Thị Trấn Đầy Cám Dỗ

Chương 67: 67: Đến Nhà Ngọc Thuần






Sau khi Lâm Yến và Trương Đông phát sinh mối quan hệ, Lâm Linh đã tỏ ra lạnh nhạt với Trương Đông, còn thái độ dần thay đổi tốt hơn là sau khi nghe cuộc điện thoại đêm đó, có lẽ cô ấy biết rằng Lâm Yến không từ chối Trương Đông, nên thái độ của cô ấy đã được cải thiện.

Chỉ là những ngày này không biết cô ấy đang nghĩ gì.

Cô ấy luôn làm một cái bóng đèn phá đám.

Cô ấy không cho hai người cơ hội được ở một mình, vì vậy Trương Đông rất buồn bực.
Trần Ngọc Thuần ngồi trên ghế phụ và chỉ đường.

Phong cách ăn mặc của cô ấy rất gợi cảm, khuôn mặt đỏ rực trông thuần khiết và thêm một chút ngây ngô duyên dáng, bộ ngực nhấp nhô theo từng hơi thở, cặp đùi trắng nõn duỗi thẳng ra, dường như toát ra mùi thơm của da thịt.

Trương Đông nuốt một ngụm nước bọt, rất muốn vươn tay ra chạm thử vào nó.
Chiếc xe đang đi theo một hướng khá xa.

Trần Ngọc Thuần đang chỉ vào con đường và đột nhiên hỏi mà không có đầu đuôi: “ Anh Đông, em nghe nói anh có móc nối với chị Yến? “
“ Móa! Em đang hỏi gì thế! “ cả người Trương Đông cứng đờ lại, tay đang cầm vô lăng bỗng run rẩy, và suýt lái chiếc xe xuống mương.
“ Chị Yến đã nói với em như vậy.

“ Trần Ngọc Thuần nói với một nụ cười tinh nghịch: “ Anh Đại Sơn rất trung thực và thành thật, nhưng tất cả mọi người đều nghĩ rằng anh ta không xứng với chị Yến.

Có phải anh ăn xong rồi thì muốn chùi mép phải không? Nói cho anh biết, đừng nhìn bề ngoài chị Yến đanh đá, thực ra chị ấy rất tốt.


“ đúng đúng, vậy thì anh sẽ chờ cô ấy ly hôn.


“ Trương Đông dở khóc dở cười, nghĩ thầm: trẻ con lông còn chưa mọc, thì làm sao mà hiểu được những chuyện này? “
Thật là một điều hạnh phúc khi được đi đường với một cô bé xinh đẹp.

Nhưng không biết cô ấy liệu có phải trưởng thành hơi sớm hay không.

Những câu hỏi đều là những câu mà Trương Đông không nói nên lời.

Trương Đông thực sự hơi tiếc cho cái tên “ Trần Ngọc Thuần “ , cô bé không thuần khiết chút nào.
“ Anh Đông, có phải trên thành phố mỗi ngày người ta đều ăn chơi đàng điếm? Em nghe nói rằng ở đó rất hỗn loạn, và luôn có một số điều kỳ lạ trên TV.
“ Anh Đông, anh và chị Yến lén lút qua lại, anh Đại Sơn có biết không? Anh có muốn chị Yến ly hôn không? “ Trên đường đi, Trần Ngọc Thuần giống như một chú chim nhỏ ríu ra ríu rít, nếu không phải giọng nói của cô ấy thật ngọt ngào, Trương Đông đã sớm bịt miệng cô lại.

Trương Đông nhìn cái miệng Trần Ngọc Thuần đang mở ra đóng lại, trong đầu không khỏi nổi ý dâm.
Con đường đến làng Trần Gia Câu quả nhiên vô cùng khó khăn như người ta đồn, khi họ bắt đầu đi vào núi, nó vẫn là một con đường xi măng.

Nhưng không bao lâu nó liền biến thành một con đường đất với một đoạn đường xi măng và vô cùng gập ghềnh.

Nếu như sắp đến một ngôi làng, thì sẽ có một đoạn bằng phẳng.

Có đoạn đường vẫn ổn, nhưng có đoạn đường rất khó đi, đặc biệt trong các vùng hoang vu của làng.
Một con đường như vậy, Trương Đông không dám phân tâm.
Trần Ngọc Thuần dường như thấy rằng điều đó không thú vị trong một thời gian dài, cô cầm máy tính bảng của Trương Đông để chơi game.
Trần Ngọc Thuần rất thông minh.

Trương Đông chỉ dạy một một chút.

Cô ấy ngay lập tức hiểu và bắt đầu chơi.
Con đường núi không thể đi nhanh được.

Sau hơn hai giờ lái xe, Trương Đông cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng mới được một phần ba hành trình.
Khu vực này rất xa xôi, và có rất ít hộ gia đình, thỉnh thoảng mới nhìn thấy trong những ngôi làng nhỏ.

