Loài khỉ giỏi leo trèo, bị treo trên sợi dây leo đung đưa dữ dội như vậy, con người rất khó hoạt động, nhưng đối với bọn chúng lại là chuyện vô cùng dễ dàng, thấy tiểu sư đệ trượt dây leo qua sông, không hiểu nguyên nhân vì đâu, chúng lại líu ríu ầm ĩ kéo nhau đuổi theo.
Dây leo rất dễ hư hại, sau nhiều lần bị những tên trộm mộ sử dụng, đã gần như sắp sửa đứt lìa, lúc này một đám khỉ lại hùa nhau leo lên, trọng lượng cộng thêm bộ vuốt nhọn của chúng vô tình bấu vào dây, càng khiến cho tình hình trở nên nguy cấp hơn.
Dây leo vốn dĩ được treo với độ nghiêng vừa phải thuận lợi để trượt qua đầu bên kia, nhưng vì sức nặng của đám khỉ phía sau khiến dây chùng xuống, tiểu sư đệ không thể trượt qua một cách trơn tru, bị khựng lại nửa chừng, vừa khéo lại đúng ý của đám khỉ, đặc biệt là cái con đi trước nhất, hình thể nó thô to hơn những con khỉ khác, xem ra chính là thủ lĩnh của đám này, nó hung tợn há cái mồm rộng với hàm răng nhọn hoắc vàng khè còn mắc đầy thịt sống, gào lên một tiếng chấn động như thể tiếng hổ gầm.
Con khỉ này chẳng lẽ muốn ăn thịt cậu hả? Tiểu sư đệ lúc này thật sự cảm nhận được sinh mạng mình đang cận kề nguy hiểm, nhưng cậu lại đang bị treo lơ lửng giữa sông, chỉ còn lại ba sự lựa chọn, một là liều mạng với đám khỉ này, hai là để mặc cho đám khỉ cấu xé cậu, ba là buông chạc cây trong tay ra, rơi thẳng xuống sông.
Đối phó với đám khỉ này, cậu không nắm chắc được phần thắng; để mặc cho chúng cấu xé, cũng là chuyện không có khả năng; quyết định cuối cùng thì vẫn khá là nguy hiểm, bởi vì cậu không biết độ nông sâu của con sông kia, nếu quá sâu, cậu có thể sẽ bị chết đuối, nếu không đủ sâu, biết đâu lại bị đá ngầm dưới đáy sông đập cho vỡ đầu.
Hoặc có lẽ, còn có lựa chọn thứ tư.
“Nhị sư huynh!”
Mục đích cậu gọi sư huynh, đương nhiên không phải vì hy vọng đối phương có thể bất chợt hiển lộ võ nghệ siêu quần, Lăng Ba Vi Bộ leo dây vượt sông đến bên cạnh cậu, mà cậu chỉ hy vọng Nhị sư huynh có thể chỉ điểm cho cậu biết có nên nhảy sông hay không thôi.
Kết quả Nhị sư huynh lại đang cởi bỏ túi vải đựng thịt, hại tiểu sư đệ đần mặt ra, Nhị sư huynh định làm cái gì vậy hả? Sư đệ cậu đây đang đứng trước lựa chọn lớn lao trọng đại nhất đời người, kết quả đối phương lại chỉ lo bận rộn lấy cái mớ thịt kia ra, bộ tính nướng ăn hay gì?
“Nhị sư huynh!” Trong lúc hoảng loạn, cậu lại kêu một tiếng, “Tụi khỉ tới kìa!”
Nhị sư huynh đã lấy được thịt ra cầm trên tay, tiến lên mấy bước, đứng ngay trước vách đá, chỉ thấy y không chút hoang mang hô to: “Chờ một chút!”
Vừa dứt lời, mớ thịt liền bị ném tới đám khỉ cứ như pháo liên châu, mớ thịt này chủ yếu là xương, cho nên trọng lượng khá nặng, có thể dễ dàng bay đến vị trí đám khỉ.
Đám khỉ vừa nhác thấy thịt tươi được ném tới, tức thì hai mắt sáng rực, đổi sang nắm lấy dây leo bằng chân và đuôi, cái tay thì quơ quào bắt lấy thịt gặm ăn, mấy con khỉ còn lại không chụp được thịt, lập tức nháo nhào tranh cướp với đồng bạn; có mấy con khỉ thấy thịt bị ném đi khá xa, thậm chí còn nhảy ra khỏi dây leo để chụp lấy, nhưng sau khi chụp xong, lại bùm một tiếng rơi thẳng xuống sông, tiếng gào thét thảm thiết bị nước sông dần dần nhấn chìm.
