Thí Thiên Đao

Chương 969: Phép thần




- U…u u u…uuuu!

Từng tiếng sáo khó nghe vang lên, tu sĩ Nguyên Anh nhà Âu Dương không ngừng ngã xuống. Trong nháy mắt, có tới mười mấy tu sĩ Nguyên Anh bị tiếng sáo này quấy nát biển ý thức, nổ tung đầu mà chết!

Lúc này Sở Mặc cuối cùng cũng ngừng thổi sáo, sắc mặt ít nhiều gì có hơi tái nhợt, nói với vẻ bất đắc dĩ:

- Pháp khí này tốt thì tốt thật, nhưng tiêu hao quá nhiều sức mạnh, thậm chí đến sức mạnh trong cơ thể ta… cũng có vẻ cung không đủ cầu.

Càng là chiêu thức có uy lực hùng mạnh thì thể lực càng thêm hao phí, cho nên, tu sĩ cảnh giới càng cao, thời gian chiến đấu được càng dài.

Vốn Sở Mặc muốn thổi lâu thêm chút nữa, nhưng sức mạnh trong cơthể thực sự không đáp ứng được, liền dứt khoát bỏ qua.

Bắt đầu toàn tâm toàn ý khuấy động sức mạnh trời đất trong khu vực này, liên tục chém về phía đám tu sĩ nhà Âu Dương.

Đám người nhà Âu Dương không ngờ lại xui xẻo đến vậy, bọn họ có nằm mơ cũng không nghĩ tới Sở Mặc biến thái tới mức này. Trận pháp Tuyệt thiên địa thông ban đầu định dùng để gài bẫy Sở Mặc, đều bị Sở Mặc lợi dụng trở thành con dao đâm ngược lại bọn họ.

Lúc này những tu sĩ bày trận khi nãy cũng đang như chó nhà có tang, liều mạng tránh né những công kích sắc bén, linh hoạt này. Đến hiện tại họ vẫn không sao hiểu nổi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, vì sao mảnh trời đất này lại trở thành địa bàn của Sở Mặc?

Thậm chí trong mắt Âu Dương Tác còn lộ ra vài phần tuyệt vọng, y nhìn thanh niên trẻ tuổi vẻ mặt nhởn nhơ, trên người không dính một chút máu kia với ánh mắt khó tin, lẩm bẩm nói:

- Đây mới chân chính là thiên kiêu của Thiên giới sao?

- Lão tổ, phải làm sao bây giờ, cứ thế này chúng ta đều sẽ bỏ mạng tại đây thôi!

Trên khuôn mặt một tu sĩ nhà Âu Dương máu tươi giàn giụa, miệng vết thương sâu hoắm, lớn tiếng gào về phía Âu Dương Tác. Âu Dương Tác nhìn Sở Mặc đang ở bên kia, lớn giọng nói:

- Đừng đánh nữa, cầu hòa!

- Hả?

Toàn bộ người bên nhà Âu Dương đều thất kinh.

Cầu hòa?

Đây là việc chưa từng xuất hiện trong lịch sử nhà Âu Dương!

Cuộc chiến sinh tử như vậy không phải nhà Âu Dương chưa từng trải qua, nhưng chưa bao giờ… Luôn luôn là không chết không thôi, đãkhi nào phải thỏa hiệp trong chiến đấu đâu.

Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, sẽ chẳng khác nào đòn trí mạng giáng vào danh dự nhà Âu Dương.

Nhưng nếu không cầu hòa, trong trận pháp này bọn họ vốn không thể động tới mảy may một sợi tóc của Sở Mặc.

- Các ngươi nói đánh là đánh? Nói cầu hòa là cầu hòa? Trên đời nào có chuyện dễ dàng như vậy?

Sở Mặc thoáng nhìn qua Âu Dương Tác:

- Ta không đồng ý! Nói xong Sở Mặc trực tiếp thi triển thuật Chí Tôn, tiếp tục công kích về hướng đám người nhà Âu Dương một lần nữa.

Những thủ đoạn này tuy linh hoạt và vô cùng sắc bén, nhưng con số tiêu hao… cũng lên đến mức kinh người!

Nếu không phải Sở Mặc mà đổi thành người khác, vốn không thể bỏ ra số lượng bạo tay như vậy.

Từ xưa đến nay chưa từng xuất hiện tu sĩ Ngũ Hành Đạo Cơ, trước mặt tu sĩ Ngũ Hành Đạo Cơ, cho dù là Trúc Cơ thiên phẩm… cũng chẳng có chút ý nghĩa nào! Hai bên vốn dĩ không cùng một đẳng cấp!

