Thí Thiên Đao

Chương 91: Đại ngốc Anh Tuấn (3)




Bàng Trung Nguyên ở bên cạnh không kìm nổi hô lên một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Sở Mặc càng thêm kính sợ.Chém một nhát rụng đầu người thì không có gì đáng ngạc nhiên, thế nhưng chém một nhát mà làm đứt cả sợi xích được làm bằng sắt tinh khiết to bằng cổ tay thì quả là đáng sợ!

Những bất ngờ và mừng rỡ mà thiếu niên này mang đến cho bọn y quả thực quá nhiều... cũng quá lớn!

Gã khổng lồ ngơ ngác nhìn sợi xích sắt dễ dàng như vậy đã đứt rời ra, bỗng nhiên nước mắt lã chã:

- Rốt cục ta đã được tự do rồi sao? Kẻ vô liêm sỉ đáng căm hận Hạo Nguyệt trưởng lão hạ độc ta, lại giam cầm ta suốt mười năm! Cũng không cho ta được một bữa cơm no, tìm mọi cách tra tấn ta! Nếu khôngphải ta vẫn nung nấu ý chí muốn sống trong lòng, chỉ sợ đã chết ở đây từ lâu rồi!

Ầm ầm!

Vị khổng lồ như tòa tháp sắt bỗng nhiên quỳ sụp xuống chân Sở Mặc, không khác nào một ngọn núi nhỏ chồng trước mặt hắn.

- Công tử, từ nay về sau, cái mạng này của Cao Anh Tuấn... sẽ thuộc về ngài!

- Ặc... Cao... Là Cao! Anh Tuấn sao... Khụ khụ, tên rất hay! Chamẹ ngươi đúng là rất biết nhìn người!

Cái tên này khiến cho Sở Mặc nghéo nghéo khóe miệng một hồi lâu, không biết nên nói gì cho phải.

Có một pho tượng anh dũng vô địch như thế này đi theo, nếu chính mình nói không động lòng là giả, có một người tùy tùng như vậy, kẻ nào muốn có ý đồ gì với bản thân, trước tiên cũng phải suy xét cho kỹ, xem có thể chịu nổi một cái tát của pho tượng vô địch này hay không cái đã.

Tuy nhiên, Sở Mặc lại nghĩ, tên hắn đang dùng là tên giả! Hắn cũng không muốn để người khác biết thân phận thật sự của hắn.Nếu không, một cháu trai của tướng quân Đại Hạ, chạy tới thảo nguyên thò chân ngáng Đại Tề một cú đau điếng thế này, làm mưu kế tâm huyết bao nhiêu năm nay của Đại Tề sụp đổ trong chốc lát. Đại Tề mà không tìm hắn tính sổ tới cùng mới là chuyện lạ.

Đại Tề nhất định sẽ lợi dụng chuyện này để gây áp lực cho Đại Hạ, đến lúc đó sẽ gây ra cho ông nội không biết bao nhiêu là phiền toái.

Sở Mặc là một đứa cháu ngoan, hắn không muốn gây rắc rối cho người nhà của mình.

- Thôi ngươi đứng lên đi, ta cứu ngươi, đổi lại ngươi cũng giúp tarồi còn gì, kỳ thật hai chúng ta đều huề, không ai nợ ai cái gì hết.

Sở Mặc đắn đo một chút, sau đó mở miệng nói. Hắn thoáng nhìn qua số xích sắt còn lại đang khóa trên cổ tay và cổ chân của Cao Anh Tuấn, nói:

- Ta chặt đứt nốt số xích này cho ngươi đi! Nhưng hai đoạn xích xuyên qua xương bả vai chắc ngươi phải tự lấy ra rồi.

Ai ngờ Cao Anh Tuấn lại lắc đầu từ chối nói:

- Thôi, nó cũng đã bị ăn liền vào thịt, thành một bộ phận trên cơ thể ta rồi. Mà ta cũng đã quen, giờ cũng không ảnh hưởng đến hoạt động của ta nữa, càng không trói được hai tay của ta.- Ngài cứ đem khóa sắt trên chân ta chém ra là được rồi, có xích trên chân đi lại bực chết đi được. Những thứ khác... cứ để đấy đi.

- Không lấy xích xuyên qua xương bả vai ra? Thế thì đau lắm!

Sở Mặc nhìn hai đoạn xích vừa đen vừa to xuyên qua vai Cao Anh Tuấn, không nhịn được mặt nhăn mày nhó.

Cao Anh Tuấn cười ha hả:

- Không việc gì đâu công tử, đau một chút ta mới cảm nhận được... rằng ta còn sống.

