Thị Vệ Sinh Bánh Bao

Chương 68: Phiên ngoại Không nên ghen bậy




Buổi trưa, Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo.

“Thất ca!” Thập Thất kích động chạy từ trong phòng ra, nam nhân cười ấm áp đang đứng bên ngoài vẫy tay với hắn, thật sự là đã lâu không gặp! Từ khi Ảnh Thất rời khỏi Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo, đã lâu không nói với nhau được câu nào trọn vẹn, khó có dịp Ân Giới đeo bám siêu cấp đó chịu thả Thất ca ra.

“Thập Thất, đã lâu không gặp, chúng ta phải trò chuyện thật lâu.” Ảnh Thất kéo người ra khỏi cửa viện, đến nơi mình từng ở trước đây, nhìn căn phòng gần như không chút thay đổi, Ảnh Thất thở dài: “Cảm giác được hoài niệm chén trà này vẫn ở đúng vị trí khi ta đi!”

Thập Thất gõ gõ chén trà, bên trên chỉ có một lớp bụi mỏng, “Phải, thỉnh thoảng bọn họ sẽ đến quét dọn, nói nếu huynh trở… trở về, có thể sống như trước.” Thật lời bọn Thập Nhị nói đầy đủ là nếu Ảnh Thất trở về nhà mẹ, nhất định phải ở chỗ này. Chỉ là, hắn không dám nói ra.

Ảnh Thất gật đầu cười nhẹ: “Lần này nhất định ta phải ở lại thật lâu mới đi, chỉ cần chủ tử không đuổi ta.”

Thập Thất xua tay liên tục: “Sao thế được? Mọi người ở đây đều hoan nghênh huynh, Thất ca.”

Hai người nhìn nhau cười. Ảnh Bát đi ngang như thường lệ phải lấy tay che mắt, chặn bớt vầng sáng huynh đệ.

Trong sân, Bảo Bảo cầm cây kẹo hồ lô siêu to lắc lư chạy tới, phía sau là hai cái đuôi cỡ siêu lớn, Tiểu Thủy và Kỳ Kỳ, vì răng còn nhỏ răng không được ăn cho nên kêu oa oa không ngừng, mắt nhỏ ngấn lệ chạy vào lòng cha mỗi đứa, “Kẹo… Kẹo kẹo… Hu hu… Ca ca… Xấu…”

Tiểu Thủy ra sức kéo tay áo Thập Thất tố cáo hành vi của ca ca, “Đánh, đánh!”

“Ca ca chỉ vì lo cho hai đứa, không thể đánh ca ca.” Lau nước mắt phẫn nộ của Tiểu Thủy đi, trước đây khi tiểu tử ra đời da dẻ cực kì mềm mại mịn màng nên mới gọi là Tiểu Thủy, ai ngờ được nó lại ồn ào thế này, còn không bằng đổi thành Náo Náo! “Tiểu hài tử đều như thế, khi lớn rồi tính cách sẽ thay đổi, nói không chừng chủ tử khi còn nhỏ cũng giống Náo Náo!” Cho nên Tiểu Thủy mới như vậy…

“Phụt!” Ảnh Thất nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của chủ tử làm ra vẻ bi phẫn tố cáo, cười phụt ra, “Được rồi, thế này đệ có thể chính thức đổi nhũ danh cho Tiểu Thủy rồi, gọi rất xuôi miệng.”

“Không sai, con nói có đúng không? Náo Náo, Náo Náo.” Thập Thất nhấc Tiểu Thủy trước đây Náo Náo bây giờ lên, tiểu tử còn cho là cha đang chơi với mình, khuôn mặt vừa mới khóc rất nhập tâm lập tức trở nên sáng lạn.

“Đệ đệ, không ăn được.” Bảo Bảo cầm kẹo hồ lô liếm ăn ngon lành, còn nghiêm mặt nói như vậy.

“Phải, phải.” Thập Thất nhéo mũi Bảo Bảo, yêu thương nói. Tuy Bảo Bảo là một đại ca ca đủ chuẩn, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ làm ra chuyện dở khóc dở cười, chẳng hạn như hôm nay, cầm kẹo hồ lô đỏ tươi sáng bóng có vẻ rất ngon miệng dụ dỗ các đệ đệ.

