Thí Thiên Đao

Chương 899: Chỗ tạp dịch




- Như bây giờ thì cũng kém gì bị trục xuất sư môn đâu. Muốn từ tạp dịch mà bò trở lại làm đệ tử nội môn… thì còn khó hơn lên trời!

- Đáng kiếp!

- Đúng, đáng kiếp!

Trên mặt rất nhiều người còn đang túm tụm chưa tán đi đều lộ ra vẻ sung sướng và hả hê.Sở Mặc ra vẻ oan uổng, không cam lòng, còn có tức giận đối với những người xung quanh. Nhưng trong lòng lại đang vui như Tết, đồng thời cũng có chút cảm thán.

Vốn ban đầu hắn còn định diệt cả Linh Vận Môn!

Tuy nhiên hôm nay khi bắt gặp hành động của những người này, ít nhiều Sở Mặc cũng đã thay đổi ý đồ. Hắn quyết định chỉ giết kẻ đầu sỏ thôi.

Bên trong môn phái này còn có số lượng lớn đệ tử trẻ tuổi, bọn họ kỳ thực cũng không đáng căm hận như vậy, và chẳng phải là quá mức xấuxa. Bọn họ đều là tu sĩ bình thường. Nếu trong lòng họ không có lấy tí ti tinh thần trọng nghĩa nào, thì hẳn cũng đã chẳng căm hận Trần Cửu nhiều đến vậy.

Sau đó, dưới hàng loạt ánh mắt khinh miệt và vui vẻ của mọi người, Sở Mặc bị một người đệ tử lôi đi đến chỗ tạp dịch để báo cáo.

Đến nơi tạp dịch, Sở Mặc nhìn cảnh tượng hỗ loạn ở đây, hắn hơi cau mày, không ngờ rằng một môn phái lớn mạnh như vậy mà nơi tạp dịch lại kém tới vậy.

Lúc này Sở Mặc mới rõ, những người ở quảng trường lúc nãy tại sao lại lộ vẻ hả giận tới vậy. Quả thực, nếu hắn thật sự là Trần Cửu, bị phạt tới nơi này thì không khác gì từ Tiên Giới trực tiếp bị đánh xuống Phàm Giới còn như bị đánh thẳng vào chuồng heo của Phàm giới ấy chứ.

Kết quả này quả là không phải người phàm nào cũng chấp nhận được.

- Trần sư huynh, chính là chỗ này, huynh tùy ý chọn lấy một gian nhé.

Tên đệ tử ngoại môn đưa Sở Mặc tới đây, mặc dù giọng điệu nghe chừng có vẻ khách sáo, nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ hả hê khó che giấu được.

Sở Mặc lạnh lùng liếc nhìn hắn:

- Tên của ngươi là gì?

Tên đệ tử hơi run rẩy, quay đầu bỏ đi, không thèm nói thêm lời nào.

Sở Mặc thoáng chút suy nghĩ nhìn theo bóng tên đệ tử, trong lòngthầm nghĩ, xem ra tên Trần Cửu này ở Linh Vận Môn tiếng ác quả không nhỏ mà!

Nghĩ tới sự vội vàng của tên đệ tử ngoại môn và lúc hắn sắp rời đi cũng không dặn dò gì, cho nên đám tạp dịch đều ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt khó hiểu nhìn Sở Mặc, không hiểu đang xảy ra chuyện gì.

Thậm chí đa số trong bọn chúng đều không quen biết hay từng nghe qua “Trần Cửu”, tên ác ôn tội ác tày trời của Linh Vận Môn, nhưng cũng chưa từng được gặp qua. Vì dẫu sao thân phận địa vị của đôi bên chênh lệch quá xa!Tuy nhiên bộ y phục trên người Sở Mặc, bọn chúng vẫn thấy rõ ràng. Là đệ tử nội môn!

Đường đường là đệ tử nội môn của Linh Vận Môn, sao lại tới nơi này? Hắn muốn gì?

Trong lòng nhiều tạp dịch đều không khỏi thấp thỏm lo lắng.

Sở Mặc lạnh lùng liếc nhìn đám người, ánh mắt tỏ ra chán ghét:

- Các người mau cút ra ngoài, nhìn gì mà nhìn!1Đám tạp dịch lập tức giải tán.

Sau khi chạy ra xa mới đột nhiên nhớ ra: “Đây là địa bàn của chúng ta! Tại sao chúng ta phải nghe hắn? Tuy nhiên cũng không có dũng khí nào để ở đấy đôi co với Sở Mặc.”

