Thi Tượng Bí Tình Lục Chi Hỉ Thần Hội

Chương 6: Bán đứt




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiểu sư đệ đi theo Nhị sư huynh vượt qua chông gai xâm nhập núi rừng, địa thế càng lúc càng thêm dốc, hai người cứ như đang đi về phía chân núi vậy.

Cả chặng đường đi, tiểu sư đệ lo lắng bất an, nói thật chứ, cậu chẳng biết mình đã nói sai chuyện gì, trước khi qua sông, Nhị sư huynh còn cười cười nói nói với cậu, thỉnh thoảng lại cợt nhả chòng ghẹo, mà sau khi qua sông thì thôi luôn, sư huynh thế mà lại lên cơn ẩm ương, ngoại trừ những lúc cần thiết thì chả thèm mở miệng nói năng gì cả, ngay cả ánh mắt y cũng lãnh đạm hơn rất nhiều.

Tiểu sư đệ liền cảm thấy không quen tí nào, haiz, cậu chỉ là từ chối bán mình thôi mà, chuyện này có gì sai đâu chứ?

“Nhị sư huynh… còn giận hả?” Rốt cuộc cũng gom góp được chút dũng khí, cậu thỏ thẻ hỏi.

Nhị sư huynh vẫn không ngừng sải chân đi về phía trước, ngay cả một ánh mắt cũng chả thèm ban phát cho kẻ phía sau lưng.  fukurou275.wordpress.com

Tiểu sư đệ quê độ, sờ sờ mũi tiếp tục nối gót theo sau, gió nổi lên, bầu trời dần tối, ngẩng đầu ngóng lên đỉnh núi, thế nhưng trời lại hơi sáng hơn, bọn họ đi dưới bóng râm trong sơn cốc, cho nên sẽ cảm nhận được màn đêm buông xuống sớm hơn nửa canh giờ so với người ngoài núi, đây cũng là nguyên nhân vì sao Nhị sư huynh lại đi đường vội vã như vậy.

Nhị sư huynh rốt cuộc cũng mở miệng, chỉ ngắn gọn bảo là cần phải nghỉ ngơi.

Cản thi tượng trước nay đều quen hành tẩu trên những con đường mòn hoang vắng ít người qua lại, tiểu sư đệ cũng thường đi theo mấy vị sư huynh ra ngoài cản thi, từ lâu đã quen với việc đi đường hay nghỉ ngơi ở chốn sơn dã, lúc này liền bắt tay vào dựng giường, chuẩn bị qua đêm.

Quen đường quen lối mà chọn chặt mấy nhánh cây phù hợp, dựng một khung lều nho nhỏ, bên trên phủ đầy lá cây để che sương đêm, ở trong lại trải một lớp nhánh cây cỏ dại thật dày, tránh cho bị lạnh trong lúc ngủ.

Nhị sư huynh cũng nhóm lửa, ngoại trừ để xua tan khí lạnh trong núi, còn có thể hù dọa thú hoang muốn tiến tới công kích, hai người lấy ra lương khô cùng nước uống, sau đó chui vào trong cái lều nhỏ vừa mới hoàn thành.

Nhị sư huynh đêm nay cực kỳ đứng đắn, để nguyên quần áo nghiêng người ngủ say sưa, còn đưa lưng về phía sư đệ, ngay cả chạm cũng chả thèm chạm vào cậu, hại cho tiểu sư đệ trằn trọc mất ngủ, mấy đêm rày Nhị sư huynh lúc nào cũng nghĩ ra đủ mọi cách để triền miên với cậu, xong việc thì thân thiết ôm lấy cậu mà ngủ, một khắc cũng chẳng chịu buông ra, kết quả tối nay lại chơi trò này đây.

Đúng là cái thứ nhi đồng lòng dạ hẹp hòi, cậu không nhịn được mà lén lút oán giận.

Hay là mình ôm Nhị sư huynh ngủ? Tiểu sư đệ chợt nảy ra ý tưởng, thế nhưng cậu bị động đã thành thói quen, có làm thế nào cũng chẳng thể duỗi tay ra được.

Tiểu sư đệ nghĩ ngợi, suy tư, do dự, cuối cùng vẫn ngủ mất.

Lại qua một lúc sau, Nhị sư huynh mở mắt, lặng lẽ xoay người, hai mắt y có thể nhìn được trong đêm đen, dễ dàng thấy rõ được khuôn mặt say ngủ của tiểu sư đệ trong bóng tối.

