Editor: Jindo87
Beta: Nguyệt Nguyệt
11
Ngày Lễ tình nhân năm thứ hai trải qua cùng nhau, tôi và lão Trần cùng nhau đi vào thành phố.
Chúng tôi cũng giống như các đôi tình nhân bình thường khác cùng nắm tay nhau đi dạo phố, ăn bánh ngọt, cùng ăn cơm trong nhà hàng.
Anh dẫn tôi về nhà gặp cha mẹ.
Cùng đi Walmart mua trái cây, mua đồ ăn vặt.
Cùng nhau ngồi trước TV xem《 ngụy trang giả 》.
Mấy ngày tới chúng tôi còn về thăm bà, cô, còn chuẩn bị tham gia lễ cưới của em họ anh.
Tình yêu của chúng tôi không phải là một câu chuyện tình lãng mạn nồng cháy, mà chỉ là mỗi một ngày đều cùng nhau trải qua từng phút giây.
Lễ tình nhân vui vẻ.
Mỗi một ngày đều vui vẻ.
12
Mấy ngày Lễ tình nhân năm nay tôi đều cùng anh ở trong thành phố.
Tôi gặp mặt cha mẹ anh, tham dự lễ cưới của em họ anh, chào hỏi một loạt họ hàng nhà anh đến mức choáng váng đầu óc, lần đầu tiên trong đời được ăn tiệc tám mâm.
Có một người họ hàng từ xa đi tới, mẹ lão Trần dạy tôi làm thế nào chào hỏi cô ấy, tôi cũng gọi theo.
Cô ấy nhìn tôi cười tủm tỉm, hỏi mẹ lão Trần: “Con dâu đây à?”
Mẹ lão Trần gật gật đầu: “Đúng vậy, con dâu”
Tôi đứng cạnh đột nhiên đỏ mặt, chỉ có thể e thẹn mỉm cười.
Tối nay tôi cùng với bạn thân nhất của lão Trần – cũng là một người bạn của tôi, cùng nhau ăn cơm. Sau khi ăn cơm lại cùng nhau ăn bánh ngọt, đúng lúc mẹ lão Trần gọi điện thoại tới nhắc nhở công việc của ngày hôm sau.
Tôi nghe mẹ lão Trần nói: “ Con gái út thì…”
Lão Trần gọi lại: “Ai là con gái út ạ?”
Cô ấy nói tên tôi.
Lão Trần vẫn đang nói chuyện điện thoại, cậu bạn ngồi cạnh cười hì hì trêu tôi: “Ái chà, đã gọi em là con gái út rồi cơ đấy”
Tôi lại đỏ mặt.
Mẹ lão Trần gọi anh là em bé út, tức là con trai nhỏ, người Tứ Xuyên có kiểu gọi con cái thân mật như vậy. Giờ mẹ anh gọi tôi là con gái út, tôi lại cảm thấy đây cũng coi như là một cách gọi thân mật của mẹ anh.
Cha mẹ lão Trần là một đôi vợ chồng trung niên rất hiền lành, nhiệt tình, cũng có chút thẹn thùng. Khi cùng chúng tôi đi dạo Walmart mua đồ ăn vặt, nhất định muốn mua đồ bổ tặng cô tôi, khi tôi từ chối, bọn họ lại bảo đây là chút lòng thành, nhất định phải đưa cô.
Khi xe lái qua ruộng trồng dâu tay, bố của lão Trần kêu anh đưa tôi đi hái dâu.
“Các con đi hái dâu đi, bố ra trả tiền”
Mẹ của lão Trần thì sáng sớm đã chuẩn bị sẵn khăn lông, dép lê cho tôi. Khi tôi đến nơi cô vui vẻ đem đôi dép lê mới lấy ra – một đôi dép lê Doraemon màu hồng phấn.
Năm nay ăn tết thành phố không đốt pháo hoa, không biết lão Trần kiếm đâu ra một ít, dẫn tôi ra ngoài sân đốt pháo.
