùng lười lên mạng nói chuyện phiếm với người khác, người đọc tìm kiếm trên diễn đàn rất lâu, nhưng tôi vẫn không lộ diện.
Quản lý nhiều lần đốc thúc tôi lên diễn đàn tâm sự cùng mọi người, rốt cuộc tôi cũng cần mẫn môtn lần. Vốn tưởng rằng quanh năm suốt tháng không lộ mặt, trong diễn đàn khẳng định rất lạnh lẽo, lại không nghĩ tới khi tôi xuất hiện, tốc độ spam tin tức làm tôi không dám tin vào mắt mình.
Rất nhiều thông báo, rất nhiều duy trì.
Tôi ngồi một mình trong phòng, bỗng nhiên cười rộ lên, vô cùng nghiêm túc gửi tin nhắn cho lão Trần còn đang tăng ca: “Hôm nay em thật sự rất cảm động, em vẫn luôn cho rằng chính mình vẫn chưa đủ cố gắng, còn quá nhỏ bé, quá bình thường, nhưng bọn họ đều nói rất yêu mến em. Em cảm thấy mình đã đi rất xa trên con đường này, lại có thật nhiều động lực trong tương lai.”
Khi anh làm việc đều vô cùng nghiêm túc, sẽ không trả lời tin nhắn của tôi trước tiên.
Mãi cho đến khi tôi sắp ngủ, mới nhìn thấy màn hình di động lại lần nữa sáng lên.
Là tin nhắn đêm khuya mà anh gửi đến: “Em không hề tầm thường chút nào. Có rất nhiều người yêu mến em, cuối cùng, anh cũng vậy.”
42
Tôi xả nước trong phòng tắm, định sẽ ngâm chân. Lão Trần bỗng nhiên đi vào, đứng bên cạnh đánh răng rửa mặt.
Sau khi tôi xả nước xong, mới vừa bỏ chân vào, anh liền bỏ bàn chải đánh răng xuống, ngồi xổm xuống trước mặt tôi rồi nắm lấy chân tôi.
“Làm gì vậy?” Tôi có chút khẩn trương.
Anh không ngẩng đầu, chỉ nhẹ nhàng bỏ chân tôi vào trong nước, sau đó giúp tôi xoa nhẹ.
Anh, anh ấy giúp tôi rửa chân?
Tôi có hơi quẫn bách, không nhịn được mà lùi chân lại: “Em tự mình làm, tự mình làm được mà, em không quen anh giúp em rửa đâu……”
“Nghe lời.” Anh kéo chân tôi về, vẫn không ngẩng đầu như cũ, chỉ nói một câu “Còn cả đời, em sẽ quen thôi.”
Cả đời à. Khóe miệng tôi từ từ cong lên. Thật tốt.
43
Khi ở nhà lão Trần, tôi ngủ trong phòng của anh, anh ngủ phòng cho khách.
Hai căn phòng chỉ cách một bức tường.
Ban đêm khi đi ngủ, tôi vừa tắt đèn, di động liền sáng. Anh gửi tin nhắn nói: Nhớ em.
Tôi vẫn chưa trả lời, đã nghe thấy anh ấy ra khỏi phòng khách, đẩy cửa vụn trộm đi vào.
Tôi rất khẩn trương: “Làm gì vậy, nếu cha mẹ anh nhìn thấy thì không tốt đâu.”
Anh tay chân nhẹ nhàng đi đến mép giường, cúi người hôn vào trán tôi, sau đó không rên một tiếng chạy ra ngoài.
Một lát sau anh gửi tin nhắn đến: Lúc này có thể an tâm ngủ rồi.
44
Lúc đi dạo phố có đi ngang qua một cửa hàng, tên cửa hàng bị nhánh cây che khuất một phần.
Lão Trần ngẩng đầu nhìn, chậm rãi nói: “Mẹ sa —— mẹ nồi —— lẩu niêu mẹ làm?”
Giây tiếp theo, anh bừng tỉnh đại ngộ: “À, lẩu niêu của em.”
Tôi đứng bên cạnh cười đến run rẩy.
45
Bởi vì một chút việc nhỏ lông gà vỏ, tôi bắt bẻ anh ấy đến mức hơi tức giận.
“Một chút việc nhỏ này anh còn không nhớ được, anh nói xem anh còn có lợi ích gì?”
Lão Trần thật vô tội: “Trong lòng anh đều là hình bóng của em, làm sao còn nhớ được những chuyện khác?”
“Còn, còn dám tranh luận?”
“Không dám.” Anh thò qua, hơi mím môi, “Chỉ dám hôn, không dám tranh luận.”
Tôi định tặng anh một cái tát, nhưng lại bị anh ấy bắt được tay, giây tiếp theo, một nụ hôn rơi xuống lòng bàn tay.
Hừ, mỗi lần đều giảo hoạt như vậy.
47
Cha của Lão Trần tham gia liên hoan bộ môn vào buổi tối. Tôi đề nghị với lão Trần sẽ mang hai mẹ cùng ra ngoài ăn một bữa, sau đó lái xe đón cha anh cùng về nhà.
Anh nói: “Không được, không thể bỏ cha mà đi”
“Cha đi ăn đồ ngon, vậy mẹ chúng ta cũng phải đi ăn đồ ngon chứ”
“Không được, không thể bỏ cha mà đi.”