Điểm khác biệt lớn nhất giữa Y Na Phái và các môn phái cản thi khác chính là các sư huynh đệ đều có diện mạo rất tuấn tú, trong giới cản thi điều này chính là khuyết điểm lớn nhất, khuôn mặt của người cản thi phải càng hung tợn xấu xí càng tốt, chỉ như vậy mới có thể chấn nhiếp quỷ hồn, áp chế thi thể, xua đuổi các loại cô hồn dã quỷ trên đường; Y Na Phái vì để bổ khuyết cho nhược điểm về tướng mạo, lúc cản thi sẽ đeo lên một cái mặt nạ dữ tợn, gần như rất ít ai có thể thấy được mặt mũi thật của người Y Na Phái.

Cho nên, diện mạo của tiểu sư đệ hiển nhiên rất xinh đẹp, ngay cả tính cách cũng rất đáng yêu, ai thấy cũng muốn trêu chọc cậu, trong số đó Nhị sư huynh lại là người ân cần nhất, mà cái ân cần của y trong mắt tiểu sư đệ lại chính là bắt nạt ức hiếp.

Đúng là sư đệ khờ khạo, bắt nạt cậu, không phải là vì để ý và yêu thích sao? Đúng là khỉ con chỉ ưa khiến cho người ta phiền não, y nghĩ.

Bên ngoài, một đám bóng người tụ tập lại, tiếng bước chân vang lên không dứt.

『Cút ngay! 』 Dùng quỷ ngữ khẽ quát, 『Chẳng có gì hay để nghe lén hết. 』

U quỷ trong núi ắt hẳn cũng cô đơn buồn chán lắm, cho nên cứ hễ thấy người sống là sẽ tới quấy phá, tiếc là gặp phải loại người chẳng biết sợ quỷ như Nhị sư huynh, ngay cả quỷ cũng biết nên tránh xa thì tốt hơn.

Quỷ ảnh tan biến như khói, bên ngoài ngoại trừ tiếng chim đêm hót cùng tiếng côn trùng gáy thì chẳng còn lại gì.

Trời vừa hửng sáng, hai người Nhị sư huynh tiểu sư đệ liền lên đường, tiểu sư đệ tối qua không bị quấy rối chơi mấy trò hao tổn thể lực gì đó, thân thể lần đầu tiên được thư giãn thoải mái trong mấy ngày qua.

Thế nhưng cậu vẫn len lén liếc nhìn Nhị sư huynh, sau cái tình huống gần như là hỏng bét kia, quầng thâm dưới mắt y lại càng đậm hơn, sắc mặt đã không còn là tái mét nữa, mà là trắng bệch, toàn thân bao phủ một luồng khí đen ảm đạm, so với quỷ còn giống quỷ hơn.

“Nhị sư huynh ngươi…” Cậu lo lắng hỏi: “Không sao chứ?”

Nhị sư huynh hừ một tiếng, không thèm đáp lời.

Không để ý tới mình hả, vậy thì thôi, mặc dù có chút mất mác thiệt.

Xuống tới đáy cốc lại có một sơn đạo khác nối tiếp, đường đi quanh co khúc khuỷu ôm quanh ngọn núi, sau khi đi hai canh giờ, tiểu sư đệ phát hiện có loài thú quỷ dị ghê rợn nào đó núp trong bụi cây, trợn to mắt dòm ngó bọn họ.

“Nhị sư huynh!” Tiểu sư đệ nhảy dựng lủi lẹ ra trước, kêu lên nho nhỏ báo hiệu.

Nhị sư huynh vung ống tay áo, che chắn sư đệ phía sau mình, tia sáng trong mắt lóe lên, sau một lúc liền nói: “Không sao cả.”

“Sao lại không sao được? Hai mắt nó bự chảng, còn nhìn chằm chằm đệ kìa…” Tiểu sư đệ ló đầu lên khỏi vai Nhị sư huynh mà quan sát phía trước, quả thật có quái vật, hình thể khổng lồ, “Là hổ!”

Nhị sư huynh đi tới vẹt ra bụi cây, quả nhiên có một con hổ, nhưng là tượng đá.

“Đây là Thạch Tượng Sinh, chuyên được đặt trước đường đi vào lăng mộ, dùng để trừ tà trấn mộ, cũng để thể hiện thân phận địa vị của mộ chủ, ta lúc trước nhờ phát hiện được con hổ đá này, mới xác định được phía trước có đại mộ, lại căn cứ vào bố cục núi sông, suy tính cách cục phong thủy, mới tìm ra ngôi mộ Thái tử này.”

Mộ ở đâu? Tiểu sư đệ mở to hai mắt ngó đông ngó tây, bốn phía đều chỉ toàn là rừng cây lùm cỏ, núi đá hoang vu.

Nhị sư huynh chỉ vào một gò đất nhỏ hơi nhô lên như một cái màn thầu ở trước mặt, nói: “Ở đó.”

“Có đâu?” Tiểu sư đệ lại tiếp tục dòm ngó, nhưng làm thế nào cũng không nhìn ra được manh mối.