Có thể nói, chỉ loại tu sĩ Ngũ Hành Đạo Cơ như Sở Mặc, mới bày ra loại trận pháp và khống chế đồng thời vài loại thuật Chí Tôn ở cảnh giới Nguyên Anh như vậy được!

Nếu không, cho dù là tu sĩ kỳ Phi Thăng cũng chưa chắc đã làm được điều này!

Có thể khống chế một loại thuật Chí Tôn cũng lợi hại lắm rồi!

Kế thừa của Chí Tôn không phải bạ ai cũng học được, càng khôngphải là cảnh giới nào cũng thi triển ra được!

Âu Dương Tác vốn không thể hiểu, vĩnh viễn cũng chẳng thể hiểu nổi. Bọn họ tự cho là đã điều tra rõ ràng lai lịch của Sở Mặc, nhưng những thứ mà họ biết về Sở Mặc còn không đến một cọng lông!

Không cần nói đến thứ khác, chỉ riêng thể chất tổ cảnh của Sở Mặc cũng đã hoàn toàn vượt qua tầm hiểu biết của họ rồi!

Để một tu sĩ Nguyên Anh đỉnh cao đánh hết sức vào Sở Mặc thì cũng lắm cũng chỉ khiến hắn bị chấn động mà thôi. Phun một ngụm máu cũng là nghiêm trọng lắm rồi. Sau khi đạt đến cảnh giới Nguyên Anh, cơ thể xác thịt của Sở Mặc càng trở nên vô cùng mạnh mẽ, hết thảy những điều này… bọn Âu Dương Tác sẽ không thể nào lý giải nổi.

Bọn họ chỉ thấy bản thân đã nhặt được vàng, cảm thấy chỉ cần bắt được Sở Mặc sau đó khống chế hắn, từ nay về sau nhà Âu Dương sẽ phát triển thêm vài nấc nữa. Không biết lúc này thực sự họ đã gặm phải cục xương cứng, chọc phải phiền toái tày trời!

Trước khi trận chiến này nổ ra mà có người nói với nhà Âu Dương như vậy, nhất định họ sẽ cười chết mất! Chỉ là một Sở Mặc mà thôi, cho dù hắn có là thiên tài cỡ nào thì cũng yêu nghiệt được đến đâu cơ chứ?

Cho dù hắn bước vào cảnh giới Nguyên Anh, chiến lực lên đến Nguyên Anh đỉnh cao, thì lại làm được gì đây?

Nhưng hiện giờ những người nhà Âu Dương đang có mặt ở đây đều triệt để hiểu rõ một câu ngạn ngữ: “Núi cao còn có núi cao hơn”!

Trên đời này không phải không có những thiên tài đến mức yêu nghiệt, biến thái, mà là vị trí ngươi đang đứng… còn chưa có tư cách gặp những người đó! Sở Mặc vốn không có bất cứ ý định đàm phán nào, nếu nhà Âu Dương của các ngươi đã phái ra một đám cao thủ đông đến vậy, thì nên sớm chuẩn bị tâm lý bị tổn thất thảm trọng đi!

Tu sĩ nửa bước Luyện Thần cũng phái tới, vậy chẳng phải vốn không có ý định thỏa hiệp sao!

Hiện giờ các ngươi yếu thế, xót ruột rồi, liền đòi đám phán, liền muốn cầu hòa?

Nằm mơ cũng không có! Âu Dương Tác giận dữ rống lên một tiếng long trời lở đất:

- Xông, xông lên… băm hắn ra thành trăm mảnh đi! Không được thì tự bạo! Hôm nay nếu kẻ này không chết, tương lai nhà Âu Dương chúng ta ắt sẽ bị hủy diệt trong tay hắn!

Những tu sĩ còn sống có mặt ở đây, tính cả những tu sĩ bày trận ban nãy tổng cộng còn ba mươi mấy người.

Ba mươi mấy người này có thể tung hoành trước bất cứ một thế lực nào có thể nói là lớn trong Linh giới. Nhưng bây giờ, bọn họ lại cùng nhằm về phía Sở Mặc một cách bi tráng, bộ dáng đó… rõ là đã chuẩn bị tinh thần chịu chết!

- Tự bạo?

Sở Mặc vung tay lên, lại là một thuật Chí Tôn nữa được tung ra.

Trong khu vực này thoáng chốc bị một nguồn sức mạnh kỳ dị choán lấy, tất cả tu sĩ nhà Âu Dương đều chấn động khi phát hiện, tuy bọn họ có thể điều động năng lượng trong đan điền, nhưng lại không thể nào dẫn Nguyên Anh phát nổ được!

Muốn tự bạo… cũng không được!