[Thi Văn Lục] Thi Quỷ

Chương 38




Về tới chỗ ở, một mình Ứng Tu mặt lạnh băng bó vết thương cho Phòng Hiền, mà cậu thì đơ như khúc gỗ, cả đường đi không hé răng nói một câu, chỉ dùng ánh mắt mơ hồ mê mang nhìn từng người bên cạnh.

Trình Phong đứng cạnh sofa nhìn vết thương trên bụng Phòng Hiền. Vết thương tuyệt đối không sâu, hơn nữa xem ra không phải do vật sắc nhọn gì đó gây ra, thế thì phải nhận định thế nào? Kết nối nó với những mảnh móng tay gãy nát cùng vết bầm trên tay cậu… thì cứ như là Phòng Hiền tự mình ngoan độc cào toạc bụng mình ra vậy.

Điên cuồng thật.

Tuy rằng Trình Phong thấy suy nghĩ của mình rất kinh khủng, thế nhưng nhìn cả Ứng Tu và lão Lâm đều im lặng thì xem ra việc đó cũng không phải là không có khả năng.

Vết thương kia quá sâu, người bình thường không thể cầm máu nhanh như thế, vậy mà tình huống của Phòng Hiền tựa hồ rất tốt, không chảy máu quá nhiều. Tuy rằng máu đã ngừng chảy, lượng máu tràn ra cũng đã khô lại, song bất luận nói thế nào thì bị thương thế này không đi bệnh viện kiểm tra xử lý một chút sẽ không sao thật chứ? Bị nhiễm trùng thì không phải là chuyện nhỏ đâu.

Suy nghĩ chốc lát, anh ta lên tiếng, “Cậu ấy bị thương như vậy, không đi bệnh viện có ổn không?”

Vừa mới dứt lời thì Ứng Tu đã quay phắt đầu lại liếc nhìn Trình Phong. Trình Phong bị gã nhìn liền cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng. Trước giờ anh ta vẫn biết gã là kẻ tâm tình thất thường, không thể trêu vào được.

Lão Lâm thản nhiên quét mắt nhìn Trình Phong rồi điềm nhiên bảo, “Trong bệnh viện âm khí nặng, vạn nhất y tới thì rất khó đối phó.”

Trình Phong nửa tin nửa ngờ, lão Lâm thấy thế lại bỏ thêm một câu, “Hơn nữa sắp đông chí rồi, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”

Là như vậy sao? Trình Phong lại nhìn sang Phòng Hiền, trạng thái của cậu cũng có chút kì quái.

Mọi người đều thấy khó hiểu, Trình Phong vốn dĩ vì muốn bắt phạm nhân nên mới cùng đường với hai người còn lại, giờ suy nghĩ kĩ lại cảm thấy bất an. Cuối cùng, anh ta chỉ có thể gật đầu, không đầu không đuôi “Ừm” một tiếng.

Kết quả đến hôm sau, tình trạng của Phòng Hiền lập tức chuyển biến xấu.

Buổi tối cậu im lặng nằm trên giường, im lặng thiếp đi, không ngờ ngủ một giấc rồi dường như không tỉnh lại được nữa. Sáng sớm cậu bắt đầu đổ mồ hôi, người thì không tỉnh táo mà cứ một mực liều mạng kêu lạnh. Trình Phong vừa hay đang túc trực, thấy thế thì vội vang chạy sang nói với Ứng Tu.

Ứng Tu nghe xong liền lao vào phòng Phòng Hiền, cầm cổ tay cậu bắt mạch.

Lão Lâm nghe thấy tiếng cũng tới, sau khi liếc qua thì vỗ vai Ứng Tu, “Giờ chỉ còn một cách.”

Ứng Tu xoay người, “Cách gì?”

Lão Lâm cười nói, “Giết cậu ta, tiên hạ thủ vi cường.”

Ứng Tu nhíu mày, không đáp lại câu nói của lão Lâm. Lão Lâm cười cười đi ra khỏi phòng.

Trình Phong nhìn hai người trước mặt, thấy từ đầu đến chân lạnh ngắt. Anh làm cảnh sát nhiều năm như vậy, thấy nhiều phạm nhân như vậy, mà chưa nghe thấy người ta nói đến chuyện giết một con người đơn giản và nhẹ nhàng bâng quơ như thế bao giờ.