Cơm trưa ngày mùng một, bố mẹ lão Trần nấu một bàn lớn đồ ăn, bốn người, chín món, còn có một đĩa lớn cá nheo sốt, tôi nhìn mâm cơm mà dở khóc dở cười nói nhiều quá ăn không hết, mẹ lão Trần xoa xoa tay nói, còn có món ngồng tỏi và ngồng cải chưa xào.
Hôm nay lão Trần rảnh rỗi, ngồi bóc lạc rang cho tôi ăn, từng chút từng chút thổi sạch vỏ rồi để vào tay tôi.
Mẹ lão Trần cũng ngồi ngay bên cạnh làm tôi có chút xấu hổ, cảm giác mình đang ngồi mát ăn bát vàng vậy.
Anh vừa bóc lạc cho tôi vừa nói: “Đây là đãi ngộ bình thường khi ở nhà thôi. Em cứ ở đây hưởng thụ đi:
Mẹ lão Trần vẫn luôn ngồi một bên cười, làm tôi lại càng ngượng ngùng.
Em gái lão Trần cũng rất quý tôi, bởi vì cô đang học năm thứ hai cao trung nên rất choáng ngợp trước danh hiệu học bá tỷ tỷ của tôi. Lão Trần nói cô ấy rất hướng nội, kết quả chưa đầy nửa giờ cô ấy liền cùng tôi trò chuyện vui vẻ, tâm sự trong trường học cũng nói với tôi.
Tôi thực sự rất thích gia đình anh.
Tôi cũng rất thích lão Trần.
Cho dù trong tương lai sinh hoạt có điều gì không vừa ý, cũng mong rằng tôi sẽ sống chậm lại, nhớ kỹ mọi điều tốt đẹp của anh, cũng nhớ kỹ những cảm động ấm áp bình dị này.
13
Đến tận giờ tôi vẫn nhớ rõ lần đầu tiên tổ chức sinh nhật cho lão Trần, tôi gióng trống khua chiêng lôi kéo anh dậy từ sáng tinh mơ, ngắm mặt trời mọc, đi dạo trong công viên, ngắm hoa, nói chuyện phiếm. Tôi còn cố ý đi lạc đường.
Chúng tôi cùng ngồi ăn lẩu siêu cay, sau đó uống trà sữa ở chợ đêm và ăn ở quán vỉa hè, đến khi bụng no căng thì thôi.
Anh nói đã no đến tận cổ rồi.
Tôi đứng một bên cười ha ha, sau đó chỉ vào xe buýt đang chạy tới, nói anh mau mau trả tiền, xe tới rồi.
Đêm đó sau khi trở lại trường học, lão Trần mới nói với tôi, thực ra tôi đã nhớ nhầm ngày sinh nhật của anh, sinh nhật anh đã qua từ lâu rồi, lúc ấy anh còn buồn vì tại sao tôi lại không nhớ gì.
Tôi ảo não, giật mình hỏi anh sao lúc đó không nhắc tôi.
Anh cười, nói rằng từ trước đến giờ đều không tổ chức sinh nhật.
Đối với tôi, một người vô cùng coi trọng ngày sinh nhật mà nói thì như vậy thật là bi thảm quá, tôi vỗ ngực, vô cùng hào sảng hứa hẹn với anh, từ nay về sau, sinh nhật của anh tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Tôi lúc đó còn có một chút oán trách cha mẹ anh, cho dù công việc bận bịu như thế nào cũng không nên bỏ qua sinh nhật của con.
Năm nay, tôi gặp một vấn đề không nhỏ.
Sinh nhật của anh trùng với ngày vào bệnh viện hóa trị của cô.