“Gò đất đó thật ra là lăng mộ do nhân công xây nên, cả ngọn núi này trông như một con rồng nằm sấp, long khí hội tụ ở vị trí mắt rồng, gò đất kia chính là nằm ngay trên mắt rồng, nhờ thế ta mới xác định được vị trí lăng mộ, giúp cho Quật Lĩnh Triệu gia đào một đạo động dẫn thẳng tới Minh Điện.”

“Cũng khai quật được nhiều minh khí lắm đúng không?” Tiểu sư đệ mong chờ hỏi, minh khí chính là vật bồi táng, được đặt trong lăng mộ Thái tử, chắc chắn đều là vật vô giá, tiểu sư đệ nghĩ: chỉ cần thó được một món, vậy là Y Na Phái có thể ăn đùi gà mỗi ngày rồi.

“Thu hoạch rất phong phú, nhưng cũng thiệt hại mất hai mạng người tại nơi này.” Nói tới đây, ánh mắt y liền lạnh lẽo như băng, “Bởi vì không chịu nghe lời ta.”

Tiểu sư đệ run rẩy, “Thiệt hại hai mạng người? Thiệt hại thế nào?”

Nhị sư huynh dùng giọng điệu kinh dị như thể đang kể chuyện ma lúc nửa đêm, thấp giọng nói: “… Bên sườn mộ có tám vị tướng quân được chôn cùng, bởi vì sát khí cùng oán khí của các tướng quân tích tụ, khiến cho họ trở thành Hắc Bạch Thi Sát; người thiết kế lăng mộ còn mượn âm khí của bọn họ để bài trí Tụ Âm Trận, khiến cho bất cứ kẻ trộm mộ nào tự tiện xông vào đều vì gặp âm khí mà tinh thần rã rời, đánh giết lẫn nhau đến chết mới thôi, hai người kia không chờ ta loại bỏ oán khí của oan hồn trước mà đã xông vào trận, cho nên…”

Sau đó lại đưa tay lên làm động tác cắt ngang cổ, hai người kia gặp kết cục thế nào chẳng cần nói cũng biết.

Tiểu sư đệ nuốt nước miếng, tuy rằng cậu không sợ quỷ, nhưng tám con quỷ tụ chung một chỗ, khi còn sống địa vị lại cao như vậy, không khéo còn ghê gớm hơn so với cái đám Hỏa Sa Hầu gặp hôm qua nữa.

“Vậy, Nhị sư huynh… chúng ta thật sự phải vào trong đó sao?”

“Tại sao lại không vào?”

“Có oan hồn, hơn nữa không chỉ có một con…”

“Ta đã thương lượng với tám vị oan hồn kia, đào hài cốt của bọn họ lên hỏa thiêu, bọn họ cắt đứt được trói buộc thân thể, không cần phải ngàn năm canh giữ ở chốn hoang sơn dã lĩnh này nữa, từ lúc đó, Tụ Âm Trận cũng đã chẳng còn tác dụng.”

“À, nói vậy thì ta yên tâm rồi.”

Tiểu sư đệ vỗ vỗ ngực, tuy rằng cậu hơi nhắm tới cái ngành nghề trộm mộ này, nhưng cũng biết mộ huyệt càng có địa vị cao quý, táng phẩm càng phong phú, cơ quan chống trộm sẽ lại càng tàn độc sắc bén, cho nên mấy kẻ gian trộm mộ trong truyền thuyết cuối cùng đều bỏ thây trong mộ hết đấy thôi.

Ngược lại, cản thi thật ra lại an toàn đơn giản hơn nhiều.

Hai người bắt đầu trèo lên gò đất, trên gò nhiều lùm cây, xem như cũng không khó leo cho lắm, lúc còn cách đỉnh gò chừng mười mấy trượng, Nhị sư huynh ngừng lại trước một cái hố nhỏ.

“Hang hồ ly, hang chồn?” Tiểu sư đệ hỏi, bởi vì hồ ly và chồn rất thích đào hố làm ổ trong mấy khu mộ phần.

“Là đạo động do Quật Lĩnh Triệu gia đào ra, nhằm tránh né cửa mộ và hành lang đày đặc các cơ quan ngầm. Đệ cũng đừng nghĩ là cái động này dễ đào, thông thường thì lớp đất dùng để lấp lại đại mộ đều là được chế tạo đặc biệt từ các phương pháp bí truyền, còn cứng rắn hơn cả kim loại, huống hồ bên trong gạch lót tường trên nóc mộ còn được đặt thêm các thanh sắt, đổ thêm đồng lỏng vào, người bình thường muốn đào cũng chẳng thể đào được, thế nhưng Triệu gia có xẻng đào núi, dùi mũi xoáy đặc chế, cho dù như vậy, vẫn phải đào mất ba ngày ba đêm.”