Theo bản năng lùi một bước về phía sau, không cẩn thận chạm vào ống bút trên bàn làm nó rơi xuống đất đến cạch một tiếng.

Ứng Tu quay lại lạnh lùng nhìn Trình Phong. Anh ta cười cười, “Tôi… tôi vẫn nên ra ngoài trước thì hơn. Tôi cũng không hiểu mấy chuyện này cho lắm.” Nói đoạn chạy đi như chạy trốn.

Ứng Tu thấy lão Lâm đã bỏ đi thì ngồi xuống bên giường, nhìn chằm chằm Phòng Hiền chốc lát, biểu cảm có chút quái dị.

Buổi chiều, Ứng Tu và lão Lâm quyết định tắm rửa cho Phòng Hiền, bảo Trình Phong canh chừng cho bọn họ, nói là muốn dùng thuốc Bắc tắm sạch cho cậu rồi đưa đi bệnh viện kiểm tra.

Trình Phong bán tín bán nghi nhưng không có cách nào khác, đành phải theo lời mà làm.

Vì thế bồn tắm trong nhà lão Lâm bỏ đầy các loại thảo dược mà Trình Phong không biết, đun nóng đến nổi bong bóng lên. Mùi thuốc đặc biệt vô cùng, ngửi lâu sẽ khiến người ta buồn ngủ.

Trình Phong ngồi trên ghế, từ từ khép hờ hai mắt, đầu óc hỗn loạn dần. Chỉ nghe thấy tiếng hai người kia thì thầm trong phòng tắm.

Trong cơn hoảng hốt chập chờn, dường như có ai đó đang gọi tên anh.

Trình Phong híp mắt, cảm thấy cả người mệt mỏi rã rời, bất tri bất giác thiếp đi lúc nào không biết.

Nhưng mà chìm vào giấc ngủ không chỉ có một mình Trình Phong, còn có Phòng Hiền đang ngâm mình trong một đống nước thuốc và bùa ngải.

Phòng Hiền đã ở trong bóng tối mênh mông khôn cùng rất lâu.

Từ sau khi gặp lại Khương Ly Bạch cậu vẫn bị vây khốn trong giấc mộng này, làm thế nào cũng không tỉnh lại được.

Phòng Hiền không biết mình đã ở đây bao lâu. Cậu không cảm giác được thời gian trôi qua, không thể mở miệng, không thể nghe thấy. Hoặc là nói trong thế giới tối đen như mực này hoàn toàn không có âm thanh, ngoại trừ bóng tối bất tận ra thì không còn gì khác nữa.

Phòng Hiền ôm chặt lấy thân thể mình. Nơi đây ngoại trừ đêm tối chỉ còn đêm tối, cậu thậm chí không thấy cả chính bản thân. Cái gọi là xòe tay không thấy năm ngón có lẽ chính là tình hình trước mắt, trừ việc ôm chặt người mình để xác định bản thân còn tồn tại thì chẳng còn dấu hiệu nào cho thấy cậu còn sống trên đời.

Phòng Hiền nhận ra mình đang run lên, thân thể không thể khống chế được mà run rẩy, lạnh đi, tuyệt vọng đằng đẵng ập tới khiến cho cậu không biết phải làm sao mới tốt.

Phòng Hiền…

Mơ hồ nghe thấy có người đang gọi tên mình.

Phòng Hiền cố gắng mở mắt ra, trước mắt không còn là bóng tối vô bờ nữa.

Nơi đó có một đốm lửa màu lục, âm thanh phát ra từ nguồn sáng nhỏ nhoi này.

Phòng Hiền ngây ngẩn nhìn đốm lửa nho nhỏ tiến tới gần mình mà không hề bất ngờ, chỉ lẳng lặng đợi.

“Phòng Hiền, em đã nghĩ xong chưa?”

Đó là giọng nói của Khương Ly Bạch.

Phòng Hiền nhìn đốm lửa, không nói không rằng.

“Phòng Hiền.” Giọng nói của đối phương chính là giọng nói quen thuộc của Khương Ly Bạch trước đây, thậm chí đến cả ngữ điệu cũng y như đúc, ôn hòa mà bình thản.

Phòng Hiền chậm rãi đứng dậy, nhìn thẳng vào ngọn lửa.

