Xuống đến bên dưới tầng lầu, cả bốn người tiếp tục chạy ra khỏi ngôi nhà và dìu dắt nhau mau chóng rời khỏi con hẻm đó.
Bất chợt trời mưa đột ngột, Tuệ Như ngất xỉu giữa đường nên Nhất Trung đã phải cõng cô ra xe trong khi trời mưa tầm tã. Ngôi nhà cũ kĩ đó vẫn sừng sửng trước gió mưa, một làn khói đen kịt tỏa ra từ trong ngôi nhà và rồi biến mất trong bầu không khí ảm đạm ướt át đó. Sau khi cả bốn người chạy ra đến xe thì mới bắt đầu rồ ga chạy một mạch thẳng về nhà trong đêm mưa đó, lúc tháo chạy lão Thiên giật mình sực nhớ (kì lạ! Trước khi vào ngôi nhà đó mình đã thấy tí mây đen nào đâu, sao đến khi vừa ra khỏi căn nhà quái quỷ đó thì trời tự dưng lại mưa thế không biết! Haizz... mà thôi kệ dẫu sao thì cũng cam đoan chắc chắn là cô ta đã bị mình tiêu diệt rồi nên không sao nữa!)
- Ôi thôi không nghĩ nữa...
Giờ này đã hơn 3h sáng rồi, ngoài kia trời vẫn còn đang mưa rất lớn, những giọt mưa nặng hạt rơi lộp bộp trên trần nhà nghe mà in ĩ trong tai. Tuệ Như lúc này đang nằm trên giường sốt miên man, ngồi bên cạnh là Nhất Trung và Thiên Nghĩa còn lão Thiên thì đã tìm sẵn cho mình một cái ghế sofa để nằm dựa lưng từ bao giờ rồi. Vẻ mặt Nhất Trung giờ đang rất là lo lắng cho Tuệ Như vì cô ấy đang sốt rất cao
- Haizz... sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ? Biết trước cô ấy chịu đựng không nỗi thì đã không nên cho cô ấy tham gia vào chuyến đi này mới phải!
Lão Thiên gằng giọng:
- Thế từ đầu đã ai nói là cho cô ấy đi đâu mà giờ cậu còn trách với chả móc
- Thôi,... hai người có chuyện gì thì ra ngoài nói đi, để muội ấy nằm nghỉ, bộ hai người không thấy đang có người bệnh ở đây à
Nhất Trung vừa dứt lời trong căn phòng bỗng nhiên yên lặng hẵn đi, rồi có lẽ hai người còn lại đã hiểu nên không nói thêm gì mà chỉ ngồi chờ đợi.
Nhất Trung ngồi trông chừng Tuệ Như, chườm khăn cho cô ấy, anh ta thường bắt mạch của cô bằng cách áp sát tai mình vào cổ tay của Tuệ Như mà nghe. Dù rằng thường ngày vẻ mặt của Nhất Trung lúc nào cũng lạnh lùng, không vui không buồn, cũng chả ai biết anh ấy nghĩ gì nhưng có một điều mà mọi người ai cũng công nhận là anh chỉ hành động thay lời nói.
Đêm đó dù Tuệ Như đang bệnh rất mệt nhưng dù cho đôi tay của Nhất Trung không có thân nhiệt nhưng cô vẫn cảm thấy ấm áp từ chính sự quan tâm của Nhất Trung dành cho cô, ngay lúc này đây cả Thiên Nghĩa cũng luôn túc trực bên giường bệnh mà phụ Nhất Trung
- anh mau nằm nghĩ đi, có tôi ở đây là được rồi
- Không sao, tôi có thể phụ anh mà
- Anh quên tôi là cương thi rồi à, cương thi không cần ngủ vậy nên anh đi ngủ đi
- Nhưng...
- Không nhưng gì cả, ổn cả thôi đừng lo
Nghe Lạc Gia nói thế thì Thiên Nghĩa cũng yên tâm mà về phòng
- Thôi thì anh ở đây chăm sóc cho cô ấy nhé, tôi về phòng vậy... có gì thì gọi tôi
- Ừ, ngủ ngon
Giờ đây trong căn phòng riêng mà Thiên Nghĩa để cho Tuệ Như ở chỉ còn lại hai người đó là cô và Nhất Trung. Trời vẫn mưa, một bóng đen đang nhìn qua làn cửa sổ trong khi Nhất Trung vẫn thản nhiên ngồi cạnh cô như thế cho đến trời sáng. Dường như Lạc Gia đã biết trước được sự hiện diện của kẻ lạ mặt đó từ lâu nên không để ý tới nữa (một điều chắc chắn trong lòng Nhất Trung giờ đây chính là hắn không phải người và hắn cũng đang theo dõi Tuệ Như)
Bởi thế mà anh thường theo sao Tuệ Như là như thế!...
Sáng hôm sau Tuệ Như tỉnh dậy rồi thì mọi người mới yên tâm mà thở phào nhẹ nhõm, Nhất Trung nhờ Thiên Nghĩa nấu ít cháo cho cô vì Nhất Trung không biết cách làm đồ ăn của con người (thì đó cũng không lấy gì là lạ trong khi bản thể của Nhất Trung vẫn là một con Cương Thi Vương lạnh lùng vô giác nhưng anh cũng hiểu được cơn đói là như thế nào nên nếu Tuệ Như không ăn thì cũng sẽ chết đi giống như anh ấy lúc khát máu)...
Trời mưa đến tận sáng ngay hôm đó, có lẽ đang vào mùa mưa nên thời tiết dạo gần đây khá lạnh, Nhất Trung vội đóng cửa sổ phòng của cô lại rồi trở ra ngoài phòng khách, Thiên Nghĩa vẫn đang đỡ cô ngồi dậy và đút cháo cho cô...
- Suốt đêm qua mọi người đều lo lắng cho cô đó!
- Xin lỗi! Đã để cho mọi người phải lo lắng vì em
- Thôi đừng nói gì nữa, ăn đi rồi nằm nghĩ
...
Sáng đó lão Thiên về nhà từ rất sớm, ông quyết định tiếp tục đi đến ngôi nhà đó thêm một lần nữa vì linh cảm cho lão biết là vẫn còn có thứ gì đó lỡn vỡn quanh ngôi nhà ngoài hồn ma của cô gái kia