Tôi vắt óc suy nghĩ rất nhiều lần, anh đến nhà tôi hay là tôi qua nhà anh ở Thành Đô, cho dù như vậy thì chúng tôi ai đều có việc của người đó, không thể phân thân. Đối với việc kế hoạch của tôi thay đổi liên xoành xoạch, anh tính tình dù tốt cũng không thể kiên nhẫn nổi.
Anh nói: “ Anh thực sự thấy phiền quá, hay là không cần tổ chức sinh nhật lần này nữa”
Suốt mấy ngày nay loay xoay sắp xếp mà không ổn, nghe mấy lời này của anh, tôi thật muốn khóc.
Bởi vì tôi đã từng nói, sinh nhật của anh tôi nhất định phải có mặt, cho dù anh có ngại ngùng không nói với người khác ngày sinh nhật của mình, thì tôi cũng không muốn anh lẻ loi một mình trải qua sinh nhật.
Cho nên tôi còn chạy đi tìm anh.
Cho dù chỉ là một ngày, cho dù đến khi trời sáng tôi lại phải ngồi tàu cao tốc trở về nhà, nhưng một giây đồng hồ cùng nhau trải qua cũng chính là một giây, tôi vẫn hy vọng tôi có thể đi đến trước mặt anh, nói một câu chúc mừng sinh nhật, cùng ăn một bữa tiệc hoành tráng.
Ngày đó không có ánh mặt trời xán lạn, không có hoa thơm chim hót, chúng tôi cũng không đi dạo ngắm hoa, cũng không có thời gian để dạo chơi cả ngày như lần trước.
Ngày đó Thành đô thậm chí mây đen giăng lối, gió lạnh vần vũ.
Nhưng ngay vào giây phút bước ra khỏi tàu cao tốc, giữa đám đông ồn ào, tôi nhìn thấy anh, đưa anh bó hoa hồng sắp héo rớt đến nơi, nghe anh dở khóc dở cười giở giọng chủ nghĩa đàn ông ra nói: “Em nghĩ gì mà lại tặng anh hoa, anh là đàn ông mà”
Không chỉ có hoa, còn có cây lược gỗ.
Kết tóc cùng anh thỏa nỗi tương tư.
Sinh nhật vui vẻ, lão Trần của em.
14
Lần thứ hai đến nhà lão Trần, tôi mặc hơi ít quần áo, vì thế vừa xuống xe liền rét run vì nhiệt độ bên ngoài. Lần đó, tôi bị cảm đến tận khi về nhà.
Lần ốm này cần phải đính chính không phải lỗi của lão Trần.
Bố mẹ của lão Trần là người như thế nào? Họ là một đôi vợ chồng trung niên rất lương thiện, mộc mạc, cha lão Trần dáng người cao gầy, hay cười, ít nói, mẹ lão Trần giọng nói rất dễ nghe, nhiệt tình, đáng yêu, có thể vì cá vàng mình nuôi bị mèo nhà hàng xóm tha đi mà đau lòng khóc.
Nghe nói mẹ lão Trần trước đây nhìn qua ảnh đã rất thích tôi, vì vô tình nghe tôi hát trong điện thoại, cô đã rất ngạc nhiên: “Đây là cô ấy hát à? hay quá” sau đó thường xuyên ghi âm lại mỗi lần đi hát.
Tôi và người nhà thường hay tranh cãi, trêu ghẹo nhau, nhưng cãi xong thì thôi, có lẽ do cả nhà tôi ai cũng nóng tính.
Vì thế, khi tới nhà lão Trần, thấy mọi người luôn hoà thuận nhẹ nhàng tôi rất ngạc nhiên.
Không bao giờ nặng lời với nhau, không cãi cọ, mẹ lão Trần sẽ cùng hai người đàn ông trong nhà làm nũng, bác trai thì yêu thương chiều chuộng, lão Trần thì ngoan ngoãn nghe lời, cả nhà toàn bộ đều là người ôn hoà, không có ai nóng tính.
Haiz, tôi ngồi giữa bọn họ, đến ho cũng không dám quá to, sợ lại trở thành cô gái ồn ào bão táp.