Nhị sư huynh rất nhanh đã ném hết thịt trong tay, phần lớn bọn khỉ sau khi lấy được thịt, thấy dây leo chao đảo lắc lư, không tiện ăn uống, vì vậy từng con một trèo lại về vách núi bên kia, còn mấy con khỉ không chụp được thịt cũng đi theo về để cướp đồ ăn, con khỉ đầu đàn hình thể lớn nhất chính là kẻ thắng, hai tay mỗi bên cầm một miếng thịt, ung dung thản nhiên dùng chân bám lấy dây leo, cũng không có bất cứ con khỉ nào dám nhào tới tranh ăn với nó.
Dây leo lại trở về với độ nghiêng lúc đầu, tiểu sư đệ thuận lợi trượt đến bờ bên kia, chân vừa chạm đất đã nói một tràng: “May quá, may là có mua thịt, không là ta đi đời nhà ma luôn rồi.”
Nhị sư huynh nói: “Lần trước ta đi theo Quật Lĩnh Triệu gia là một đoàn bảy người, gặp phải đám Hỏa Sa Hầu kia, không lường được sự lợi hại của bọn nó, lúc qua sông tổn thất mất một người. Hóa ra Hỏa Sa Hầu thích ăn thịt, gặp được người sống nhất định sẽ tấn công, cho nên chưa từng có ai dám vào núi, chuyện trong núi có mộ huyệt lớn cũng chẳng mấy người hay biết.”
Tiểu sư đệ bừng tỉnh, “À, ra sư huynh từ lâu đã biết có thể sẽ đụng phải đám khỉ này, cho nên trước đó mới mua đồ ăn làm mồi nhử tụi nó! Nhưng mà… hết sạch thịt rồi, lỡ gặp lại chúng nó thì biết phải làm sao?”
“Hỏa Sa Hầu chỉ hoạt động tại khu vực vách đá này, sẽ không chạy xa, chúng nó giống như là…” Nhị sư huynh mang vẻ mặt trầm tư sâu sắc, “Chó giữ cửa, không để cho kẻ khác qua được bên này…”
Tiểu sư đệ quay đầu nhìn lại đám khỉ với tướng ăn uống khó coi ở bờ bên kia, toàn thân run rẩy, vội nói: “Nhị sư huynh, chúng ta đi nhanh đi.”
“Mớ thịt kia không rẻ đâu, lại còn phải dùng hết để cứu đệ, xem như tính nợ lên đầu đệ đi… Ta biết đệ không có tiền, sư huynh ta cho thiếu đó.”
“Sao lại nói chuyện tiền nong nữa rồi? Mất lòng quá đi!” Tiểu sư đệ rên rỉ ỉ ôi.
“Thì tại đệ chỉ nói là theo giúp ta sung sướng thoải mái đến khi lấy được Trấn Hồn Ngọc Hàm Thiền, chứ chưa từng nhắc tới việc trả nợ như thế nào.” Nhị sư huynh mang vẻ mặt đại từ đại bi đại nhân đại nghĩa, “Thôi vầy đi, nếu đệ chịu bán thân cho ta luôn, vậy thì việc ăn mặc chi tiêu cả đời này của đệ đều sẽ do Nhị sư huynh ta phụ trách.”
“Chuyện này, không tốt lắm đâu, ta có tay có chân có khả năng nuôi thân mà, với lại… với lại… ta vốn định, sau khi làm nghề cản thi dành dụm đủ tiền rồi thì sẽ rút lui, mở một cửa tiệm nhỏ, cưới vợ, sinh mấy đứa con…”
Đây không chỉ là tâm nguyện của một mình cậu, mà cũng là mong muốn của phần lớn các cản thi tượng; cái nghề cản thi này mang tính chất đặc thù, cần phải dẫn theo người mới chết băng núi vượt đèo trong thời gian dài, không chỉ có đường đi vất vả, mà lúc nào cũng phải lo lắng đối phó với quỷ quái phát sinh biến dị; một khi đã có tiếng tăm thì có thể thu vào một khoản không nhỏ, qua mấy năm là có thể gom góp được một mớ gia tài kha khá, vì vậy khi các cản thi tượng không chịu nổi công việc này nữa thì sẽ bắt đầu cân nhắc tới việc hệ trọng khác như lấy vợ sinh con.
Nhị sư huynh hừ một tiếng, xoay người sải bước rời đi, tiểu sư đệ cả kinh, nhanh chóng đuổi theo.
“Nhị sư huynh giận hả?” Cậu dè dặt hỏi.
Nhị sư huynh cả đêm cũng không thèm nói chuyện với cậu một câu.
Quý Đường trên xe vén rèm nhìn ra bên ngoài, thấy xe la của Chương Tiểu Khải đã sắp ra khỏi vùng núi, cảm thấy có gì đó rất bất thường, lập tức bảo sư đệ dừng xe.
“Liệu có bỏ lỡ ngã rẽ nào không?” Gã nghi ngờ.
Chương Tiểu Khải vội chỉ vào diều hâu đang chao liệng phía trước nói: “Sư huynh xem đi, Ưng nhi vẫn luôn bám theo xe của Thính Mị tiên sinh, đệ còn lấy vết bánh xe trên mặt đường làm dấu để đuổi theo, không thể nào bỏ lỡ được.”