Hình Bắc Minh và Ân Giới không hẹn mà cùng bước vào sân, tuy cảnh tượng trước mắt hòa thuận vui vẻ, huynh đệ hòa hợp, các bánh bao nhỏ khả ái phi phàm, nhưng vẫn siết chặt tay.

Buổi tối, Hình đại bảo chủ chờ thê tử đã rất lâu đi từ cửa sổ đến bàn ngồi xuống, ngồi một lúc lại chạy lên giường nằm, cuối cùng bất đắc dĩ quay lại đứng cạnh cửa, Bảo Bảo và Tiểu Thủy, a, hiện tại đã đổi tên thành Náo Náo rồi, đã sớm chịu không nổi được mang đi dỗ ngủ, chỉ để lại một kẻ đáng thương là hắn bị bỏ lại trong phòng lòng như lửa đốt.

Cuối cùng khi Hình đại bảo chủ không chịu được nữa quyết định đi bắt người, người nào đó thỏa mãn đẩy cửa vào, thấy Hình Bắc Minh mặt đen ngồi bên giường, kinh ngạc nói: “Chủ tử, sao còn chưa ngủ?”

Còn chưa ngủ? Đúng nha, vì sao nhỉ? Miệng Hình đại bảo chủ ra sức nhếch lên thành nụ cười cứng đờ: “Chơi vui lắm sao?”

Thập Thất gật đầu, cười từ tận đáy lòng, “Phải, đã lâu không gặp Thất ca rồi, thấy lần này Thất ca rất vui vẻ ta cũng yên tâm rồi! Thất ca muốn ở lại một thời gian, thật tốt quá, ta muốn…” vân vân vũ vũ… Thập Thất rót một chén trà uống, nhân tiện báo cáo lại đầy đủ đường đi nước bước mấy hôm sau, Hình đại bảo chủ nghe kĩ, phát hiện trong đó hoàn toàn không có mình, sợi thần kinh nào đó trong đầu đứt phựt…

“A!” Thập Thất đang nói rất nhập tâm, đột nhiên bị ôm eo lên, lao đến giường, vứt lên chiếc giường trải nệm mềm. Thập Thất rớt choáng váng, ngẩng đầu, mặt chủ tử rất âm u, còn cười, khủng bố quá! “Chủ tử?”

“Xem ra ngươi còn nhớ được chủ tử ta, rất tốt!” Hình Bắc Minh xoa tay, thần tốc cời y phục, áo ngoài, áo trong… Thập Thất nhìn cảnh đẹp “chủ tử thoát y”, nghẹn lời.

Bị đè lên giường trói hai tay, Thập Thất cuối cùng cũng thấy không ổn, giật giật hai tay bị trói chặt, cuống quýt nói: “Chủ tử, làm sao vậy? Sao lại trói ta? Làm, làm như bình thường không… không phải được rồi sao…” Nói ra những lời như vậy, Thập Thất vẫn rất không quen, mặt đỏ bừng.

Lời nói như mời gọi suýt chút nữa đánh vỡ ý chí Hình Bắc Minh, hắn vội gia cố lại ý nghĩ phải trừng phạt Thập Thất, hai tay cấp tốc lột y phục Thập Thất, không bao lâu, hai người đã trần trụi dựa vào nhau, Hình Bắc Minh thổi tắt nến, buông màn giường xuống, hai người lập tức rơi vào bóng đêm. Không bao lâu sau, trong bóng đêm truyền ra tiếng cắn mút và tiếng thân thể ma sát.

Tiểu Thập Thất được chủ tử hầu hạ bên dưới, nhịn không được thở dốc, hơi vặn người, nhưng lại bị đè lại không cho cử động, trong bóng tối dường như có cảm giác hơn hẳn, Thập Thất đạt tới đỉnh điểm rất nhanh, nhưng, dục vọng sắp bùng phát đột nhiên bị nắm chặt lại, bên trong chân, dưới gốc dục vọng lại bị khiêu khích cám dỗ, Thập Thất cuối cùng cũng nhịn không được cầu xin: “Buông, buông ra~ Chủ tử, đừng như vậy~”

Hình Bắc Minh tuy cũng đã nghẹn đến đau, nhưng vẫn vờ lạnh lùng, âm u nói: “Bây giờ cầu xin ta, muộn rồi! Lúc nói chuyện vui vẻ với Ảnh Thất có nhớ đến ta không, hửm?”