Lúc đi tôi mặc phong phanh, khi đi trên đường gió rét căm căm, mẹ lão Trần liền tiến tới nắm lấy tay tôi, bảo rằng cô ấy sẽ giúp tôi ấm áp hơn.
Tôi vốn dĩ là một người hơi khó gần, vì thế giây phút đó đúng là hơi xấu hổ, nhưng rất nhanh tôi có thể quen với hành động thân thiết này, vì tôi biết, cô ấy thực sự xem tôi như con gái mà quan tâm xót xa.
Lão Trần chỉ nói một lần tôi thích ăn bỏng ngô, vậy mà cô lại nhớ, cả buổi chiều đi xe đạp điện tìm mấy chỗ mới mua được một bao mà tôi chắc ăn cả tháng cũng không hết.
Mẹ lão Trần chính là người ba ngày hai lần mua rất nhiều đồ ăn vặt và trái cây về nhà, xếp trên đĩa vô cùng đáng yêu đẹp đẽ cho tôi ăn, cũng không ngừng dặn tôi nên ăn nhiều một chút. Tôi nói gần đây đang bị tăng cân nên không dám ăn, cô lại xua tay nói: “Không béo, không béo chút nào”
Mẹ lão Trần sẽ nổi hứng nấu thật nhiều đồ ăn, kết quả là thành tích thất thường, lúc ngon lúc dở, tôi thường sẽ một mặt nhắm mắt nhắm mũi gắp đồ ăn,một mặt không ngừng khen ngon: “Rất ngon, thực sự rất ngon”
Mẹ lão Trần cũng là người dắt tay dẫn tôi đi dạo phố, mua sắm đồ để tôi trở thành cô gái xinh đẹp nhất.
Cô cũng luôn dặn lão Trần phải chăm sóc tôi thật tốt, đừng để tôi bị lạnh, bị đói.
Mỗi khi lão Trần giả vờ ghen tị trêu chọc cô còn yêu quý tôi hơn cả con trai thân sinh của mình, cô sẽ ngượng ngùng giải thích: “Con là con trai của mẹ, cô ấy cũng là con gái của mẹ”
Cô đỏ mặt, ngượng ngùng, còn tôi nhìn cô, trong lòng vô cùng cảm động.
Nếu như nghe được lời nói vừa là sự thật lại vừa dễ nghe, chắc chắn bạn sẽ cảm thấy xấu hổ.
Mỗi khi nghe thấy những lời nói giản dị của cô ấy, tôi sẽ thấy vô cùng ấm áp, bởi vì những hành động quan tâm của cô ấy sớm đã vượt qua mọi rào cản ngôn ngữ rồi.
Chúng tôi cùng bố mẹ lão Trần đi xem phim, chọn lựa một hồi quyết định xem Batman đại chiến siêu nhân, nói thật là bộ phim không hay, cốt truyện quá khó hiểu. Trên đường về bố lão Trần vừa lái xe vừa kể tay bị vợ nắm chặt cả buổi đau như thế nào, cô sẽ vừa ngượng ngùng nói không phải, vừa thề non hẹn biển nói bộ phim điện ảnh này nội dung quá khủng bố.
Có rất nhiều những chi tiết vụn vặt trong sinh hoạt gia đình, những chi tiết khiến cho tôi thực sự cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi là một phần trong đó.
Giống như khi yêu anh, tôi đột nhiên có thêm cha mẹ mới, anh yêu tôi, bọn họ cũng rất yêu tôi.
Hiện tại tâm nguyện lớn nhất của tôi chính là nỗ lực để bản thân ngày càng tốt hơn, xứng đáng với tình yêu của mọi người dành cho tôi.
15
Tôi vô cùng vô cùng ghét ga tàu.