“Từ đầu đến cuối tôi vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì. Rốt cuộc anh muốn tôi phải làm gì?”

“Chuyện tới nước này, em vẫn còn hỏi ta vấn đề như vậy ư?”

Ngọn lửa tắt phụt theo tiếng nói vang lên, sau đó đột nhiên bốc cháy dữ dội. Đám lửa tan hết, đứng trước mặt Phòng Hiền là một người đàn ông tái nhợt mà lạnh lẽo.

Khuôn mặt y rất mơ hồ, nhìn kĩ nửa ngày mới phát hiện đó chính là người đàn ông trong giấc mộng, dáng vẻ lại phảng phất tương tự ‘Khương Ly Bạch’ đã sống chung bên cạnh Phòng Hiền suốt mấy năm trời.

Y đứng trước mắt cậu, như cười như không nhìn cậu, “Phòng Hiền, em không biết chút gì hay sao?”

Phòng Hiền nhíu mày, “Tôi phải biết cái gì?”

Người đàn ông bật cười, “Em phải biết, có nhân ắt có quả, mọi chuyện hôm nay đều xuất phát từ lựa chọn của em lúc trước.”

Phòng Hiền lùi về phía sau một bước, “Anh hại chết nhiều người như vậy chẳng lẽ đều là do tôi tạo ra à?”

Đối phương cười nói, “Từ phương diện nào đó mà nói, chính xác là như vậy.”

Phòng Hiền không ngừng lắc đầu.

Khương Ly Bạch mỉm cười, nụ cười có chút mông lung, “Ta kể chuyện xưa cho em nghe nhé.”



“Phòng Nhất Hiếu nói hắn sợ chết, nhưng mà hắn còn sợ nghèo hơn cả chết. Hắn không chỉ một lần nói với ta hắn không cam lòng ăn nhờ ở đậu cả đời nên mới chọn ta. Ta cho hắn tất cả những gì hắn muốn, tiền tài, đàn bà, nhưng mà chúng nó đều có điều kiện. Điều kiện chính là hắn sẽ không có con cái để kế thừa hết thảy, cũng không có ai chăm sóc hắn trước lúc lâm chung. Cho nên hắn nhận nuôi em. Nhưng hắn nuôi em không phải để an ủi tuổi già, mà là vì hi vọng có được càng nhiều lợi thế hơn nữa.

Đúng vậy, hắn muốn sống lâu hơn. Số mệnh hắn đã định không thể sống qua năm mươi lăm tuổi, thế nên hắn chọn lựa kĩ càng, chọn ra em, giao cho tôi làm tế phẩm.

Phòng Hiền, những chuyện đã định thì không thể thay đổi, nhất định em phải giao ra thứ gì đó để đổi lấy. Phòng Nhất Hiếu hi sinh tuổi thọ và cái phúc con cháu đầy đàn, còn em thì sao?”

Phòng Hiền nghe xong câu chuyện xưa quái đản, chỉ một mực lắc đầu phủ nhận, “Tôi chưa từng đưa ra yêu cầu gì với anh.”

Khương Ly Bạch bật cười ha hả, “Không phải, em muốn nhiều thứ lắm.”

Phòng Hiền đang muốn bác bỏ thì Khương Ly Bạch đã cướp lời.

“Em muốn sống sót. Em vốn đã chết vào ngày hôm đó rồi, là ta cho em cơ hội sống lại. Mà những người đó chết đều có nguyên do. Hai hạ nhân của nhà họ Phòng muốn biết bí mật của Phòng Nhất Hiếu nên đã xông vào phòng của ta, hai tên bạn học bắt nạt em cũng gặp mạt vận trở thành thức ăn của em. Em dám nói bọn họ không phải vì em mà chết? Em dám nói thứ mà em muốn có từ ta không nhiều?”

“Thức ăn… thức ăn gì cơ?” Phòng Hiền nhíu mày, tín nhiệm với Khương Ly Bạch đã biến mất hầu như không còn nhưng cậu vẫn theo thói quen mà ôm ảo tưởng.

Giọng nói của Khương Ly Bạch vẫn trong trẻo như cũ, chỉ là giờ khắc này đây nó không vương chút tạp chất nên đáng sợ vô cùng.