Hả? Chủ tử có ý gì? Nhưng, bộ não đã nhão thành tương của Thập Thất không làm sao tập trung suy nghĩ đến chỗ khác thường của chủ tử được, cuối cùng bị bắt nạt cho lệ rơi đầy mặt, sảng khoái mà ngất.

Lại nói phía Ảnh Thất, Ân Giới u ám ngồi chồm hổm trong góc, nhìn hai người đang nói chuyện vui vẻ trong phòng, khí đen toát ra gần như lây đến hai người trong phòng, Thập Thất đột nhiên run một cái, “Ai da, đã trễ thế này rồi, thảo nào lại hơi lạnh, Thất ca, đệ về trước đây?”

Ân Giới ra sức gật đầu, đúng rồi đúng rồi đi về nhanh đi, tiểu tử Hình Bắc Minh chắc chắn đã chờ nóng ruột rồi, coi chừng nói mông ngươi đó tiểu thị vệ! Không ngờ…

Ảnh Thất kéo tay Thập Thất lại, “Khoan đã, Thập Thất, Thất ca còn có chuyện muốn nói với đệ…”

Hửm? Thập Thất ngạc nhiên quay lại, khí đen trong góc lại bắt đầu khuếch tán. Nhưng vẫn dựng thẳng len nghe hai người lặng lẽ nói chuyện, nói là lặng lẽ, là vì Tiểu Thất nói thật sự rất nhỏ, Ân Giới vận hết công lực cả đời mới nghe được đại khái, lập tức ngẩn người, nhìn hai khuôn mặt đỏ bừng trong phòng, đột nhiên cảm thấy thứ gì cũng thật là tốt đẹp~

Nhưng, bọn họ nói thì nói, có cần phải dựa sát như vậy không, còn… Tiểu thị vệ kia, có thể buông tay ra không, các ngươi đều là người có gia thất rồi, sao có thể lén lút nắm tay người khác sau lưng tướng công nhà mình chứ!

Chờ đến lúc Thập Thất về phòng, Ân đại cung chủ cuối cùng cũng được giải trừ lệnh cấm chạy về bên cạnh Tiểu Thất nhà mình, Ảnh Thất nhìn vẻ mặt đắc ý phơi phới của hắn, không nghĩ cũng biết hắn sẽ không chịu ngoan ngoãn nghe lời mình chạy đến nơi khác chơi, chắc chắn là trốn bên ngoài nghe lén mình và Thập Thất nói chuyện, nhưng mình đã cố gắng nói rất nhỏ rồi, hắn, hẳn là không nghe được nhỉ?

Bất đắc dĩ đỡ lấy người lao đến ôm mình, “Không phải bảo ngươi đi tìm người khác giết thời gian sao?”

Ân Giới bất mãn: “Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo, xí! Ta đi tìm ai nói chuyện? Tìm Hình Bắc Minh sao, ta đâu có gì để nói với hắn, đánh một trận còn nghe được.”

“Ở đây ngươi không được làm bậy, nếu không, quay về đi.” Càng nghĩ càng cảm thấy đây là chuyện hắn có thể làm ra, không thể chọc cho chủ tử nổi giận, nếu không sau này mình sẽ không được đến nữa! Ảnh Thất vội cảnh cáo ai đó.

Trong lòng Ân Giới bắt đầu mọc mầm u ám, hình ảnh Tiểu Thất nhà mình nắm tay với người khác lại xuất hiện trước mắt, tuy là đã ở bên nhau rồi, nhưng trong mắt Tiểu Thất, Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo vẫn cao hơn Huyết Ma Cung một bậc, không cam lòng!

Khi bị cắn môi Ảnh Thất vẫn nghĩ là người này đang đòi bồi thường vì phải chờ bên ngoài lâu như vậy, không ngờ hắn càng lúc càng quá đáng, khi hai chân gác lên vai Ân Giới bị lao mạnh vào, xem như thấy được vẻ khác thường trong mắt hắn, Ảnh Thất cố nuốt tiếng thở dốc xuống, nắm lầy bàn tay đỡ trên hông mình, dùng mắt hỏi hắn có chuyện gì?