Kỳ nghỉ đông đã đến, tôi chuẩn bị về nhà, riêng hành lý đã xếp một valy và một túi xách. Tuy nặng một chút nhưng tôi cũng đã quen hằng năm vào thời gian này đều túi lớn túi bé tha lôi ra ga về nhà.
Lão Trần khăng khăng muốn đưa tôi về tận nhà, một giờ đi tàu, một tiếng rưỡi đi xe buýt. Tôi nhất quyết không đồng ý, cả buổi trưa cũng không thoả hiệp, tại vì tôi về nhà rồi, lão Trần còn phải ngồi một chuyến như vậy để quay lại.
Thấy anh nhất quyết không chịu thoả hiệp, tôi liếc nhìn anh: “Anh định đến ra mắt đúng không?”
Anh nói không phải.
“Chắc chắn là như vậy rồi, anh muốn đến nhà em để tạo ấn tượng với bố mẹ em đúng không”
“Thật sự không phải” anh dở khóc dở cười: “Hành lý nặng quá, anh không muốn em phải xách một mình”
Cuối cùng chúng tôi quyết định anh sẽ đưa tôi đến bến xe, tiễn tôi lên xe buýt, đến trạm bên kia tôi sẽ có người nhà đến đón, lão Trần không cần phải lo tôi phải xách đồ nặng nữa.
Lúc đứng xếp hàng chuẩn bị lên xe, tôi chợt nhớ ra có một món quà năm mới gửi tặng mẹ lão Trần vẫn cất trong valy, vì thế vội vàng ngồi xuống mở valy lấy đồ, tiện tay đưa vé xe cho anh cầm. Cuối cùng khi xe chạy rồi tôi mới phát hiện ra anh vẫn đang cầm vé xe của tôi.
Lúc đó xe đã chạy được một đoạn, tôi vội vàng giải thích với tài xế việc anh đang cầm vé xe của tôi, tài xế cũng đồng ý sẽ lái từ từ để chờ anh đuổi theo đưa vé xe cho tôi. Tôi vội vàng gọi điện thoại cho lão Trần. đợi tầm một phút thấy anh chạy từ cổng soát vé vào, nhìn ngang ngó dọc khắp nơi tìm xe của tôi.
Tôi chạy ra cửa xe vẫy tay điên cuồng gọi tên anh, anh chạy thật nhanh tới, đưa vé xe cho tôi, chụm đầu vào trán tôi, thở không ra hơi dặn dò: “Trên đường em nhớ cẩn thận, chú ý an toàn”
Tôi một lần nữa vào xe, nhìn bóng dáng anh rời đi qua cửa sổ, lại một lần nữa cảm nhận chia li, tâm trạng suy sụp, tôi vùi đầu vào điện thoại, định đăng cái gì đó lên weibo. Xe chạy được tầm hai phút thì nhận được tin nhắn wechat của anh: “Bé ngốc”
Tôi cứ tưởng anh chê cười vì tôi đến vé xe cũng quên, đang chuẩn bị cãi lại, thì thấy anh tiếp tục gửi tin nhắn đến: “Xe chạy qua trước mặt anh, vậy mà em lại cứ cúi đầu nghịch điện thoại thôi”
Tôi lập tức ngẩng đầu nhìn qua cửa sổ, lúc này mới phát hiện xe đã chạy qua trạm giao thông công cộng, thế mà tôi lại bỏ lỡ vẫy tay chào anh một lần nữa. Ngay sau đó tôi lại không ngừng nghĩ đến cảnh anh đứng chờ tôi trong sân ga, xe chạy qua trước mặt, tôi nghiêng người vẫy tay chào anh, có thể thêm một lần nữa nhìn thấy anh.
Vậy mà tôi lại quên mất chuyện này, bỏ lỡ giây phút này.