Quý Đường nhảy xuống xe, quan sát kỹ độ nông sâu của vết bánh xe trên đất, “Không đúng. Cũng đều là hai con la và ba người lớn, nhưng vết bánh xe của chúng ta lại sâu hơn họ rất nhiều, cái xe trước mặt e rằng chỉ là để che mắt mà thôi, Thính Mị dẫn tên nhóc Y Na Phái kia lén trốn đi rồi.”
Chương Tiểu Khải kinh hãi, “Thế nhưng trên đường lại có tới tận mấy ngã rẽ, làm sao biết được bọn họ chọn con đường nào?”
“Vậy thì vòng trở lại, chú ý độ nông sâu của vết bánh xe, có lẽ có thể đoán ra được bọn họ xuống xe ở đoạn nào.” Gã nói: “Ngươi vào trong xe nghỉ ngơi đi, để ta đánh xe.”
Chương Tiểu Khải quả thật có chút mệt mỏi, hơn nữa sư huynh lại có đôi mắt tinh tường lợi hại hơn cậu, bởi vậy cậu cũng không từ chối, lập tức đổi vị trí với đối phương.
Quý Đường thúc xe la vòng về lại con đường cũ, lo lắng nếu như trời sập tối thì sẽ không nhìn rõ được vết bánh xe, bởi vậy càng ra sức quất roi để đi nhanh hơn, gã biết Thính Mị nhất định đã phát hiện được có người theo dõi, cho nên mới để thi tỳ dẫn dụ bọn họ rời đi.
Suy cho cùng, vẫn là do gã quá coi thường Thính Mị.
Trong xe, Chương Tiểu Khải mắt to trừng mắt nhỏ với Bất Hồi, tuy rằng cậu ta không thích tên quỷ bộc này, nhưng thật lòng mà nói, người bình thường sau khi biến thành thi thể thì chẳng thể xem là đẹp đẽ gì, song người này sau khi biến thành quỷ lại vẫn cứ khiến cho người ta xốn xang, vậy thì lúc còn sống chẳng phải là điên đảo chúng sinh luôn sao?
Mầm họa! Kẻ gây họa! Yêu nghiệt! Hồ ly tinh! Ngoại trừ bốn từ này, Chương Tiểu Khải cũng chẳng còn đánh giá nào khác để dành tặng cho Bất Hồi.
“Sư huynh thế mà còn mua Thanh Ngọc trâm cho ngươi, hừ, quỷ bộc biết nghe lời làm việc là được rồi, còn cần gì trang sức nữa chứ?” Chương Tiểu Khải nhỏ giọng nói, không muốn để cho sư huynh đang đánh xe nghe được, “Lãng phí, hay là ta đem ra tiệm cầm cố lấy chút tiền, bù vào chi phí chuyến đi lần này.”
Nói xong liền định tháo xuống cây trâm xanh bóng trên đầu Bất Hồi, bất thình lình xoạt một tiếng, một luồng hàn quang lóe qua trước mặt, đầu ngón tay ngừng ngay trước mắt cậu ta chưa tới một tấc.
Đây là một lời cảnh cáo, đến từ chính Bất Hồi.
Bị tấn công bất ngờ khiến cho Chương Tiểu Khải kinh hãi cứng đờ người, hiểu được Bất Hồi định dùng một cây trâm ngọc để đổi lấy hai tròng mắt của cậu.
“… Ngươi quả nhiên có tư chất lệ quỷ, nhưng nhớ lấy, ngươi chỉ là một con quỷ bộc mà thôi, người của Quỷ Sơn Môn muốn ngươi làm cái gì thì ngươi phải làm cái đó, không cho phép ngươi lỗ mãng.” Chương Tiểu Khải rụt tay về, còn nói: “Nhìn kỹ thì cây trâm ngọc đó chẳng qua cũng chỉ là hàng chợ trôi nổi thôi, chả đáng bao nhiêu tiền, ngươi cứ cài tiếp đi.”
Bất Hồi ngồi im rũ mắt, cứ như thể hoàn toàn chưa từng động thủ tấn công ai cả, việc này khiến cho Chương Tiểu Khải có chút kiêng dè hắn, quỷ bộc này quả đúng là thâm trầm đáng sợ.
Giữ một con quỷ như vậy bên cạnh nhất định sẽ tạo thành tai họa cho sư huynh, cậu ta không thể ngồi im trơ mắt nhìn chuyện như vậy xảy ra được.
Xe tiếp tục lăn bánh, một canh giờ sau rốt cuộc cũng dừng lại, Quý Đường gọi hai người trên xe xuống, chỉ vào vết bánh xe với độ nông sâu chênh lệch rõ ràng trên mặt đất mà nói: “Bọn họ xuống xe ở chỗ này.”
