Con ngươi Khang Ba lạnh như băng nhìn chằm chằm Trần Cửu, bên trong còn mang theo khoái cảm trả thù mãnh liệt, cười nói:
- Chắc là ngươi không biết rồi, ta đã báo hết mọi việc ngươi làm lên trên! Ngươi có biết mỗi năm đoàn mạo hiểm Liễu Hải có thể cung cấp bao nhiêu dược liệu cho chúng ta không? Ngươi có biết lần này bọn họ bỏ đi gây nên tổn thất bao lớn cho Linh Vận Môn không? Đừng nóingươi chỉ là một đệ tử nội môn, cho dù ngươi là đệ tử thân truyền của trưởng lão… cũng nhất định sẽ bị trừng trị nghiêm khắc!
Sở Mặc nao nao, khiến cho người ta cảm thấy hắn giống như hơi tức giận, cũng như hơi sợ hãi. Sở Mặc cố ý giả vờ mạnh miệng nói:
- Khang Ba ngươi có biết giờ là lúc nào không? Chẳng lẽ ngươi không nghe được những lời chưởng môn vừa nói?
Khang Ba cười lạnh:
- Cũng chính là vì nghe được những lời kia của chưởng môn, thì bề trên mới quyết định xử phạt ngươi! Hừ, vào lúc này mà ngươi lại không lo cho đại cục, chỉ vì những toan tính cá nhân, đuổi đoàn mạohiểm Liễu Hải đi… ngươi tự ngẫm lại xem hành vi như vậy sẽ có hậu quả thế nào, Trần Cửu, ta Khang Ba không phải loại người thích đuổi tận giết tuyệt như vậy, nhưng lần này là do ngươi quá đáng! Chờ đó mà bị xử phạt đi!
Sở dĩ Khang Ba căm hận Trần Cửu như vậy, bởi vì đoàn mạo hiểm Liễu Hải kia là do một tay y phụ trách!
Mà thuộc về danh nghĩa Khang Ba thì cũng chỉ có mỗi đoàn mạo hiểm đó là khá khẩm nhất. Thực ra, Khang Ba cũng không để ý lắm tới chuyện một năm họ mang lại bao nhiêu lợi ích cho Linh Vận Môn. Nhưng điểm mấu chốt là con người Liễu Hải cực kỳ thông minh, cũngrất giỏi làm việc, lợi ích mang tới cho Khang Ba hàng năm là một lượng tài phú lớn kinh người!
Không phải mọi tu sĩ bước lên con đường tu hành đều vì cầu đại đạo, cầu trường sinh… mà có người cũng vì cầu phú quý, cầu danh lợi! Bởi không phải tu sĩ nào cũng đi được rất xa trên con đường này. Vô số người cả đời cũng chỉ dừng lại như một tu sĩ Trúc Cơ.
Nhưng dù là Trúc Cơ, trong suy nghĩ của người phàm thì cũng đã là nhân vật cấp bậc thần tiên rồi!
Có pháp thuật khó tin, lại có thể bay tới bay lui…Cho nên, tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ trở về nhân gian đều dễ dàng đoạt được danh vọng và địa vị cao trong xã hội.
Khang Ba không muốn ở lại Linh Vận Môn cả đời. Y mong một ngày nào đó có thể rời khỏi Linh Vận Môn, thành lập nên gia tộc nhỏ, gây dựng thế lực của riêng mình. Sau đó tích tiểu thành đại. bao nhiêu năm như vậy, y vẫn cố gắng phấn đấu vì giấc mơ này của bản thân.
Vận may của y khá tốt. Bản thân cũng đủ chăm chỉ nỗ lực. Cho nên những năm gần đây tuy trong Linh Vận Môn, Khang Ba có vẻ như không có gì nổi bật, nhưng trên thực tế cũng hoàn toàn đủ tư cách để được gọi là một phú ông.Thậm chí y đã chuẩn bị xong, ba năm nữa xin rời khỏi môn phái. Về quê cũ, tiếp tục cống hiến cho môn phái từ trong nhân gian.
Đến lúc đó, sau lưng y có loại quái vật như Linh Vận Môn chống đỡ. Trong tay y còn có số lượng lớn của cải lẫn tài nguyên để bồi dưỡng nhân tài!
Giàu có một vùng, trở thành bá chủ một phương đã không còn là giấc mộng xa xôi nữa.
Chỉ có điều thật không ngờ rằng, giấc mộng đó lại bị tên bỉ ổi Trần Cửu này hủy hoại hoàn toàn rồi!Về sau nếu muốn tìm được đoàn trưởng đoàn mạo hiểm nào biết điều như Liễu Hải, nói thì dễ mà làm mới khó!