Ân Giới vận động một lúc, thả đôi chân thon dài gác trên vai mình xuống, quấn quanh eo, hai tay trườn đến nắm chặt tay Tiểu Thất, thân thể hạ xuống dán chạt vào hắn, miệng lẩm bẩm: “Có thể thật sao, thật sự có thể mang thai con của chúng ta sao? Ngươi tình nguyện… Hay là…”

Quả nhiên bị nghe thấy rồi! Da mặt Ảnh Thất nóng lên, hỏi thăm chuyện này lại bị hắn nghe thấy, ngu ngốc quá đi! Giấu đầu hở đuôi: “Ta, ta chỉ hỏi thử, còn chưa có quyết định… Ngươi đừng nghĩ nhiều ư…”

Thử thăm nghĩa là có thể! Ân Giới hưng phấn húc một cái, Ảnh Thất hừ một tiếng, dần dần bị kéo vào vòng xoáy dục vọng, trong lúc mơ màng còn nghe được giọng nói kích động đến lộn xộn của người bên trên: “… Thật vui quá… Ta thật sự chưa từng nghĩ… Tiểu Thất… Ta rất yêu ngươi…” Đều là đồ ngốc cả! Có điều người nào đó dù hưng phấn vẫn quyết định phải đem người về nhà, nếu không chỉ vào đêm mới có thể thân thiết với Tiểu Thất, hắn sớm muộn gì cũng sẽ dục cầu bất mãn mà chết.

Cứ như vậy kết thúc, không, trong căn phòng nào đó vẫn còn có người chưa hết tính trẻ con đang chờ bị bắt nạt!

Kha thiếu chơi với Bảo Bảo suốt một buổi ầm ĩ đòi ngủ với Bảo Bảo, Tả Vô Tiếu siết chặt tay mới không đánh ngất xách người về, “Đủ rồi chưa, cả ngày ngươi chỉ toàn theo cái bánh bao này, tính thử xem nói với ta được bao nhiêu câu?”

Kha thiếu đảo mắt một cái, cười hắc hắc: “Ô, ngươi ghen sao, Tả Vô Tiếu ngươi vậy mà lại ghen với tiểu oa oa, xem ra sức hút của bản thiếu vẫn mạnh lắm, óa ha ha ha!”

Gân xanh trên trán Tả Vô Tiếu giật giật, “Ngươi, có về với ta không?”

Kha thiếu ngồi trên giường nhìn bánh bao nhỏ đang ngủ say, nước miếng rơi tí tách: “Để bản thiếu nhìn thêm chút nữa, ngươi xem mặt của bánh bao nhỏ hồng hồng mịn mịn, muốn cắn một cái quá~ Không biết lớn rồi có ngon miệng như vậy không a…” Không phải hoài nghi, từ cuối cùng là tiếng kêu thảm thiết của Kha thiếu, hắn bị bế ngang eo, cái mông non mềm bị nhéo mạnh một cái, đau đến ứa nước mắt.

Tả Vô Tiếu dứt khoát mặc kệ người nào đó vùng vẫy, xách người vào phòng, nhanh chóng lột sạch y phục bắt đầu đòi hỏi, khoái cảm trong lúc ra ra vào vào khiến Kha thiếu nhanh chóng quên cái bánh bao trắng mềm, trầm luân trong bể dục. Tả Vô Tiếu hung hăng vận động, nhấc thân thể ai đó lên để hắn ngồi trên người mình, rút nhẹ ra rồi đâm mạnh vào, khiến ai đó không chịu nổi kêu la, “Thích hài tử? Vậy tự sinh một đứa đi, dù sao ta cũng đã chuẩn bị sẵn rồi!”

Kha thiếu hồn nhiên không phát hiện được âm mưu của ai đó, vẫn còn ngây thơ: “Cái gì? Ư a… Ngươi, ngươi nói cái gì?” Nói cái gì, ánh Tả Vô Tiếu đầy màu âm mưu, Kha thiếu, ngươi, chờ sinh hài tử đi…

Thiên Hạ Đệ Nhất Bảo, cả đêm xuân sắc vô biên. Thế là, hình ảnh sáng sớm hôm sau chúng ta nhìn thấy là ba tiểu thụ lưng eo đau nhức, hai chân mềm nhũn, cổ họng khô rát, sáu mắt nhìn nhau, xúc động nghẹn ngào.

.