“Bọn họ nhất định là đi hướng này!”
Chương Tiểu Khải đã phát hiện được con đường mòn nằm khuất ánh nhìn kia, cây cỏ trên đường cũng có dấu vết bị chặt qua, có thể xác định được, cách đây không lâu đã có người tiến vào nơi đó.
Dọc theo con đường này người đi đường rất ít, nếu không phải bọn Thính Mị thì còn có thể là ai? Quý Đường và Chương Tiểu Khải lập tức chia nhau cầm một vài công cụ đào mộ bằng sắt, Chương Tiểu Khải lần này thế nhưng chêm vào mấy câu.
“Sư huynh, phần của huynh để Bất Hồi cầm đi, cũng nên cho quỷ bộc làm tròn bổn phận tôi tớ của nó chứ, suy cho cùng nó cũng chỉ là một vật tiêu hao, nếu cứ cưng chiều nó quá đáng như vậy, mai này làm sau có thể sai khiến nó vào sinh ra tử vì huynh?”
Quý Đường cũng chẳng phải ngu ngốc, biết được sư đệ không đồng tình với thái độ đối xử của mình với Bất Hồi, lại chẳng có cách nào phản bác, song sư đệ nói cũng có lý, Bất Hồi chỉ là một quỷ bộc, mà mục đích Quỷ Sơn Môn tạo ra quỷ bộc cũng chỉ là để tiện cho việc sai bảo, bởi vì điểm khác biệt lớn nhất giữa Quỷ Sơn Môn và các môn phái cản thi khác chính là khi bọn họ cản thi sẽ mang theo một, hai quỷ bộc đi cùng nhằm bảo vệ Hỉ Thần và cản thi tượng, vào những lúc cần thiết, còn có thể tùy thời hy sinh vì cản thi tượng.
“Cũng đúng.” Quý Đường đưa mớ dụng cụ bằng sắt vào tay Bất Hồi, “Đi thôi.”
Thế là Quý Đường đi trước dẫn đường, từ thời niên thiếu gã đã đi theo các thúc các bá kiếm ăn bằng nghề đảo đấu, dấn thân vào công việc mang trọng tội chém đầu này, mà rất nhiều mộ lớn đều được giấu trong núi sâu, gã được huấn luyện đến mức chỉ cần tùy tiện lia mắt là có thể nhận ra con đường mòn phủ đầy cỏ dại nào đã từng có người đi qua, hoặc nơi nào có hổ lang chiếm cứ.
Gã đi cực nhanh, Chương Tiểu Khải gắng gượng lắm mới bắt kịp được, đi được một đoạn đường, Quý Đường quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sư đệ đang thở hồng hộc, còn Bất Hồi lại hoàn toàn chẳng thấy bóng dáng đâu.
“Hắn đâu rồi?” Gã hỏi.
Chương Tiểu Khải bĩu môi đáp: “Chắc còn đang rề rà đâu đó phía sau ấy.”
Quý Đường trở lại đi tìm, lúc vòng qua khe núi liền thấp thoáng thấy được một bộ y phục đỏ rực, Bất Hồi dáng vẻ xinh đẹp đang đứng trú dưới bóng cây, đống búa rìu công cụ sắt đặt dưới chân, mặt đầy quỷ khí lạnh lẽo, như thể đang tủi hờn oán giận vì bị ai bắt nạt.
“Tại sao không đi?” Quý Đường chất vấn.
Bất Hồi không có bất cứ động tác gì, cứ như hắn chỉ là một bức tượng đá vậy, Quý Đường giật mình, trong cốc này âm khí dày đặc, Bất Hồi lại chỉ là một thi quỷ vừa ra đời, còn chưa hoàn toàn thành hình thành dạng, nếu như trong núi có nhiều quỷ hồn bám theo, rất dễ ảnh hưởng gây ra biến dị ở thi quỷ.
Muốn kéo ý thức của quỷ bộc trở về rất đơn giản, quỷ bộc và chủ nhân đã thành lập khế ước bằng máu, lúc này chỉ cần tăng cường mối liên kết kia là được, Quý Đường lập tức cắn rách ngón tay giữa, đưa máu vào trong miệng Bất Hồi.
Máu này chứa đựng tinh khí thần của Quý Đường, chỉ cần tinh thần lực của gã đủ mạnh, pháp thuật cao thâm, khi truyền qua máu có thể khiến cho yêu lực của quỷ bộc càng mạnh thêm.
Bất Hồi khẽ nhếch đôi môi tái xanh, không đợi Quý Đường kịp nặn máu vào miệng, cái lưỡi lạnh như băng đã liếm nhẹ lên vết thương kia, Quý Đường bất thình lình cứ như bị điện giật, rụt tay về, trong lòng tê dại.