Cũng bởi vì những bảo vật đáng giá có thể bán được bên trong đều đã bị khoắng sạch, cho nên Triệu gia cũng không thèm phí sức che lấp đạo động này lại nữa, một năm trôi qua, quanh động mọc lên rất nhiều cỏ dại.

“Ấy, đây là gì vậy?” Tiểu sư đệ đột nhiên chỉ vào một vật đang phát sáng bên cạnh động, kề sát mặt vào xem thử, vật kia mỏng như cánh ve, mang những vết vằn vện kỳ quái, trông như là…

“Da rắn lột.” Nhị sư huynh nhíu mày, nơi núi rừng có rắn qua lại là chuyện rất bình thường, nhưng căn cứ vào mảnh da lột này, kích thước của con rắn hẳn không hề nhỏ, y nhìn sang đạo động, chẳng lẽ…

Liếc mắt nhìn tiểu sư đệ, nhưng cũng không nói gì nhiều, Nhị sư huynh dẫn đầu khom người chui vào, tiểu sư đệ cũng theo sau.

Đạo động hơi dốc, kích thước vừa khéo đủ cho một người trưởng thành tiến vào, mà đạo động này nối thẳng tới Minh Điện, có chức năng thông gió, từ đầu đã loại bỏ hết các loại độc khí, thi khí linh tinh trong mộ, cho nên Nhị sư huynh mới có thể yên tâm mà trực tiếp bò vào như vậy.

Rất nhanh sau đó trước mặt đã là ngõ cụt, Nhị sư huynh lấy ra một ngọn nến châm lên, nhưng nguồn sáng của nến có hạn, nhiều nhất cũng chỉ soi tỏ được khoảng cách một trượng trước mặt, tiểu sư đệ dựa vào ánh nến, biết bọn họ đã đi đến một cái động khác trên bức tường, bên kia tường đen kịt, không thể nhìn ra độ sâu, độ rộng.

Một sợi dây cỏ treo ngoài động, bên kia tường hẳn là một cái giếng sâu không thấy đáy, Nhị sư huynh kéo sợi dây thừng, xác nhận độ bền, đây cũng là do người Triệu gia để lại, trèo theo sợi dây thừng là có thể xuống tới Minh Điện.

“Đệ ở lại đây trông chừng.” Nhị sư huynh giao cây nến cho tiểu sư đệ, y định đi xuống một mình, mà mắt y có thể nhìn thấy được trong bóng tối cho nên không cần tới nến, lúc đầu châm nến cũng chỉ là để cho tiểu sư đệ mà thôi.

Tiểu sư đệ đáp lời, Nhị sư huynh nhanh tay nhanh chân tuột xuống, tiếng sột soạt khi dây thừng ma sát với quần áo bị phóng đại lên gấp nhiều lần, tiểu sư đệ lúc đầu cũng không cảm thấy có gì, nhưng đợi tới khi âm thanh ngưng bặt, bốn phía bất chợt trở nên cực kỳ tĩnh lặng, một thứ cảm giác trống rỗng chưa từng có đột ngột ập tới, khiến cho tiểu sư đệ đã từng một mình tới bãi tha ma lúc nửa đêm để luyện can đảm cũng không tránh khỏi sợ hãi.

Dưới đáy động đen kịt rốt cuộc là cảnh tượng thế nào? Nhị sư huynh lại đang làm gì? Nơi đó hẳn là Minh Điện, có thể nào cương thi ẩn núp thành đàn dưới đó không? Càng nghĩ càng đứng ngồi không yên, cậu nhịn không được hô to về phía động.

“Nhị sư huynh?”

Không có bất kỳ thanh âm nào đáp lại, tiểu sư đệ chưa từ bỏ ý định, tiếp tục kêu: “Nhị sư huynh, Nhị sư huynh…”  fukurou275.wordpress.com

Nhị sư huynh đứng trong bóng tối cười lạnh, còn chẳng phải là y cố tình để lại một mình tiểu sư đệ, hòng xem thử vẻ sợ hãi hốt hoảng của cậu sao?

Nhưng mà cũng ầm ĩ quá rồi, muốn y phải tập trung đọc Yêu Văn kiểu gì đây?

Búng ngón tay một cái, một đốm lửa màu lam liền lóe lên, vách đá bên cạnh đột nhiên bùng lên ánh lửa vàng, tiếp theo cách đó không xa cũng liên tiếp bùng lên từng ngọn từng ngọn lửa, một dãy đèn được sắp xếp theo quy luật nối tiếp nhau lần lượt sáng lên, chiếu rọi cả Minh Điện.