Tôi thực sự rất ghét bến xe, rất nhiều lần tôi và anh chia tay nhau ở đây, rất nhiều lần tôi đến đây tiễn anh, quay đầu lại đều nước mắt vòng quanh. Lại nghĩ đến cảnh sang năm phải đến Bắc Kinh, Bắc Kinh cách Thành Đô suốt ba giờ ngồi xe, sau này mỗi lần muốn gặp mặt nhau hay chia tay cũng thật khó có thể chịu đựng.
Đất khách quê người, thật là đáng ghét.
Còn cả bến xe, bến xe cũng thật đáng ghét.
16
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi và lão Trần xa nhau, anh rõ ràng chẳng có việc gì mà lại phá lệ 7 giờ liền ra ngoài đi ăn sáng.
Tôi bắt đầu còn khen ngợi anh làm việc và nghỉ ngơi hợp lý, sau thuận miệng mới hỏi một câu: “Anh đi ăn sáng một mình à?”
Anh trả lời tôi: “Không, anh đi cùng xxx”
Tôi giật mình.
XXX là người bạn gay của tôi. Ngày đầu tiên tôi đi vắng, anh cùng một người bạn gay đi ăn sáng…..
17
Ngày 19 tháng 5, lão Trần và các anh em cùng uống chút rượu trong bữa cơm tối, về đến nhà liền ngủ luôn.
Gần tới 12 giờ đêm, tôi nhắn tin anh cũng không trả lời.
Tôi nói: “Ngày mai là ngày 520, thế mà anh ngủ cũng chẳng chúc em ngủ ngon, em còn đang thức chờ anh tỏ tình đây”
Đúng 12 giờ đêm, tôi vừa ngủ, anh liền gọi điện thoại tới.
Tôi giả vờ tức giận: “ Có chuyện gì?”
“Anh yêu em” đầu dây bên kia anh gào lên với điện thoại.
“Anh, anh say à?”
“Anh nói anh yêu em” Anh lại hét lên to hơn.
“……” Tôi bịt tai, không rõ anh định làm gì.
Kết quả liền nghe thấy đầu dây bên kia lại liên tục ồn ào: “ Anh yêu em anh yêu em anh yêu em anh yêu em anh yêu em anh yêu em”
Tôi ngây người.
Thật không ngờ khi uống say lão Trần lại trở thành người như thế này.
18
Nếu kể đến các con vật nhỏ, lão Trần thực sự rất thích.
Hồi mới quen nhau, một buổi tối đi dạo trong vườn trường, chúng tôi gặp một chú chó nhỏ rất đáng thương.
Đêm tối mùa đông giá rét, bốn bề vắng lặng, chú chó nhỏ khắp người bẩn thỉu, chắc là chó lang thang.
Lão Trần vừa dừng bước nhìn nó, nó liền lập tức chạy tới, phe phẩy cái đuôi, đôi mắt trông mong nhìn anh, nhỏ giọng kêu.
Nó đi theo chúng tôi một đoạn đường, lão Trần lưu luyến đi từng bước, cuối cùng dừng lại.
“Trời lạnh quá” Anh nói.
“Ừ”
“Nó gầy quá, chắc là đói lắm”
“Ừ”
“Em xem nó cứ luôn đi theo chúng ta, chắc là nó thích chúng ta lắm”
“……”
Tôi yên lặng nhìn lão Trần: nó có thích hay không thì chúng ta không biết, nhưng tôi biết chắc là anh rất thích nó.
Anh ngồi xổm xuống, một tay sờ sờ đầu chú chó nhỏ, một bên ngẩng đầu nhìn tôi: “Anh định đem nó về nuôi trong ký túc xá”
Tôi lắc đầu: “Không được, dì quản lý mà biết anh nhất định sẽ bị ghi lỗi”
“Nhưng trời lạnh quá, nó sẽ chết rét mất”
“Không được” Tôi bướng bỉnh.
Lúc rời đi, lão Trần lưu luyến mãi, mà chú chó nhỏ cũng chạy theo chúng tôi một đoạn rất xa.