Trông thì như một động tác vô tình, nhưng nếu như là do người sống làm ra, chắc chắn sẽ mang đầy ý vị khiêu khích, nhưng Bất Hồi chỉ là một quỷ bộc, lúc còn sống lại còn là một thư sinh chỉ biết đọc sách suốt ngày, làm sao có thể biết được mấy chuyện phong nguyệt này?
Quý Đường ngây người một lúc, lại thấy Bất Hồi mờ mịt mở to mắt nhìn mình, hoàn toàn không biết chỉ vừa nãy thôi, hắn đã khiến cho chủ nhân nhà mình rung động dữ dội như thế nào.
Lắc đầu, Quý Đường nhặt lên đống dụng cụ sắt dưới đất, thả về lại trong tay quỷ bộc rồi nói: “Đi thôi, lần này nhớ đuổi kịp.”
Bất Hồi làm thinh, hai chân cứ như bị ghim chặt xuống đất vậy.
Quý Đường nhíu mày, đúng là cổ quái, chẳng lẽ một giọt máu gã vừa mớm cho vừa nãy hoàn toàn vô dụng sao? Lại lập tức niệm Khởi Thi Chú, hét lớn một tiếng “Lên!”, dùng pháp lực thúc ép cho quỷ bộc hành động.
Ống tay áo Bất Hồi phất một cái, leng keng, tay buông thõng, đống dụng cụ sắt rơi rớt trên đất, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ là ánh mắt càng thêm thê lương, như thể đang oán trách kể lể điều gì.
Quý Đường khom người nhặt từng món đồ về, đang suy tư tự hỏi điểm quái dị trong chuyện này, đã thấy Bất Hồi đi vượt lên gã, bước đi vẫn có chút cứng đờ như cũ, nhưng tốc độ lại không chậm.
“Chờ một chút.” Quý Đường đuổi theo, lại thả đống đồ sắt về lại tay hắn.
Tay áo Bất Hồi lại phất lên, leng keng một tiếng thả rơi hết đống đồ xuống đất, lại tiếp tục đi về phía trước.
Quý Đường sực hiểu ra, chẳng lẽ là quỷ bộc không muốn xách vật nặng sao?
Từng luyện qua vô số quỷ bộc, mỗi quỷ bộc tuy rằng đều có điểm khác biệt, nhưng thường thì tất cả đều sẽ nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, bởi vì quyền sinh sát của bọn họ đều nằm trong tay chủ nhân, chưa bao giờ lại thấy xuất hiện một người với ──
Nói thế nào đây? Tính cách nghịch ngợm.
Mà người trước mặt đây cũng rất khác biệt, Quý Đường suy đoán, lão hòa thượng trong ngôi miếu kia từng nói Bất Hồi vốn là con cháu nhà giàu, chỉ vì gia đạo sa sút, cho nên mới chán chường trú ngụ trong miếu đọc sách, muốn mưu cầu công danh, trọng chấn gia sản; nói vậy, Bất Hồi vốn dĩ cũng là một cậu ấm được cưng chiều sinh hư, có lẽ là chút tính nết này vẫn còn được giữ lại sau khi hắn chết đi.
Trong lúc nhất thời, Quý Đường thật sự nổi lên quyết định phải hủy diệt Bất Hồi, quỷ bộc một khi đã mang tâm niệm đối nghịch với chủ nhân, sau này có thể sẽ khá nguy hiểm, tuyệt đối không thể giữ lại bên mình, phải lập tức mang đi tiêu hủy mới được.
Các trường hợp bị quỷ bộc thi tỳ cắn trả tuy rằng ít thấy, nhưng không phải không có, trong lòng Quý Đường hiểu rõ.
Đột nhiên Bất Hồi dừng bước, quay đầu nhìn lại, tựa như đang hỏi Quý Đường sao lại không đuổi theo? Vẻ mặt trông như bất lực, lại có chút hờn dỗi, chỉ một thoáng đó Quý Đường lại có chút mềm lòng, cứ cảm thấy giết một quỷ bộc như vậy thì thật là đáng tiếc.
Thực tế, cả đời gã chưa từng cảm thấy mềm lòng với bất cứ kẻ nào, hoặc là bất cứ chuyện gì.
“… Lần sau nếu như còn chống lại mệnh lệnh nữa, ta sẽ tiêu hủy ngươi, để lại hồn phách ngươi ở nơi đất khách làm cô hồn dã quỷ, ngay cả đầu thai cũng chẳng có cơ hội.”
Bất Hồi chẳng hề tỏ thái độ gì, tiếp tục đi về phía trước, Quý Đường đành phải nhặt lên đống đồ trên đất rồi đuổi theo.
Chương Tiểu Khải từ xa trông thấy tình hình của hai người kia, kinh ngạc đến ngây người, chuyện này, bộ trời đất đảo lộn rồi sao? Chỉ là quay lại tìm một con quỷ, kết quả sư huynh lại tự biến mình thành khổ sai rồi!