Hóa ra trên vách đá được lắp đặt những ngọn đèn hơi gồ lên, các ngọn đèn được nối với nhau bằng một sợi dây thừng được ngâm trong dầu, chỉ cần châm lên một cái bấc đèn trong số đó, lớp dầu đông đặc trong ngọn đèn sẽ dần dần tan ra, ngọn lửa sẽ chạy dọc theo sợi dây lần lượt thắp lên những ngọn đèn dầu khác.

Trước đây khi người Triệu gia tới đã tự chuẩn bị sẵn đuốc chiếu sáng, đèn bão cùng các loại đèn đóm khác, cho nên không động tới đèn có trong lăng mộ, có thể nói, những ngọn đèn này yên lặng ngàn năm, mãi tới hôm nay mới có đất dụng võ.

“Woah!” Tiểu sư đệ hô to một tiếng.

Lúc này cậu mới phát hiện ra đạo động trực tiếp nối thẳng tới trần của Minh Điện, cậu đứng ngay vị trí lỗ hổng trên trần nhìn xuống, thấy được Minh Điện phía dưới không gian thoáng đãng rộng lớn, xây dựng theo kết cấu gạch xanh chạm trổ tinh xảo, những táng phẩm quý giá chôn cùng được đặt trên bệ thờ đã bị cướp sạch chẳng còn sót lại chút gì, bức bích họa giữa ngôi mộ cũng đã phai màu, ngôi mộ Thái tử này vừa trống trải lại vừa thê lương.

Tiểu sư đệ trông thấy Nhị sư huynh đứng ngây ra nhìn chăm chăm vào một vách đá, sinh lòng tò mò, hơn nữa một mình đứng canh trên trần cũng rất nhàm chán, cậu liền thổi tắt nến rồi đu dây thừng tuột xuống.

Bích họa trong mộ tuy rằng đã phai màu, nhưng nội dung phong phú, có bức họa vẽ nghi thức xuất hành của mộ chủ khi còn sống, có bức hành quân xuất chinh, có bức tiên nhân hoan hỉ trang trọng đón chào, nhật nguyệt vân hà, cưỡi hạc về tây, trên đỉnh vách đá phủ đầy hoa văn hoa cỏ uốn lượn, tiểu sư đệ vừa xem được một chút đã chóng chán, lập tức chạy sang bên cạnh Nhị sư huynh.

Thứ mà Nhị sư huynh đang nhìn chăm chú thật ra không phải là bích họa, mà là những văn tự được khắc nổi trên vách tường; gọi là văn tự, nhưng lại khác hẳn với các loại văn tự bình thường, cong cong vẹo vẹo cứ như nòng nọc, ngẫu nhiên còn có mấy ký hiệu trông như tranh vẽ, tiểu sư đệ chỉ mới liếc nhìn một cái liền thấy khó chịu trong người, cảm giác như đầu quay mòng mòng, tiếp đó liền muốn nôn ra.

Nhị sư huynh khẽ trách: “Đệ là người bình thường, đừng có đi nhìn mấy thứ Yêu Văn này làm gì, Yêu Văn là loại chữ viết chỉ có quỷ hồn mới có thể đọc được, người thường nhìn vào chỉ có nước bệnh nặng một trận thôi.”

Tiểu sư đệ vội vàng dời ánh mắt, rốt cuộc hỏi ra nghi vấn từ lâu chôn giấu trong lòng, “Nhị sư huynh sao lại đọc được vậy?”

“Nếu nói ta là quỷ, đệ có sợ không?” Nhị sư huynh hỏi ngược.

Tiểu sư đệ rùng mình, bất chợt nhớ lại nhiệt độ cơ thể thấp hơn rất nhiều khác hẳn với người thường của Nhị sư huynh, cùng với chuyện biết được Yêu Văn…

“Sợ.” Cậu chọn cách nói thật.

Nhị sư huynh lập tức sa sầm mặt, tiếp tục chuyên tâm nghiên cứu đống chữ như gà bới trên tường.

Tiểu sư đệ sờ sờ mũi, quái lạ, hai ngày nay tính khí Nhị sư huynh cứ cáu kỉnh sao ấy nhỉ, cậu nói thật chứ có nói gì sai đâu? Đương nhiên là phải sợ rồi, nhưng mà, sợ thì đã sao? Cậu vẫn rất thích Nhị sư huynh mà, trước giờ chưa từng có lúc nào ghét bỏ y cả.

Không thể nhìn Yêu Văn, Nhị sư huynh lại chẳng thèm nói chuyện với cậu, tiểu sư đệ chán muốn chết, dứt khoát lượn đi nghiên cứu quan quách của mộ chủ; cái quan bên ngoài được chế tạo từ gỗ lim trông hoa lệ dị thường, chạm khắc những hình vẽ cát tường, trên sàng mộ bằng phẳng khảm nạm bạch ngọc, nắp quan đã bị mở ra một góc nhỏ, có lẽ đám tặc trộm mộ đã rớ tay đến tận trên người mộ chủ rồi cũng nên.