Tôi kiên nhẫn khuyên: “Buổi tối cha muốn uống rượu, không thể lái xe về nhà, đến lúc đó chúng ta ăn cơm xong liền có thể đến đón cha về.”
“Không được, không thể bỏ cha mà đi.”
Tôi phát điên: “Nhưng mà em muốn đi ăn ngon!”
Anh vô cùng kiên nhẫn: “Không được, không thể bỏ cha mà đi”
Tôi……
48
Ăn cơm cùng người nhà của lão Trần, dì vẫn luôn gắp thức ăn cho tôi. Khi ăn cá, dì không ngừng gắp thịt và bong bóng cá cho tôi.
Khi ăn thịt, dì sợ tôi không ăn thịt mỡ, liền không ngừng gắp thịt nạt cho tôi.
Sau đó tôi ngượng ngùng, đỏ mặt từ chối: “Dì à, con tự gắp thức ăn được rồi, dì không cần gắp cho con đâu.”
Dì nhìn thấy tôi không được tự nhiên, liền gắp một đũa thức ăn vào chén của lão Trần: “Không có việc gì, con nhìn xem không phải dì cũng gắp cho con trai sao?”
Vừa dứt lời, chỉ thấy chú ngồi đối diện mang gương mặt ủy khuất đưa chén ra: “Còn anh thì sao?”
Trong nháy mắt dì liền đỏ mặt, tôi cùng lão Trần cười đến mức không dừng được.
49
Ngày đó lão Trần gửi tin nhắn cho tôi: “Em có biết mỗi ngày anh đều nghĩ gì trong đầu không? Điều nghĩ đến đầu tiên ấy.”
Tôi làm bộ không hiểu: “Anh Hùng Liên Minh?”
“Rõ ràng em biết mà.”
“Không biết, không biết, không biết.”
Anh trầm mặc một lát, lại gửi tin tới: “Đêm khuya nằm nghe gió thổi, kỵ binh là em, băng hà cũng là em. Lần này thì sao?”
Lần này không chỉ hiểu mà còn mặt đỏ.
50
Khi ăn lẩu, tôi vừa ăn vừa thỏa mãn nói: “Em đã yêu khoai tây sâu sắc rất nhiều năm.”
“Phải không.” Lão Trần không tỏ ý kiến gì, “Nhiều năm như vậy, anh lại yêu một cô gái chỉ biết yêu khoai tây sâu sắc”
“Anh……” Tôi chần chờ một lát, “Anh đang phân cao thấp cùng khoai tây sao?”
Anh liếc tôi một cái: “Anh keo kiệt như vậy sao?”
Giây tiếp theo, anh cướp miếng khoai tay trong chén của tôi đi: “Em nói lại lần nữa, rốt cuộc em yêu ai sâu sắc?”
Tôi……
51
Mấy ngày hôm trước tôi mua một cây bút điện mới, surface book, mua xong liền nghèo.
Dạo trên mạng trái phải một vòng, coi trọng một hộp đồ ăn vặt, nhưng nhìn túi tiền của mình, tôi lại cảm thấy đau tim, linh cơ vừa động, liền chia sẻ liên kết với lão Trần.
Lão Trần gửi lại một chuỗi dấu ba chấm, sau đó mới bắt đầu cằn nhằn: “Lại là mấy loại thực phẩm rắc rưởi? Mẹ em nhìn thấy sẽ không tức giận sao? Không phải lần trước em còn rất nhiều đậu sao? Đậu đâu rồi? Lại dám ăn thực phẩm rác rưởi? Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, ăn loại thực phẩm này không tốt cho sức khỏa, soa em lại không nhớ vậy……”
Tôi đã lược bỏ một đoạn văn giáo dục dài gần mười phút.
Tôi không thể nhịn được nữa: “Nói một câu thôi, rốt cuộc mua hay không!”
“Khi em gửi đến thì anh đã đặt hàng rồi.”
Vậy vì sao tôi lại ở chỗ này nghe anh ấy oán giận cằn nhằn gần mười phút???
52
Chờ đợi 《 ái sủng đại bật mí 》 công chiếu đã được một năm, tôi và em gái kích động đến KFC mua một thùng cánh gà cay đúng giờ chạy tới rạp chiếu phim.
Phim vẫn chưa mở màn, tôi đang cúi đầu chơi di động, em gái tôi bỗng nhiên thấp giọng hỏi tôi: “Người bệ cạnh chị có phải là……”
Tôi nghiêng đầu nhìn, lại thấy ngồi bên cạnh là một đôi cha con trong tiểu khu, là người quen.
Em trai nhỏ ngồi bên cạnh tôi, thấy tôi liền cười tủm tỉm gọi một tiếng chị.
Tôi ôm thùng giấy trong ngực, bỗng nhiên có hơi lo lắng, nhanh chóng gửi tin nhắn xin sự giúp đỡ của lão Trần: “Lão Trần lão Trần, em và em gái đi xem phim, bên cạnh có một em trai nhỉ, làm sao bây giờ, cánh gà cay của em chắc không giữ nổi nữa!”
30 giây sau, anh trả lời tôi: “Mỗi cái liếm một chút, hỏi nhóc có muốn ăn không.”
“……”