Nhìn thấy hai thanh niên vẻ mặt hưng phấn trước mặt, Sở Mặc thậm chí không dám tin vào mắt mình. Hắn nghĩ trong lòng, đây có thật là hai bộ da bọc xương trước đây trong ngục tối không? Hai người sắp gần đất xa trời đó?
- Tiếu Vạn Quân!
- Lý Phương Trung!
- Xin chào chủ nhân!
Hai người đồng thanh nói, lập tức hành lễ với Sở Mặc.
Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung vừa gặp Sở Mặc, khuôn mặt liền tỏ vẻ cảm kích. Thời gian này bọn họ thông qua đan dược mà Sở Mặc đưa cho để điều dưỡng, không những thể chất hồi phục như ban đầu, sự tự tin đã từng mất đi cũng trở lại trong con người họ.
Trải qua biết bao đau khổ, tâm trạng của hai người đã có sự chuyển biến đáng kể, họ không còn hứng thú với quyền thế như trước kia nữa. Sau khi nhãn giới nâng cao hơn, tấm lòng của họ cũng mở rộng ra.
Nhận Sở Mặc làm chủ, trong lòng hai người không có bất kỳ điều gì không vui, ngược lại còn tràn đầy sự cảm kích. Ân nhân cứu mạnh, táitạo chi ân.
Ân tình này còn lớn hơn trời biển, hai người đều khắc cốt ghi tâm.
Sở Mặc qua bắt chuyện với hai người, sau đó cùng họ nói về thân phận thực sự của hắn, đám người bên mình và cả những xung đột phát sinh với Âu Dương gia ở Khánh Phong Thành.
Dù sao cũng là người một nhà, chung quy lại cũng không giấu được mãi. Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung không cảm thấy quá hiếu kỳ về thân phận của Sở Mặc, đối với mấy lão già đã sống mấy trăm năm như họ mà nói, việc này cũng chả đáng gì, nhưng họ lại thấy vô cùng vui mừng vì sự chân thành của Sở Mặc. Bọn họ lập tức khẳng định sẽ bảo vệ những người bên cạnh chủ nhân.
Sau đó, Sở Mặc mời Tiếu Vạn Quân và Lý Phương Trung cùng tham gia yến tiệc của phủ thành chủ.
Lúc này trước cửa của phủ thành chủ đã vui như trầy hội. Những đại lão cao tầng của gia tộc lớn bé nghe tin thành chủ quay về đều chen chúc nhau tới.
Vốn chỉ là một yến tiệc nhỏ trong nội bộ, kết quả ngang nhiên trở thành một đại tiệc của nhân vật thượng tầng trong toàn thành!
Vì thế, Lục Thiên Duyệt còn đặc biệt kêu người về gia tộc gọi đầu bếp tốt nhất tới, trực tiếp sắp xếp việc ở phủ thành chủ.
Hoa Tiểu Nha đứng bên Diệu Nhất Nương, nhìn Lục Thiên Duyệt đang chỉ đạo thuộc hạ làm việc, khẽ khàng nói:
- Cô nương này khá lắm! Vừa nói vừa rướn lông mày đá mắt với Diệu Nhất Nương.
Diệu Nhất Nương tự nhiên cười:
- Phải, khá lắm, ta rất thích!
Hoa Tiểu Nha vẻ mặt hoảng hốt nhìn Diệu Nhất Nương:
- Nhất Nương, tỷ học xấu rồi!
Diệu Nhất Nương lặng lẽ nói:
- Không phải ta học xấu, là do muội động lòng rồi!
- Khà khà khà. Hoa Tiểu Nha nhìn Diệu Nhất Nương:
- Trò đùa này của tỷ chả buồn cười tí nào. Muội không thích nữ nhân.
- Ta biết. Ta cũng đâu nói rằng muội thích nữ nhân đó.
Diệu Nhất Nương khẽ mỉm cười:
- Người mà muội thích là Sở Mặc, không phải sao?
- Thôi đi, hắn cũng không phải bánh trái thơm ngon gì, dựa vào đâu mà mỗi người đều thích hắn? Muội chỉ luôn coi hắn là huynh đệ!
Hoa Tiểu Nha bĩu môi.
- Ha ha!
Diệu Nhất Nương liếc nhìn nàng, không nói thêm gì nữa.
Sau đó, ở yến tiệc, Sở Mặc lại cổ vũ những gia chủ của các gia tộc lớn nhỏ trong Cẩm Tú Thành có mặt tại đây, đồng thời giới thiệu nhóm người Diệu Nhất Nương cho họ.