Nhị sư huynh thờ ơ nhìn tiểu sư đệ đứng đó vò đầu gãi tai, muốn mở nắp quan tài xem thử nhưng cuối cùng lại không dám, vẻ dè dặt e sợ đó rất thú vị, y cười nhẹ nói với bên cạnh: 『Nếu ngươi dám làm hại người đó thì đừng trách ta vô tình. 』

Thanh niên thân vận y phục thêu long cổn, eo thắt đai ngọc, chân xỏ ủng gấm mặt mày đầy vẻ phẫn nộ.

『Lại là ngươi! 』 Hắn giận dữ mắng mỏ, 『Ngươi dẫn người xâm nhập vào lăng mộ của ta, cướp đoạt bảo vật của ta, phóng thích nô tài bồi táng của ta, để bây giờ ta chỉ có thể một thân một mình trông coi cái mộ trống không này, trở thành dã quỷ trong núi, toàn bộ những chuyện này đều nhờ ngươi ban tặng cả! 』

『Bảo vật của ngươi đều là mồ hôi nước mắt dân chúng, lấy từ nơi nào thì mang trả về nơi đó thôi; nô tài bồi táng của ngươi tất cả đều là bị cưỡng ép, binh mã cả đời tận hiến với vương triều, kết quả rơi vào kết cục trở thành Thi Sát, ta phóng thích bọn họ, cũng là tự tích âm đức cho mình; bản thân ngươi không nhận ra, vẫn cứ cố chấp ở lại nơi này, chính là tự tạo nghiệp… 』

Quỷ hồn của mộ chủ hàn khí bủa vây sát ý dày đặc, nghiến răng nghiến lợi nói: 『Ta ở trong này một ngàn năm, ai nói ta không muốn rời đi? Đêm đêm lẻ loi cô quạnh giữa chốn gió mát trăng thanh… 』

『Cũng đúng, ngươi chạy không được. 』 Nhị sư huynh lại xem xét Yêu Văn, thương tiếc cho hắn, 『Nơi ngươi hạ táng là theo ý của An Quốc Quân đúng không, trong Yêu Văn có viết, thân là Thái tử của An Quốc Quân, sau khi chết vẫn là người trong Vương tộc, cần làm tròn nghĩa vụ của Vương tộc, giúp ông ta trấn trụ phong thủy cục Song Long Thương Châu. 』

*Song Long Thương Châu: hai rồng tranh châu, cục phong thủy có dạng như này: 

images

Mộ chủ trầm mặc, Thính Mị với bản lĩnh thấy được quỷ đã nói trúng mấu chốt buộc hắn phải vĩnh viễn ở lại nơi này, hắn không chạy được, cũng không muốn chạy, hắn là một bộ phận của phong thủy cục, người ở trong cục, không thể làm chủ.

Tiểu sư đệ hoàn toàn không hay biết trong mộ có quỷ hồn, vẫn còn đang lượn lòng vòng xung quanh quan tài, cân nhắc xem có nên khoét mấy miếng san hô đỏ sang quý nạm bên ngoài quan tài xuống, đem về Y Na Phái đưa Đại sư huynh bán lấy tiền ăn hay không.

Đang nghĩ tới nghĩ lui, nghe thấy trong quan có tiếng sột soạt, tiếp đó là gió lạnh vù vù quất vào mặt, cậu tức thì run rẩy, một dải lụa trắng từ trong quan vọt thẳng về phía cậu.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, tiểu sư đệ lập tức tung chiêu Lãn Lư Đả Cổn*, né sang bên cạnh tránh khỏi công kích, đợi đến khi thấy rõ thứ kia, hồn vía cậu liền bay hết sạch, lông tơ dựng thẳng, dải lụa trắng té ra không phải là lụa trắng, mà là một con bạch xà to tướng!

*Lãn lư đả cổn: một chiêu thức khá thô tục, trông như con lừa lăn lộn trên đất.

1-1F40F94Z1Z1

Xà tinh lao thẳng tới sát mặt, con xà này phóng nhanh như sao xẹt, cậu nhanh chóng cởi xuống xẻng sắt treo bên hông, vững vàng chặn ngang một cú, đánh cho con đại xà nghiêng ngả đảo điên, hất nó văng thẳng tới trên nắp quan tài.

“Nhị sư huynh, có rắn!” Tiểu sư đệ lập tức báo hiệu.

Nhị sư huynh liếc xéo con quỷ bên cạnh, 『Ngươi dẫn tới? 』

『Ngươi hỏa thiêu Thi Sát của ta, phóng thích tướng lĩnh chôn cùng, ta chỉ có thể nghĩ biện pháp khác, dẫn linh xà đến trấn mộ, ngươi cũng biết mà, rắn là tinh hoa của đất, mang linh khí đầy đủ nhất. 』

Nói xong mộ chủ liền biến mất, nhân xà đánh nhau, hiển nhiên là một vở kịch hay rồi.