Cho nên mới có chuyện, sau khi Khang Ba biết được việc này trong lòng đã hận không thể mang Trần Cửu ra ăn tươi nuốt sống. Y lại không biết Trần Cửu thật sự đã chết mà không để lại một động tĩnh gì. Nếu biết chỉ sợ sẽ trực tiếp vỗ tay khen ngợi.
Lúc này, một người trung niên tướng mạo uy nghiêm từ một bên đi tới, ánh mắt nhìn về phía Sở Mặc tràn ngập sự bất thiện. Lạnh lùng nói:
- Trần Cửu, ngươi đã biết tội của ngươi chưa?Sở Mặc thoáng nhìn qua người trung niên này, tuy không biết y, nhưng cũng chỉ đành giả bộ cực kỳ uất ức, bắt chước nét mặt của Trần Cửu:
- Ta… Ta không biết…
Xùy!
Bốn phía lập tức truyền tới tiếng xì xào miệt thị của mọi người, ánh mắt mà họ nhìn về phía Sở Mặc… hay nói đúng hơn là Trần Cửu, đều tràn đầy sự hả hê và khinh thường.
Khang Ba nhìn thấy người trung niên này, lập tức lạnh lùng nói:
- Trần Cửu, đến giờ mà ngươi còn khăng khăng chối tội sao? Ngay trước mặt Quách trưởng lão mà còn dám nói dối!
Sở Mặc đảo mắt một phen, dang hai tay, cười lạnh nói:
- Một đám tán tu điêu ngoa tùy ý bôi nhọ ta mà các ngươi cũng tin sao? Thế mà không tin lời của đồng môn ư? Ta thật… không còn gì để nói với các ngươi!
- Ngươi…
Khang Ba thấy Trần Cửu vẫn còn dám chống chế, cơn giận trong lòng lại nhanh chóng bùng lên.Tuy nhiên, Quách trưởng lão vẻ mặt uy nghiêm bên cạnh đã ngăn y lại, thản nhiên liếc nhìn Sở Mặc một cái:
- Giờ không phải là lúc để các ngươi so đo như vậy, chúng ta còn phải đi thi hành mệnh lệnh của chưởng môn nữa. Ngươi… tạm thời bị giáng cấp thành tạp dịch, đến chỗ tạp dịch ghi tên trước đi!
- Cái gì? Quách trưởng lão… Ngài không thể làm như vậy được!
Sở Mặc lớn tiếng nói:
- Là bọn họ đổ oan cho ta mà!
Trên thực tế, trong lòng Sở Mặc lại đang vui như xuân về hoa nở.
Tạp dịch mới tốt!Tạp dịch không bị ai chú ý, đến lúc đó, với thân phận “đệ tử nội môn” của hắn, những tạp dịch chân chính khác làm sao dám đến trêu hắn chọc hắn đây? Chỉ với tiếng xấu mà Trần Cửu để lại trong Linh Vận Môn, phỏng chừng các tạp dịch này thấy hắn còn phải né đường vòng ấy chứ.
Vậy thì, hắn sẽ có thời gian và không gian rộng rãi để đi làm việc mình muốn rồi.
Tuy nhiên, bây giờ nhất định hắn phải biểu hiện ra đầy đủ vẻ sợ hãi và phẫn nộ, khiến cho đối phương biết mình không cam lòng tới mức nào.
- Được rồi, chớ nói nhảm nữa! Chuyện này còn chưa xong đâu! Trần Cửu, ngươi đừng tưởng những chuyện ngươi đã làm thực sự qua mắt được tất cả mọi người. Mấy năm nay loại người như ngươi đã làm ra bao nhiêu chuyện xảo trá cướp bóc, trong lòng ngươi tự rõ. Đến lúc đó, chờ xong việc trước mắt này, ta lại tìm ngươi tính sổ!
Quách trưởng lão nói hết liền phẩy tay áo bỏ đi.
- Ha ha, thật tốt quá, tên ung nhọt Trần Cửu này, cuối cùng cũng bị đá ra khỏi hàng ngũ đệ tử nội môn rồi!
- Sao lại chỉ là một cái ung nhọt? Phải là nguyên cục u ác tính mới đúng! Năm trước chính hắn còn đùa giỡn đạo lữ của ta, đồ vô liêm sỉ!
- Tạp dịch… ha ha ha, hơn nữa còn chưa hết, ta xem, nói không chừng hắn còn bị đuổi ra khỏi sư môn ấy chứ!