Có thể hình dung rằng Làng Trần Gia Câu còn hoang vắng đến mức nào.
Lại thêm một lần nữa, Trần Ngọc Thuần đặt máy tính bảng xuống và bắt đầu nghiêm túc chỉ đường.

Có vẻ như cô đang đến gần nhà của chú mình.

Dưới sự hướng dẫn của Trần Ngọc Thuần, chiếc xe đã lái vào một ngôi làng nhỏ trên lưng núi.
Có hàng chục hộ gia đình trong ngôi làng nhỏ này, hầu hết là những ngôi nhà trệt trên núi, chỉ là hơi cũ kỹ và rách nát.
Khi đi qua một ngôi nhà được khóa bằng dây xích, đôi mắt của Trần Ngọc Thuần có một chút đỏ, dường như đây là ngôi nhà bị bán bởi cha cô.
Chiếc xe đậu trước một gia đình.


Ngôi nhà của gia đình này tốt hơn nhà của người khác, nhưng nó chỉ đúng cho ngôi làng xa xôi này.
Bức tường gạch đỏ rất dài.

Có thể thấy sân tương đối rộng.

Những ngôi nhà gỗ trong sân rất bằng phẳng.

Khi xe dừng lại, bạn có thể nghe thấy tiếng gà gáy và tiếng chó sủa bên trong.
“ Giúp em lấy đồ.

“ Đôi mắt của Trần Ngọc Thuần trở nên đỏ hơn, và cô đóng gói đồ đạc và ra khỏi xe.

Cô hô lên: “ Em trai, chú, cháu đã trở lại.


Khoảng sân đầy những lọ và chum, đó là sự lộn xộn của người dân miền núi điển hình và có rất nhiều củi.
Trần Ngọc Thuần vừa bước vào, thì cánh cửa của ngôi nhà giữa mở ra ngay lập tức.

Một người đàn ông trung niên với khuôn mặt tang thương và làn da đen kịt bước ra, anh ta đang hút một điếu thuốc.
“ chú hai.

“ Trần Ngọc Thuần nhanh chóng lau nước mắt trên khóe mắt, chạy qua thân mật và kính cẩn nói: “ cháu đến thăm chú và em trai.


“ cô bé này đúng là người thích phô trương, nhanh chóng vào nhà.

“ Có thể thấy rằng mặc dù chú của Trần Ngọc Thuần không nói nhiều, nhưng anh ta rất tình cảm với anh chị em của mình, và ngay lập tức lộ ra một nụ cười hạnh phúc, nhưng ngay lập tức bối rối khi nhìn thấy Trương Đông đang khiêng chiếc xe đạp vào.
“ Đây là chồng của của một chị gái cháu quen, anh ấy đã chở cháu về.

“ Trong cơn bối rối, Trần Ngọc Thuần chỉ có thể nói dối.

“ Ngồi đi.

“ Người dân miền núi thật giản dị, chú của Trần Ngọc Thuần cũng không hỏi thêm, lịch sự chào hỏi, nhưng lắc đầu và nói: “ Em trai và cô của cháu đang đi làm ở trên núi, hôm nay có những người thu mua dưa chua đi qua, nên chú mới chờ ở nhà.

Cháu cũng không nói gì mà cứ đến như thế này, nếu chú không ở đây, thì có phải mất công không? “
“ Chú, chú phải giữ số tiền này trước.

“ Trần Ngọc Thuần lấy ra một số tiền trong túi của mình và đưa cho chú.
Ông chú Trần Ngọc Thuần kinh ngạc đến nỗi ông cau mày và hỏi một cách khàn khàn: cái này, chú vẫn còn một ít tiền để sống.

Lần trước mọi người nói rằng tiền lương của cháu đã bị cha cháu lấy đi, trên người cháu hẳn là không có tiền, nói với chú, tiền này ở đâu? “
“ Chú yên tâm, đây là tiền cháu đã mượn.

“ Trần Ngọc Thuần nhanh chóng đưa tiền vào tay chú và giải thích trong hốt hoảng: “ cháu không định đi học, bạn cháu đã giúp cháu tìm một công việc mới, ông chủ ở đó rất tốt, ông đã cho cháu mượn một ít tiền.


“ Ài, nếu bạn không phải do bố của cháu, cháu vẫn có thể học thêm vài năm nữa.

“ Chú của Trần Ngọc Thuần thở dài và nói với một tiếng thút thít: “ được rồi, tiền cứ để ở đấy, chú sẽ bí mật đưa nó cho em trai của cháu.

Cô của cháu dù sao cũng là phụ nữ, tâm trí nhỏ bé, mặc dù điều đó làm cháu tổn thương, nhưng cũng có rất nhiều thứ cần làm, cháu không nên đổ lỗi cho cô ấy.