Đi đến dưới sảnh phòng ngủ, lão Trần bảo tôi lên phòng trước, anh đi siêu thị mua đồ ăn vặt. Tôi ngoài miệng thì đồng ý, sau lưng lại lén lút đi theo lão Trần, quả nhiên thấy anh đi từ siêu thị ra, xách theo một túi thức ăn quay về đường cũ.
Tôi đuổi theo: “Anh định cho chó nhỏ ăn à?”
Anh bị tôi bắt gặp tại trận, giật mình kinh hãi.
Sau đó chúng tôi tìm được chú chó nhỏ, anh lấy bánh bao cho nó ăn, lại bóc trứng kho cho nó, buồn cười nhất là mỗi món đều có hai phần, anh một phần, chó một phần.
Tôi đứng ở một bên yên lặng không nói lời nào, anh lo lắng tôi không vui, còn thỉnh thoảng ngẩng đầu nói: “Nó thực sự rất đáng thương”
Tôi phì cười, nhìn một người một chó đang tròn mắt trông mong nhìn mình, trong lòng sớm đã tan chảy.
Nhưng đắt giá nhất là khi chú chó nhỏ ăn xong đồ ăn của lão Trần thì bên đường có mấy nữ sinh đi qua. Chú chó nhỏ liền vứt lại hai chúng tôi đứng đó mà sung sướng chạy theo mấy cô nữ sinh, vứt lại cả tiếng kêu gọi của lão Trần đằng sau: “Ấy, đừng chạy, sao lại chạy đi thế?”
Tôi cười ha ha: “Chắc đây là chú chó đực rồi, thích gái xinh”
Anh im thít, vẻ mặt đáng thương của người vừa mới bị vứt bỏ.
Từ đó về sau, mỗi lần nhắc đến chuyện này, anh sẽ đều hờn giận nói: “Đúng là đồ chó vô lương tâm, ăn xong đồ ăn liền không cần anh nữa…”
Ha ha ha, tôi chỉ có thể nói đây chính là tình yêu đích thực.
19
Hôm nay buổi tối ăn mỳ, tôi ngồi ăn một mình ở một quán nhỏ, bỗng nhiên nhớ tới một việc.
Vào sinh nhật năm ngoái, một đám bạn tốt tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho tôi.
Lão Trần ngồi bên cạnh, không nói gì, chỉ chăm chú gắp đồ ăn cho tôi.
Chủ quán biết hôm nay là sinh nhật tôi, liền đặc biệt đem lên một bát mỳ trường thọ lớn, sau đó là một bàn đầy thức ăn ngon, tôi không định ăn mỳ.
Lão Trần hỏi tôi: “Em không ăn à?”
Tôi thì thầm: “Em không thích ăn mỳ, chỉ thích ăn thịt”
Anh không nói câu nào, lấy bát mỳ đến rồi ăn từng miếng lớn.
Đây chính là một bát mỳ to!
Trên bàn đủ các món ăn: lẩu, cá nướng, thịt ba chỉ, món xào… đủ mười mấy màu sắc mùi vị, sao anh lại ăn mỳ?
Tôi ngơ ngác nhìn anh ăn hết sạch bát mỳ, húp sạch cả nước rồi úp ngược chén chổng đế lên trên, giật mình hỏi: “Hóa ra anh thích ăn mỳ à?”
“Không thích” anh buông đũa, nói với tôi: “Trong ngày sinh nhật phải ăn hết sạch bát mỳ trường thọ, như vậy mới có thể sống lâu trăm tuổi”
“……”
Sao bạn học này lại mê tín như vậy ……
Tôi nhìn anh, khuôn mặt ngũ vị tạp trần, một mặt vì anh ngây thơ đến đáng yêu, một mặt lại vô cùng cảm động trước hành động của anh.
Bây giờ nhớ lại, tuy chỉ là một chi tiết rất nhỏ, nhưng tôi đột nhiên hiểu, anh luôn hy vọng tôi khỏe mạnh sống lâu.