Tiểu sư đệ thấy Nhị sư huynh hoàn toàn chẳng thèm đếm xỉa gì, trong lòng căng thẳng, mà linh xà trên nắp quan tài kia lại khá to lớn, đầu to như cái đấu, đám vảy trắng trên thân ánh lên hung quang chẳng lành, lúc cuộn người rướn đầu còn không ngừng thè cái lưỡi đỏ như máu, chuẩn bị tiếp tục công kích lần thứ hai bất cứ lúc nào.

Cậu giả bộ giơ xẻng sắt lên, “Mày, mày, mày đừng có qua, tao đánh chết mày thiệt đó!”

Cậu vừa đi vừa lùi, đồng thời khóe mắt cũng liếc về phía sư huynh; kỳ quái, sao sư huynh lại không tìm vũ khí đến giúp cậu đánh rắn, mà lại thong thả lượn đến chỗ dây thừng chứ…

Bạch xà cong người lấy đà rồi bắn tới như một mũi tên rời cung, tiểu sư đệ thấy rõ khí thế khi cự xà bay trên không trung, lập tức nâng xẻng vung ngay vào giữa mặt rắn, đánh cho nó lảo đảo choáng váng, nhưng con rắn này cũng chẳng chịu để ai yên thân, cái đuôi nó quét trúng chân tiểu sư đệ, một người một rắn mỗi đứa té lăn một ngả.

Tiểu sư đệ nổ cả đom đóm mắt, mơ mơ màng màng phát hiện Nhị sư huynh đã theo sợi dây thừng leo được tới trên đạo động.

“Nhị sư huynh đợi ta với!” Cậu phe phẩy tay vẫy gọi.

“Tiểu sư đệ ta hỏi đệ.” Trên trần nhà, Nhị sư huynh đứng bên đạo động hỏi: “Ba năm trước, lúc đệ phát hiện không còn thấy ta nữa, có từng thử đi tìm ta hay không?”

“Không có.” Tiểu sư đệ ngẩng đầu thành thật đáp, đương nhiên là không có rồi, ba năm trước cậu vẫn chỉ là một thiếu niên, chưa từng một mình xông pha bên ngoài, trong túi cũng không có tiền, cho dù có hơi không nỡ xa rời Nhị sư huynh, nhưng cũng không có khả năng chỉ vì một Nhị sư huynh liền bất chấp tất cả mà rời khỏi Y Na Phái được.

Ấy ấy, sao dây thừng càng lúc càng ngắn vậy? Nhị sư huynh thế mà lại chơi trò thu dây, cậu đã chạy tới ngay phía dưới đạo động, hớt ha hớt hải nhảy lên để bắt cho được sợi dây, nhưng đã không còn kịp nữa.

“Nhị sư huynh, huynh huynh huynh, đừng để lại đệ một mình mà!”

Nhị sư huynh thế nhưng ánh mắt lãnh đạm, lạnh lùng trợn mắt nhìn tiểu sư đệ.

Tiểu sư đệ lạnh lòng, Nhị sư huynh muốn cậu chết trong này luôn sao? Có cáu kỉnh cũng đừng chơi như vậy chứ, rõ ràng lúc trước còn triền miên thân thiết với người ta, buông ra một chút cũng tiếc, vậy mà giờ lại bạc tình đến như vậy ư?

Nhà dột lại gặp mưa rào, âm thanh đại xà đang trườn tới phía sau lại loáng thoáng vang lên, cậu không khỏi lạnh cả sống lưng, xoay người nhìn đại xà, ngay cả sức giơ xẻng sắt lên cũng chẳng có, nỗi oán giận khi bị Nhị sư huynh vứt bỏ đã khiến cho tâm trạng cậu như chìm sâu xuống đáy vực.

Người ta nói giang hồ hiểm ác, ngay cả Nhị sư huynh vào thời khắc quan trọng này cũng đối xử với cậu như vậy, chẳng lẽ… chẳng lẽ…

Nhị sư huynh nổi lên ý đồ độc chiếm Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền?

Đây không phải Nhị sư huynh, không không không, đây mới là Nhị sư huynh, nhưng, việc này, Nhị sư huynh rõ ràng là hình như, có tí xíu, có lẽ là, thích mình, nhưng vậy thì tại sao…

Bất chợt Nhị sư huynh gọi: “Muốn sợi dây không?”

Sự việc lại có cơ hội xoay chuyển, tiểu sư đệ đơn thuần lập tức quên béng bi thương và nản lòng, ngẩng đầu nhanh nhẹn đáp: “Muốn, mau đưa đệ đi!”

