Vừa rồi hắn cảm ứng được, người này là nhằm vào hắn mà tới, do đó liền không ở lại Cẩm Tú Thành nữa, trực tiếp bay ra.
Hiện giờ nhìn thấy ông già này, không hiểu sao Sở Mặc lại có cảm giác tim đập thật nhanh.
- Ta tên là Âu Dương Đồ.
Ông già nhìn Sở Mặc với vẻ thản nhiên:
- Ta tới là để giết ngươi.
- Ngài là người nhà Âu Dương?
Sở Mặc hơi nhíu nhíu mày, nhìn ông già này.
- Không sai.
Ông già gật gật đầu, sau đó nói:
- Ngươi còn là con nít, ta không bắt nạt ngươi. Ngươi ra tay trước đi.
- Chờ một chút.
Sở Mặc nhìn ông già bắt đầu thủ thế, lập tức có chút cạn lời, trong lòng tự nhủ, ông già này nhìn bề ngoài thì thản nhiên mà sao tính tình lại vội vàng vậy?
- Còn có việc sao?
Âu Dương Đồ nhìn Sở Mặc, vẻ mặt không buồn cũng chẳng vui.
- Ngài nói ngài muốn giết ta, có lý do gì không?
Sở Mặc nhìn ông già:
- Hay là vì báo thù cho mấy người đó?
- Không phải.
Âu Dương Đồ tích chữ như vàng, nói rất ít, y nhìn thoáng qua Sở Mặc:
- Là để phòng ngừa trong tương lai ngươi diệt nhà Âu Dương.
- Tương lai ta diệt toàn bộ nhà Âu Dương? Sao ta phải làm vậy?
Sở Mặc nhìn ông già nói:
- Chuyện từ đầu tới cuối đều là do nhà Âu Dương các ngươi gây nên, nếu ngài đã tới đây hẳn là đã biết đầu đuôi mọi việc rồi.
- Điều đó không quan trọng.
Âu Dương Đồ nhìn Sở Mặc:
- Ngươi sẽ làm như vậy.
- Vậy thì chẳng còn gì để nói rồi, ra tay thôi.
Sở Mặc cũng hết chỗ nói, gặp loại người vô lý thế này thật cũng chẳng còn cách nào nữa.
Ngươi không thừa nhận cũng không sao, y cho rằng như vậy là được. Âu Dương Đồ chính là loại ngươi như thế.
- Ngươi ra tay trước.
Âu Dương Đồ nhìn Sở Mặc, thong dong nói. Sở Mặc vừa ra tay liền tung ra một quyền, nhắm thẳng hướng mặt của Âu Dương Đồ.
Địa quyền trong quyền pháp Thiên Địa Nhân Tam Tài!
Quyền này cực kỳ nặng, nặng như đất đai vậy, mang theo một sức mạnh kinh khủng. Gần như trực tiếp xé nát không khí!
Sắc mặt Âu Dương Đồ cũng hơi hơi thay đổi, trước khi tới đây y đã biết người thanh niên này không hề đơn giản. Nhưng không ngờ, lực chiến của hắn lại mạnh đến nhường này. Quyền này dù là y cũng không dám đón đỡ.
Âu Dương Đồ chợt nghiêng người, muốn tránh quyền này của Sở Mặc. Nhưng khiến hắn khiếp sợ chính là ngay sau đó, nắm tay đối phương… vẫn bám đuổi y gắt gao! Như là cái bóng gắn trên người y vậy, vốn dĩ không thể cắt đuôi được!
Rơi vào đường cùng, Âu Dương Đồ giơ tay lên, trực tiếp chống lại một quyền của Sở Mặc.
Rắc…! Một tiếng nứt xương rất nhỏ vang lên.
Thân hình của Âu Dương Đồ bị lui về phía sau vài chục bước.
Mà sắc mặt của Sở Mặc của biến đổi kịch liệt, một tia máu tươi tràn ra từ khóe miệng của hắn.
Quyền này của hắn khiến cánh tay Âu Dương Đồ nứt vỡ, nhưng lại bị phản lực từ cánh tay đó truyền lại gây tổn thương nội tạng!
Sở Mặc cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đang quay cuồng, giống như đã bị lệch vị trí vậy. Âu Dương Đồ bất ngờ ra mặt, còn mãnh liệt hơn nhiều so với Sở Mặc, y nhìn Sở Mặc với vẻ khó tin:
- Vậy mà ngươi còn chưa chết?
Theo Âu Dương Đồ, cú vừa rồi của y có thể dễ dàng đập tan tành một ngọn núi, dù người thanh niên trước mắt có hùng mạnh cỡ nào thì chẳng qua cũng mới chỉ là tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, vốn không thể nào cản được đòn này của y.