Lập tức lao ra phía trước chỉ thẳng mặt Bất Hồi mắng cho một chập, “Ngươi ngươi ngươi, có phải còn chưa hiểu rõ địa vị của mình không hả? Ngươi là quỷ bộc, nô bộc thì phải chủ động gánh vác mấy chuyện vặt vãnh cho chủ nhân mình chứ, ngươi cho rằng mình vẫn còn là người đọc sách trước kia sao? Đúng là thư sinh trăm chỗ không có chỗ nào dùng được, cho dù chết rồi cũng chả có một chút tác dụng gì cả, uổng công nuôi ngươi, hèn gì người ta lại muốn hủy bỏ hôn ước, e rằng là vị tiểu thư kia tự quyết định đúng không, một thiên kim tiểu thư như cô ấy mà có thể ưng cái thứ hèn yếu vô năng, hở chút là khiến chủ nhân tức chết như ngươi à? Ngươi…”
“Đừng nói nữa, sư đệ.” Quý Đường ngăn lại, “Bất Hồi vẫn còn là quỷ mới, động tác chậm chạp, cầm mấy thứ này không đi nổi, ngược lại còn kéo chậm tốc độ của chúng ta.”
“Nó mà chậm cái nỗi gì?! Nó ──”
“Sao?” Quý Đường hỏi.
“Không có gì.”
Chương Tiểu Khải vốn định nói rằng tên kia đã từng suýt chút nữa móc luôn tròng mắt của cậu ta, động tác chậm chạp thế nào được? Nhưng nếu nói ra chuyện này, sư huynh sẽ biết mình từng có ý đồ cướp đoạt Thanh Ngọc trâm, việc này cũng không dễ giải thích, vậy nên chỉ đành dứt khoát ngậm miệng lại, hung tợn trừng mắt nhìn Bất Hồi một cái.
Mà Bất Hồi đang đứng trầm mặc một bên, dưới ánh nhìn của Chương Tiểu Khải, ngược lại chẳng thèm đếm xỉa gì tới ai.
Lần theo dấu chân mà đi cả một đoạn đường, cuối cùng hai người một quỷ cũng tiến vào được Song Long Lĩnh, trông thấy con sông lớn kia.
“Đường cụt rồi, sư huynh, huynh chắc chắn chúng ta không đi nhầm chứ?” Chương Tiểu Khải không thể không nghi ngờ, bởi vì con sông dưới chân rất nguy hiểm, cho dù có thuyền cũng chẳng thể vượt qua được.
Quý Đường lại khá là chắc chắn, chỉ vào dấu chân trên mặt đất, “Bọn họ đã tới đây.”
Thế nhưng nơi này không còn con đường nào khác, mà người cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, chẳng lẽ bọn họ có thể bay lên trời sao? Nghĩ như vậy, liền theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy sợi dây leo kia, lại căn cứ vào đám cành cây bị chặt rơi trên đất, trong lòng lập tức sáng tỏ, hai người Thính Mị không phải là bay lên trời, mà là bay qua sông.
Quý Đường kiến thức sâu rộng, hiển nhiên cũng biết chuyện cư dân ở một vài khu vực miền núi thường sử dụng tấm trượt tự chế để trượt dây qua tới bờ đối diện, gã lấy rìu sắt ra, vừa định vung lên đốn cây, thế nhưng lại liếc thấy được có thứ gì đó đang bay thẳng tới đầu mình, lập tức nghiêng người né được.
Trên cây vang lên một tràng tiếng kêu khẹc khẹc ầm ĩ không dứt, một đám Hỏa Sa Hầu bộ dạng kinh khủng ló đầu ra, nhe răng trợn mắt đe dọa người dưới tàng cây, thậm chí có mấy con đã trèo xuống cây, chúng nó thấy trong tay Quý Đường đang cầm rìu, biết đó là vũ khí có thể làm tổn thương đến bọn nó, cho nên cả bọn thông minh đổi hướng sang Chương Tiểu Khải cùng Bất Hồi.
Chương Tiểu Khải lấy xẻng sắt trên người ra nghênh đón bọn khỉ định tấn công mình, phát hiện Bất Hồi còn đang đứng im chẳng hề nhúc nhích, không nhịn được quát mắng: “Còn giả bộ nhã nhặn cái gì nữa? Dùng mấy chiêu tàn độc của ngươi để đối phó đám khỉ đi chứ!”
Bất Hồi vẫn chẳng thèm động đậy, Chương Tiểu Khải cũng mặc kệ hắn, nghĩ bụng vậy là tốt nhất, cứ để đám khỉ cắn xé hắn đi, mình chẳng phải lo nghĩ gì nữa.