“Phòng Hiền, em vốn dĩ bạc mệnh, Phòng Nhất Hiếu trước kia coi trọng điểm ấy nên mới đem em về làm tế phẩm cho ta. Thế nhưng lúc đó em nhìn ta như vậy, ta mới đổi ý làm cho em thay vào vị trí của hắn. Để khiến em thay da đổi thịt, những kẻ đó chết là lẽ đương nhiên, nếu không em đã sớm không còn một mảnh xương cốt.”

“Không!” Phòng Hiền hét lên, “Anh nói bậy! Làm sao có thể có chuyện như vậy được?”

Khương Ly Bạch cười nói, “Là thật hay giả tự em ngẫm lại là biết. Vì bảo vệ em, ta mới làm em quên đi những chuyện này, hiện tại là lúc để em biết rõ chân tướng.”

Hồi ức… hồi ức đột ngột tràn tới như thác lũ.

Bộ dạng những người kia chết dần quẩn đi quẩn lại trong đầu óc băn khoăn không đi, không nghĩ ra vì sao lại như vậy.

Cậu khàn giọng gào lên, những chi tiết ấy dần dần hiện ra rành rành trước mắt.

Trong căn phòng xa lạ mà kinh khủng, Khương Ly Bạch cho cậu một cơ hội, cũng là như thế này.

Thì ra phần quan trọng nhất trong kí ức đã bị cậu quên đi sạch sành sanh.

Đêm ấy, Khương Ly Bạch cười nhẹ vuốt ve mặt cậu, ngón tay lạnh lẽo khiến người ta hãi hùng.

“Ngươi muốn sống sót phải không?”

Cậu gật đầu.

“Nếu muốn sống sót, nhất định phải trả giá rất đắt.”



“Cái giá mà ngươi phải trả….là mất đi tư cách làm người.”

____Trở thành một ngoại tộc tồn tại trên thế gian này, giống như ta.

Đúng vậy, khi đó Khương Ly Bạch nói như vậy, nói với Phòng Hiền khi sáu tuổi.

Mà lúc này đây, biểu cảm của Khương Ly Bạch lạnh dần, Phòng Hiền không khỏi vội lùi một bước.

Vài giây sau, như bị cái gì đóng đinh lại đó, cậu ngây ngốc nhìn y.

Khương Ly Bạch tiến tới ôm Phòng Hiền vào ngực, “Phòng Hiền, em không nên phản kháng ta, cũng không nên dao động.”

Phòng Hiền không nhúc nhích, như một con rối gỗ.

Mấy năm ngắn ngủi giống như đã trôi qua cả một đời người, quá nhiều hồi ức nhồi nhét vào tâm trí khiến cậu không biết xử lý ra sao.

Thân thể Khương Ly Bạch vẫn lạnh như trước.

Y ôm Phòng Hiền, không ngừng lặp lại, “Em không nên phản kháng tôi, không nên làm như vậy.”

Phòng Hiển ngẩng đầu lên, vẻ mặt y rất lạnh.

Cậu sửng sốt chốc lát, muốn mở miệng nói gì đó, lại không cách nào lên tiếng.

Đang lúc hai người còn đang dây dưa, không gian xung quanh bỗng nhiên lắc lư kịch liệt. Sau một tiếng nổ lớn, bốn phía đột nhiên xuất hiện rất nhiều lỗ thủng, ánh sáng chói mắt theo những lỗ thủng ấy rọi vào.

Ánh sáng mãnh liệt thình lình tràn tới khiến Phòng Hiền khó lòng thích ứng, cậu mở mắt, thấy khuôn mặt Khương Ly Bạch đối diện mình đang tróc ra từng mảng….từng mảng từng mảng như bùn khô, vỡ vụn, rơi xuống, rã nát.

Phòng Hiền kinh hãi, “Khương… Khương Ly Bạch… anh… mặt của anh…”

Khương Ly Bạch không kịp nói gì thêm, cả người y vỡ vụn thành từng mảnh giữa ánh sáng và bóng tối khôn cùng, sau đó tan biến.

“Khương Ly Bạch!”

Trong nháy mắt đó, Phòng Hiền cảm thấy nơi đáy lòng cuộn lên xúc cảm khác thường. Thế nhưng chỉ trong khoảnh khắc, loại thống khổ đó dần dần phóng đại lên, như là một vết thương bị xé rách toang, đau thấu tim gan.