Sở Mặc hả hê cười thầm trong lòng: “Nếu tên Trần Cửu này không phải hoàn toàn là một tên cặn bã, với thân phận của hắn, làm một tên ác ôn dường như cũng khá là thú vị.”

Tu đạo, ngộ đạo chính là cảm ngộ nhân sinh. Ngươi phải hiểu điều tốt, nhưng điều xấu cũng đều phải biết!Nếu không thì có một ngày khi gặp phải một tên tu sỹ nham hiểm tàn ác, có khi chết như thế nào cũng không biết được thì đã bị người ta xử xong rồi.

Lúc này, tên tiểu quản giả của nơi tạp dịch nơm nớp lo sợ chạy tới, sau khi tên đệ tử ngoại môn đi ra, nhớ ra vẫn chưa dặn dò gì, thế là liền đem sự tình kể lại cho quản sự của chỗ tạp dịch, đó là một đệ tử ngoại môn bình thường đang ở giai đoạn đầu của Trúc Cơ.

Tên đệ tử ngoại môn này đương nhiên từng nghe qua đại danh của Trần Cửu, trong lòng mặc dù cũng thấy sung sướng vì tên ác ôn bị trừng phạt, nhưng theo đó cũng là cảm giác nhức óc.Mặc dù nói là Trần Cửu tên đệ tử nội môn bị phạt đến chỗ tạp dịch, nhưng bất luận là cảnh giới hay thân phận trước đây của hắn đều không phải một tiểu quản sự ở nơi tạp dịch có thể đụng chạm được. Nhưng vì có quy tắc, hắn không thể không ra mặt, trong lòng chỉ sợ vị gia gia này ở đây lại gây ra chuyện gì đó.

Chỗ tạp dịch mặc dù không hút mắt, chỉ là nơi tận cùng của môn phái, nhưng thân làm quản sự, quyền lực trong tay hắn cũng không hề nhỏ. Mỗi năm ít nhiều hắn vớt vát được ít lợi lộc, nhưng hắn cũng không muốn vì việc này mà làm hỏng riền đồ của chính mình.

- Trần gia kia? Người tới rồi à

Tiểu quản sự chỗ tạp dịch mặt mày nhăn nhó, từ xa đã đon đả hỏi han:

- Người xem có việc gì cần tiểu nhân làm không?

Những tên tạp dịch khác đều bị đuổi ra ngoài, ở đây cũng không có người khác, mất mặt thì mất mặt, chỉ cần không để Trần Cửu gây loạn là được.

Sở Mặc không phải Trần Cửu, cho nên cũng chả có hứng thú gì với việc và người ở đây. Hắn chỉ lạnh lùng liếc nhìn tên đệ thử:

- Mau chuẩn bị cho ta một phòng sạch sẽ, không việc gì thì đừnglàm phiền ta, tâm trạng ta không tốt!

- Được, được thôi! Tiểu nhân sẽ kêu người chuẩn bị một phòng tốt nhất cho người!

Quản sự chỗ tạp dịch vui như mở cờ trong bụng, hắn không ngờ vị gia gia này lại dễ dàng buông tha cho hắn như vậy.

Đúng vậy, nếu Sở Mặc vênh váo hạch xách sai bảo điều khiển hắn, ngược lại hắn còn thấy vui mừng. Dẫu sao cũng tốt hơn trăm lần ngồi đây sầu não!”Dù sao người này không thể ở mãi nơi này được, suy cho cùng cũng là một đệ tử hậu kỳ của Trúc Cơ, phạt một thời gian có lẽ sẽ bị triệu hồi về. Nói không chừng nếu hắn hầu hạ tốt, sau còn có chút ít lợi ích“. Vị quản sự của nơi tạp dịch trong lòng thầm nghĩ.

- Không cần, ta không tới đây để nghỉ dưỡng.

Sở Mặc tỏ vẻ chán ghét nhìn bốn phía xung quanh:

- Chỉ cần tìm cho ta một nơi yên tĩnh là được.

- Được, được. Tiểu nhân lập tức đưa người đi!Tiểu quản sự vội vội vàng vàng dẫn Sở Mặc đi tìm một Động Phủ có môi trường vô cùng tĩnh mịch.

Ở đây chim kêu vượn hót, hoa thơm cỏ lạ, rất có linh khí. Mặc dù không sánh được với nơi ở của đệ tử nội môn trong Linh Vận Môn, nhưng với một nơi như tạp dịch này thì đây tuyệt đối là nơi tốt nhất rồi.

Sở Mặc liếc nhìn tên tiểu quản sự, hắn bỗng tỏ ra nhẹ nhàng:

- Người khá lắm!