- Đây là những người bạn thân thiết quan trọng nhất của ta, hôm nay mọi người hãy làm quen với nhau. Sau này còn mong các vị chiếu cố nhiều hơn nữa.
Sở Mặc nâng chén rượu, mỉm cười nói.
- Thành chủ khách khí rồi! Đây đều là việc mà chúng tôi nên làm!
- Người thân của thành chủ cũng là người thân của chúng tôi!
- Sau khi trở về, chúng tôi sẽ lập tức cảnh cáo các đệ tử trong gia tộc
Đây là sau khi nhìn thấy đám mỹ nhân tuyệt sắc Diệu Nhất Nương, một gia chủ lên tiếng. Đây không phải chuyện đùa, chỉ dựa vào nhan sắc mỹ miều của đám nữ nhân như Diệu Nhất Nương này thôi, nếu không cảnh cáo đệ tử trong gia tộc, nói không chừng thật sự sẽ có người tới trêu chòng các nữ nhân này. Dám chọc ghẹo nữ nhân của thành chủ, đúng là chán sống rồi!
Phải, trong mắt những người này, những nữ nhân xinh đẹp như hoa đột ngột xuất hiện ở phủ thành chủ này có lẽ đều là nữ nhân của thành chủ.
Nhiều người thậm chí còn ngầm ngưỡng mộ vị “Lục thành chủ” có diễm phúc này, quyết định sau khi trở về cũng phải đi lùng sục mấy mỹ nữ, cho dù chả để làm gì, nhìn thôi cũng sướng mắt rồi!
Một phen tiệc rượu, chủ và khách vui chơi tới bến, đến tận đêm khuya mới tàn cuộc. Ngày thứ hai, Sở Mặc đem theo quan tài của Kim Minh và Phương Lan cùng rời khỏi Kim gia.
Nếu là người khác, Kim gia chắc chắn không thể mặc kệ cho mang quan tài của Kim Minh đi như vậy, bọn họ sẽ muốn mai táng Kim Minh ở phần mộ của gia tộc Kim gia.
Nhưng người này là Sở Mặc. Ừ trong mắt họ là Lục Thiên Minh. Việc đó thì miễn bàn, chứ đừng nói là Phương Lan cũng không hề phản đối.
- Sư phụ, tại sao người không để mai táng Kim Minh ở phẩn mộcủa Kim gia?
Về quyết định này của Sở Mặc, Phương Lan cũng thấy khó hiểu. Trên đường đi, nàng hỏi nhỏ Sở Mặc.
Bởi vì theo Phương Lan, con người sau khi chết, nhập thổ là an. Phần mộ của gia tộc họ Kim, phong thuỷ chắc chắn không kém.
Sở Mặc khẽ trả lời:
- Ta muốn tìm một mộ địa tốt hơn cho Kim Minh.
- Sư phụ còn tinh thông cả kiến thức ở phương diện đó nữa sao?
Phương Lan không nén được sự kinh ngạc nhìn Sở Mặc. Trong mắtnàng không có chút hoài nghi nào, mà càng nhiều là sự ngưỡng mộ.
Người thanh niên tuổi tác có lẽ còn nhỏ hơn nàng một chút này quả là thâm sâu khó lường, dường như không có việc gì có thể làm khó y.
“Đạt giả vi sư” (Người thành đạt thì làm thầy), bốn chữ này được sư phụ diễn dịch vô cùng sâu sắc.
- Hiểu sơ sơ.
Sở Mặc trả lời một câu, sau đó bắt đầu dùng Vọng Khí chi thuật tìm kiếm một phong thuỷ bảo địa có thể mang lại cơ duyên cho Kim Minh. Hắn không muốn ngay lúc này nói cho Phương Lan biết chân tướng. Bởinhư vậy sẽ làm rối loạn suy nghĩ của đồ đệ yêu quý của hắn.
Có những việc biết rồi, chẳng thà đừng biết! Giới tu hành lại càng nên như vậy. “Nói như rồng leo, làm như mèo mửa” với người thường mà nói đã là đại kỵ, với giới tu hành thì không chỉ là đại kỵ mà là đại kiếp!
Kim gia rất giàu có, cho nên, quan tài của Kim Minh cũng được làm bằng loại gỗ đẳng cấp nhất. Loại quan tài này mấy vạn năm cũng không mục nát.
Sở Mặc đưa theo Phương Lan bay trong hư không, rất nhanh đã bay ra khỏi mười vạn dặm ngoài Cẩm Tú Thành.
Sở Mặc vận hành Phong Thuỷ thần thông, không ngừng xác định phương vị. Cuối cùng hắn đưa Phương Lan bay về phương Bắc.