“Vậy đồng ý bán đứt cho ta đi.”

“Bán đứt cái gì?” Tiểu sư đệ thoáng đơ ra, lại bất chợt sáng tỏ, mặt đỏ lựng, kêu lên: “Đừng chứ, lúc này đừng có nhắc…”

“Lúc này không nhắc thì lúc nào nhắc? Một câu thôi, đệ chịu bán đứt cho ta, dây thừng này đưa đệ liền.”

Tiểu sư đệ thiếu điều ngã sấp mặt, bộ đang thừa nước đục thả câu đó hả? Nhị sư huynh ngươi đừng có xấu tính dữ vậy được không?

Gió tanh lại quét tới, con bạch xà to tướng vẫn còn hơi choáng váng kia nào lại dễ dàng bỏ qua cho con mồi ngon lành hiếm hoi xuất hiện trong mộ như vậy được, nó khè hai cái răng nanh trong mồm ra, nọc độc từ răng nhễu giọt xuống ──

“Rồi rồi, bán thì bán!” Cổ ngửa đến gần như thành một đường thẳng, cậu giậm chân hối thúc, “Đưa sợi dây mau lên!”

Dây thừng chậm rãi buông xuống, nhưng Nhị sư huynh bản tính vốn chẳng tốt lành gì, lại treo sợi dây ở độ cao mà tiểu sư đệ dù có nhảy bao nhiêu cũng chả thể với tới được.

“Lại sao nữa hả Nhị sư huynh?!” Tiểu sư đệ bị tiếng đại xà trườn tới khiến cho lông tóc dựng đứng, hốt hoảng hỏi.

“Bán đứt ấy à, là không được lấy vợ, không được sinh con, đồng ý không?”

“Đồng ý đồng ý, gì cũng đồng ý hết!” Trông thấy con rắn to kia mỗi lúc một gần, tiểu sư đệ cũng ngẩng mặt lên gào rú thảm thiết!

Nhị sư huynh cuối cùng cũng vui vẻ lại rồi, lập tức thả hết dây thừng xuống, tiểu sư đệ thấy vậy liền nhanh chóng nhảy lên, nhưng, không biết là do quá căng thẳng hay là đã dùng hết sức lực, cậu lại không túm được sợi dây, vừa mới đu lên lại bị tụt xuống, động tác quá lớn kích thích tới thị lực không tốt của con đại bạch xà, nó điên cuồng bắn tới, cái miệng to như chậu máu vồ thẳng tới cái mông tiểu sư đệ ──

Tiểu sư đệ trốn không được, dưới tình thế cấp bách chỉ biết hô to: “Nhị sư huynh!”

Từng đốm từng đốm quỷ hỏa xanh lục trông như đom đóm từ dưới đất bay lên, chỉ chớp mắt đã bao vây lấy con rắn to kia, vảy rắn cứng cáp không sợ cả xẻng sắt, thế nhưng không ngăn được đám quỷ hỏa như một bầy đom đóm, thân rắn liền phụt một tiếng bốc cháy.

Đó là Hỏa Huỳnh Thuật của Nhị sư huynh, người thi thuật ngưng tụ khí tức thối rữa âm tàn, phối hợp với lửa lân tinh đặc thù, ngay cả khôi giáp kiên cố nhất cũng có thể bị ăn mòn phá hủy.

Hỏa Huỳnh Thuật thật ra cũng có khuyết điểm, chẳng hạn như cái lần đụng phải đám Hỏa Sa Hầu kia, trên sông gió lớn, không thể ngưng tụ âm khí, Nhị sư huynh hiển nhiên liền áp dụng những phương pháp đơn giản hơn, chẳng hạn như: trực tiếp ném mồi cho chúng.

“Mau lên đây.” Bây giờ ngược lại tới Nhị sư huynh vội vàng hối thúc.

“Đệ, đệ, đệ nhũn cả chân rồi, tay cũng nhũn…” Tiểu sư đệ hèn nhát thừa nhận, “Trèo lên không nổi rồi sư huynh ơi.”

“Cột vào ngang eo đi, ta kéo đệ lên.” Nhị sư huynh vừa đạt thành một mối làm ăn tốt, tâm trạng phơi phới cứ như được uống một chén nước ô mai hoa quế ướp lạnh giữa ngày hè nóng bức, mặt mày roi rói, vẻ âm u ảm đạm hai ngày qua như được quét sạch, đừng nói là một tiểu sư đệ, cho dù có tới mười tiểu sư đệ y cũng kéo lên cái một.

Tiểu sư đệ chứng kiến hết thảy, bây giờ cậu hối hận được chưa? Dây thừng cột vào trên eo, cứ như tơ nhện quấn riết, trốn không thoát, chạy không xong, cả đời cũng chẳng có khả năng trở mình.