Xẻng sắt vung qua chém lại, quả nhiên đẩy lùi được mấy con Hỏa Sa Hầu, Quý Đường ở gần đó cũng leng keng vung rìu, thấy con khỉ nào đến gần liền bổ thẳng vào chỗ hiểm của bọn nó, nhưng cả trăm con khỉ hung hãn cứ ùn ùn xông tới, trong đó Hầu Vương đã khai mở linh thức, biết Bất Hồi tay không tấc sắt chính là nhược điểm của bọn họ, lập tức kêu khẹc khẹc mấy tiếng, chỉ huy vài con khỉ thuộc hạ của nó tấn công hắn trước.
Bất Hồi rũ mắt đứng im nơi đó, trông như chẳng hề có cảm giác gì với tình hình xung quanh, Quý Đường cũng đã nhận ra được ý đồ của Hầu Vương, lập tức kêu lên: “Bất Hồi, giết đám khỉ!”
Hai mắt Bất Hồi đột nhiên mở to, trong mắt lóe lên sự âm ngoan, dùng chân đá cái liềm sắt dưới đất vào trong tay, một chiêu bổ ngang, đầu khỉ liền bay thẳng lên không trung, máu tươi từ cái cổ đứt lìa của con khỉ phun ra tung tóe, hắn cũng chẳng hề ngưng nghỉ mà xoay người cắt luôn cánh tay của con khỉ bên cạnh.
Thật là lợi hại! Chương Tiểu Khải chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này, trong lòng sợ run, sư huynh từng nuôi không ít quỷ bộc, mấy quỷ bộc kia tuy rằng tàn bạo, nhưng lúc động thủ lại không được gọn gàng dứt khoát như vậy, thường xuyên cần đến sư huynh mở miệng chỉ huy, lúc ấy mới có thể tung ra đòn tấn công hoàn mỹ nhất; Bất Hồi trông thì yếu đuối, nhưng động tác giết khỉ lại không hề gián đoạn, liền mạch lưu loát, cứ như là sát thủ trời sinh.
Quý Đường cũng kinh ngạc, nhưng lúc này lại không có thời gian suy nghĩ nhiều, vung rìu sắt liên tục bổ ngay đầu mấy con khỉ, đám khỉ khẹc khẹc gào rú liên hồi, cầm cái gì đó trong tay ném liên tục vào hai người một quỷ, Quý Đường cản được mấy cái, đột nhiên phát hiện mấy vật đó trông khá giống xương heo, không, đó chính là xương heo.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, đám khỉ này là thú ăn thịt, xương heo trong tay càng chứng minh Thính Mị đã tới nơi này, cũng từng đối phó với bọn khỉ này.
Khỉ đông thế mạnh, Quý Đường biết bọn họ vốn cũng chẳng còn thời gian để dây dưa thêm nữa, lập tức kêu lên: “Mau qua sông!”
“Sư huynh qua trước đi!” Chương Tiểu Khải trái vung phải chém, trên người đã xuất hiện những vết thương do móng vuốt đám khỉ tạo thành, nhưng vẫn kêu: “Để đệ yểm hộ!”
Quý Đường nhanh chóng cân nhắc tình thế, gã từng học võ mấy năm, mà trong hai người một quỷ trước mặt đây, Chương Tiểu Khải chiến lực yếu nhất, cho nên cứ để cậu ta qua sông trước đi đã.
“Để Bất Hồi đoạn hậu!” Gã nói, đây chính là dựa trên thân thủ cực kỳ âm lệ của quỷ bộc mà đưa ra quyết định.
Chỉ vừa phân tâm nói chuyện một chút như vậy, đã có một con khỉ nhảy tới sau lưng gã, định dùng móng vuốt đâm về phía ngực, Bất Hồi lập tức túm lấy dúm lông trên đầu con khỉ kéo ngược ra sau, con khỉ khẹc khẹc kêu đau lùi lại mấy bước, Quý Đường xoay người ra sau vung một nhát rìu, con khỉ liền bị chém rách bụng.
Chương Tiểu Khải thấy bọn họ phối hợp cực kỳ ăn ý, cũng không nói thêm gì nữa, cậu ta không ngốc, đoán được suy tính của sư huynh, chỉ đành cắn răng đu lên dây leo, hai chân móc lên trên, hai tay một trước một sau nắm lấy sợi dây, nửa trượt nửa trèo sang phía đối diện.
Quý Đường lại chém thêm mấy con khỉ, cũng bắt đầu leo lên dây, đám khỉ càng túa ra nhiều hơn, túm lấy tứ chi gã, còn định xâu xé gã, gã bịch bịch mấy đấm hất văng đám khỉ ra, nói với Bất Hồi đang hăng say chém giết: “Mau qua sông với ta!”
Cởi xuống đai lưng vắt lên dây leo, nhanh chóng trượt xuống, lúc này Bất Hồi đã đối mặt với Hầu Vương, chiến đấu có chút vất vả, Hầu Vương có hình thể to lớn hơn các con khỉ khác, mà Bất Hồi sau khi chém mấy con khỉ khác, lưỡi liềm cũng đã cùn, lực sát thương dần dần giảm xuống.