Sở Mặc hơi kinh ngạc nhìn vẻ mặt thật thà chất phác của Cao AnhTuấn, trong mắt gã khổng lồ như tòa tháp sắt ấy có chút gì đó hơi ảm đạm. Trong lòng Sở Mặc đoán: Cái tên to như ngọn núi này, có lẽ cũng có một quá khứ không muốn kể ra rồi!

Vài ngày sau đó, mọi người vẫn ở lại bộ tộc Hạo Nguyệt.

Những thủ đoạn của công chúa Bảo Liên quả thật vô cùng cao minh.

Nhanh chóng quyết đoán, vừa thưởng vừa phạt, không cần mất nhiều công sức, đã thu phục được toàn bộ bộ tộc Hạo Nguyệt. Đương nhiên để làm được điều này không thể phủ nhận một phần nguyên nhân rất lớn, đó là do cái chết của Hạo Nguyệt trưởng lão và ba người con trai.

Rắn đã mất đầu, những kẻ còn lại khi phải đối mặt với công chúa Bảo Liên đều không còn chút dũng khí nào mà phản kháng.Càng đừng nói đến việc công chúa Bảo Liên đã đem toàn bộ chứng cứ phạm tội của Hạo Nguyệt trưởng lão phơi bày ra ánh sáng.

Trong số những hành vi phạm tội này của y, có rất nhiều việc người trong bộ tộc đã biết từ lâu, nhưng chỉ giận mà không dám nói, độ xác thực đương nhiên là không có gì phải bàn cãi!

Ngoài ra, vẫn còn nhiều việc mà họ không hề hay biết!

Từng tội từng tội một, khiến Hạo Nguyệt trưởng lão từ một nhân vật kiệt xuất trên thảo nguyên... trở thành một nỗi sỉ nhục trong mắt người đời.Có lẽ vĩnh viễn không thể nào thay đổi rồi.

Tức thì, một làn sóng tố cáo Hạo Nguyệt trưởng lão bùng lên mạnh mẽ. Trong chuyện này... đến cùng có bao nhiêu người là vì muốn biểu hiện lòng trung thành với công chúa Bảo Liên mới làm, lại có bao nhiêu người thật sự vì muốn biểu đạt sự giận dữ trong lòng, thì khó mà biết được rồi.Dù sao chỉ trong bảy tám ngày sau đó, bộ mặt của bộ tộc Hạo Nguyệt đã thay đổi hoàn toàn!

Lá cờ lớn trước cổng bộ tộc cũng được đổi thành cờ xí của Vương Đình thảo nguyên!

Nơi này nghiễm nhiên trở thành một Vương Đình thứ hai!

Một Vương Đình chân chính... sở hữu đại ấn của Vương Đình!

Những người được công chúa Bảo Liên phái đến các bộ tộc khác tiến hành việc vỗ về, làm dịu tình hình, phần lớn cũng đều đem vềnhững tin tức tốt. Gần như mọi tướng lĩnh chỉ cần vừa nhìn thấy tín vật của công chúa Bảo Liên đều lập tức tỏ vẻ đồng ý chờ lệnh của nàng.

Những cũng còn có kẻ không biết sống chết là gì, một tướng lĩnh trong số đó, khi vừa nhìn thấy tín vật của công chúa Bảo Liên liền lập tức hạ lệnh bắn chết kỵ binh Vương Đình làm nhiệm vụ truyền tin.

Kết quả là kỵ binh Vương Đình này nhận thấy tình hình không ổn, lập tức xoay người chạy trốn, tuy trúng phải bốn năm mũi tên, nhưng không biết là do bọn người kia cố ý hay chúng thực sự bắn không chuẩn, mà còn lay lắt giữ được cái mạng, chạy về tới nơi.Lúc này, công chúa Bảo Liên liền hạ lệnh, chỉ huy những tướng lĩnh đã nguyện làm bề tôi và tuyên thệ, mang quân đến tiến hành bao vây tiêu diệt.

Trận chiến này chẳng hề mất chút công sức nào đã đánh xong... Bởi không kịp đợi đoàn quân tiến đến, tên tướng hạ lệnh bắn tên đã bị chính các thuộc hạ của mình chém đầu, treo lên cột cờ, chỉ cần đợi đại quân vừa tới liền sáp nhập làm một.

Một trận bão táp vô hình trung bị dập tắt chớp nhoáng như chưa từng xảy ra.Cho nên danh vọng và uy tín của công chúa Bảo Liên trên thảo nguyên này có thể thấy là rất đáng gờm!

Sau thắng lợi, việc phải làm chính là thu hoạch.