Nhưng sự thật lại khiến y phải giật mình.
Sở Mặc nhìn Âu Dương Đồ, dở khóc dở cười:
- Ông già ngài hình như hơi đề cao bản thân rồi đấy!
Chỉ dùng cánh tay chắn một chút như vậy mà đòi đánh chết người… Còn việc gì buồn cười hơn việc này không?
Nhưng qua một cú này, Sở Mặc cũng biết ông già kia không hề dễ chơi!
Đây là một tu sĩ nửa bước Luyện Thần, hơn nữa sức mạnh của y vô cùng ghê gớm!
Âu Dương Tác lúc trước chắc chắn không phải đối thủ của y! Trong lòng Sở Mặc dâng lên sự cảnh giác cao độ, đánh thành một đoàn với Âu Dương Đồ.
Hai người ngươi tới ta lui, mới giây lát mà đã tung ra được ba mươi mấy chiêu.
Từ đầu chí cuối Sở Mặc đều không động đến Thí Thiên, Âu Dương Đồ cũng không dùng vũ khí.
Hai bên không hẹn mà cùng chọn đánh cận chiến. Loại chiến đấu này nguy hiểm hơn công kích bằng pháp thuật rất nhiều lần, không cẩn thận một cái thì có thể sẽ bị bong gân gãy xương, nghiêm trọng hơn nữalà mất đi tính mạng.
Hai bên đều mong tốc chiến tốc thắng nên đã lựa chọn cách đánh này.
Ầm!
Lại là một cú đối đầu trực diện nảy lửa.
Thân thể Sở Mặc không ngừng bị đẩy lùi về phía sau, bay ngược đến mấy trăm trượng. Thân thể của Âu Dương Đồ cũng bắn ngược về phía sau mấy trăm trượng. Y nhìn Sở Mặc, cau mày:
- Cơ thể này của ngươi rất không tầm thường! Hẳn không thể chỉ là thể chất cấp chín, thể chất của ngươi… đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên đúng không?
Sở Mặc nhìn Âu Dương Đồ, không nói gì, trong ánh mắt tràn đầy sự cảnh giác. Bởi vì tuy cú đòn ban đầu của hắn đã đánh nát cánh tay của Âu Dương Đồ. Nhưng trong những lần giao đấu tiếp theo hắn cũng không có chút xíu lợi thế nào!
Lúc này Sở Mặc dùng Thương Khung Thần Giám thoáng kiểm traqua Âu Dương Đồ, kết quả khiến hắn vô cùng chấn động!
“Đỉnh cao Nguyên Anh, thể chất Tiên Thiên Hắc Thạch”.
Nửa bước Luyện Thần là cảnh giới mà bản thân tu sĩ tự đặt tên, Thương Khung Thần Giám cũng không đồng ý, vì vậy nó vẫn đưa ra kết luận là cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao. Mấu chốt là ở thông tin thể chất Tiên Thiên Hắc Thạch phía sau.
Tuy Sở Mặc không biết đây là thể chất gì, nhưng nghĩ lại, chắc cũng không khác nhiều lắm với thể chất Tiên Thiên Tiểu Linh Thể của Phương Lan đồ đệ mình. Cũng là một loại thể chất cao hơn Tiên Thiênmà thấp hơn Đạo Cảnh.
Không thể tưởng được, nhà Âu Dương cũng thật có lắm người tài!
Trẻ tuổi thì có Âu Dương Bình Phong, kẻ mang huyết mạch mạnh mẽ, bên trong lứa người già… cũng cất giấu loại kẻ mạnh có thể chất đặc thù thế này.
Sau khi đã biết đối phương có thể chất hùng mạnh, rốt cuộc Sở Mặc cũng hiểu được đối phương vì đâu mà lo lắng. Do vậy bắt đầu trực tiếp xông lên đấu thể chất với đối phương! Nói ra thì điều này có hơi vô sỉ, dùng thân thể tổ cảnh đi áp chế đối phương.
Thế nhưng đây là quyết chiến sinh tử!
Mặc dù trong lòng Sở Mặc cũng không hận thù gì ông già này, cũng chưa phải là có thành kiến. Nhưng y đến để giết chính mình.
Nếu đã là quyết chiến sinh tử, thì tự dùng thủ đoạn của mình cũng chẳng có gì là sai.
Gặp Sở Mặc càng thêm không che chắn gì, Âu Dương Đồ còn cảmthấy mừng thầm, y cũng đoán ra Sở Mặc có thể chất không tầm thường rồi. Nhưng y lại càng tự tin… vào thể chất của mình!