Hơn nữa, quỷ bộc cũng có lúc mệt mỏi, sắc mặt hắn càng lúc càng xanh mét, động tác cũng dần dần chậm lại, đối mặt với bầy khỉ chiếm ưu thế về số lượng, bờ bên kia chính là con đường lui duy nhất.
Vứt lại lưỡi liềm đu lên dây leo, Hầu Vương cùng bầy khỉ thấy thịt tươi sắp tới miệng lại bay đi mất, cũng lập tức trèo lên dây đuổi theo, sức nhảy của Hầu Vương cực kỳ kinh người, chỉ cần nhảy một cái, lại vừa khéo đáp xuống ngay trước mặt Bất Hồi, khiến hắn rơi vào thế gọng kìm, muốn tiến hay lùi cũng chẳng được.
Hầu Vương vừa thò người ra định bắt lấy Bất Hồi, nhưng Bất Hồi đã hành động nhanh hơn, vặn eo lật người nhảy lên dây leo, rút trâm cài tóc ra đâm vào cánh tay Hầu Vương, Hầu Vương khẹc khẹc kêu đau, hai chân bám lấy dây leo lắc lên lắc xuống, Bất Hồi dứt khoát nhảy lên trên lưng Hầu Vương, Thanh Ngọc trâm đâm thẳng lên đỉnh đầu Hầu Vương rồi rút ra.
“Éc khẹc khẹc khẹc khẹc!”
Hầu Vương gào to, đau đớn không chịu nổi, cái tay khỉ vung mạnh ra phía sau, lại quét trúng chân Bất Hồi, một khỉ một thi quỷ cùng rơi thẳng xuống sông.
Quý Đường lúc này đã trượt được nửa đoạn dây leo, nghe thấy phía sau có tiếng đánh nhau, cảm thấy không ổn quay đầu xem thử, đúng lúc thấy được Bất Hồi rơi xuống sông, gã không nghĩ ngợi gì nhiều lập tức buông tay ra, nhảy theo xuống sông.
Chương Tiểu Khải kinh hãi hô to, nhưng đã không còn kịp nữa, chỉ thấy sau khi sư huynh nổi lên mặt nước, còn liều mạng bơi qua chỗ Bất Hồi, cố gắng cứu người, không, cứu quỷ!
Chương Tiểu Khải sốt ruột đến mức giậm chân liên tục, lại không nghĩ ra được cách nào, cậu ta không biết bơi, nhảy xuống nước thì chắc chắn chỉ có một con đường chết, nhưng cậu biết sư huynh bơi lội rất giỏi, dư sức bảo vệ được mình, thay vì đứng ở nơi này nôn nóng lo lắng, không bằng tiếp tục đuổi theo tung tích của Thính Mị, sư huynh cứu không được quỷ bộc, cuối cùng vẫn sẽ tới hội họp với cậu ta.
Thấy đám khỉ còn định đuổi tới, cậu ta nhanh chóng bỏ chạy.
Quý Đường bơi rất giỏi, nhưng sóng ngầm trong sông quá mãnh liệt, rất khó làm chủ được phương hướng, gã cứ như vậy bị dòng nước xiết cuốn đi, nhiệt độ cơ thể cùng thể lực dần dần tiêu hao đến gần như không còn chút gì, tiếp đó đầu cảm thấy đau nhói, va phải thứ gì đó tương tự như đá ngầm, gã cố gắng giữ mình nổi lên, đến lúc thấy được bóng người đỏ rực đang nửa chìm nửa nổi trước mặt, gã nghĩ hết biện pháp dùng sức bơi qua, rốt cuộc cũng túm được Bất Hồi.
Bất Hồi dường như có chút quái dị, lại có thể…
Sống chết trước mắt, cộng thêm đầu đau đến choáng váng, gã không thể suy nghĩ cặn kẽ gì được, trong lòng chỉ nghĩ rằng: thi quỷ cùng cương thi đều sợ nước, cho dù gã đã từng thi Tuyết Sơn chú lên Bất Hồi, có băng tuyết hộ thể, nhưng dòng nước sẽ làm suy yếu lớp bảo hộ này, cuối cùng, Bất Hồi có thể sẽ toàn hoàn tan rã.
Giữ chặt Bất Hồi, gã liều mạng bơi sát lại hai bên bờ, nhưng sức nước dồn dập, nhiều lần gần như nhấn chìm cả đầu gã. Ngay vào lúc gã nghĩ mình đã đi đến đoạn đường cuối cùng của cuộc đời, dòng nước bất ngờ chảy chậm lại, mặt sông thoáng đãng, giữa sông là một hòn đảo nhỏ xanh tươi biêng biếc.
Quý Đường một tay giữ lấy Bất Hồi, một tay gắng sức bơi qua, cuối cùng sức cùng lực kiệt ngã nhoài trên bờ đá, chìm vào hôn mê.