- Hừ, lời này của ngươi nghe cũng thật là lạ, cứ như thể ta đang gây khó dễ cho các ngươi vậy?
Trần Cửu hừ một tiếng, cười lạnh nhìn Liễu Hải.
- Không, không phải ngài đang làm khó chúng ta, mà là do chúng ta không đúng.
Liễu Hải hít sâu một hơi, sau đó đưa ra quyết định, y nhìn Trần Cửu nói:
- Trần gia, nếu ngài thật sự muốn lấy ba phần hàng hóa của chúng ta, vậy thì ngài cứ lấy đi!
- Không được, đoàn trưởng! Những hàng hóa này của chúng ta cũng đều phải bỏ tiền mua lại, không phải hoàn toàn do chính chúng ta hái được mà!
Một tu sĩ Trúc Cơ trong đoàn mạo hiểm nói với vẻ mặt chua xót.
- Đúng vậy, trong quá trình tìm kiếm dược liệu chúng ta còn mất đi huynh đệ rồi!
Một tu sĩ Trúc Cơ chừng hơn bốn mươi tuổi khác nhìn Liễu Hải, mắt đỏ hoe:
- Nếu bỏ ba phần hàng hóa ra, chẳng những chúng ta sẽ lỗ sạch sành sanh, mà đến tiền an ủi huynh đệ đã mất cũng không có…
Phượng Ny đứng ở đó, mím chặt môi, sau đó lạnh lùng nhìn Trần Cửu nói:
- Trần Cửu, người cũng đừng thừa lời…
- Trưởng đoàn… Ngài đừng nói nữa, ta hiểu cả mà, các ngươi luôn đối xử với ta rất tốt, lúc nào cũng che chở cho ta, trong lòng Phượng Ny ta đều biết rõ.
Đôi mắt to của Phượng Ny tuôn trào nước mắt:
- Nhưng y vốn dĩ là nhằm vào ta mà tới, không phải các ngươi cũng đều rành mạch mục đích của y rồi hay sao?
Liễu Hải thở dài thườn thượt, sau đó nói:
- Nhưng như vậy là không được!
Vì sao không được? Bởi vì Phượng Ny và một tên tiểu tử trong đoànđang lén hẹn hò yêu đương. Mặc dù không công khai, nhưng trong đoàn mạo hiểm nào có ai không biết tình cảm giữa bọn họ?
Bây giờ mặc dù tên tiểu tử kia không ở đây, nhưng nếu y biết Phượng Ny hy sinh bản thân vì đoàn mạo hiểm thì nhất định sẽ nổi điên!
Lại nói, trong cả đoàn mạo hiểm có mỗi một cô bé như thế, tuy bọn họ là tu sĩ tầng lớp thấp nhất không có địa vị tôn quý, nhưng tất cả mọi người đều đối xử với Phượng Ny như một tiểu công chúa vậy.
Nếu vì lợi ích của đoàn mạo hiểm mà cứ đẩy Phượng Ny ra làm vật trao đổi, thì sau này bọn đàn ông họ làm gì còn thể diện mà lăn lộn trêngiang hồ nữa?
Không bằng về nhà bế con dỗ vợ cho an toàn!
- Đúng vậy, Phượng Ny, ngươi chớ kích động, chuyện này kiểu gì cũng có cách giải quyết. Trần gia cũng đâu phải người không phân rõ được đạo lý trái phải…
Một ông già trong đoàn mạo hiểm có tu vi Kim Đan, tuy chỉ là giai đoạn đầu, nhưng vẫn mạnh hơn Trần Cửu không biết bao nhiêu lần. Thế mà bây giờ cũng phải vì cuộc sống mà khom lưng uốn gối, khúm núm lấy lòng Trần Cửu.Trần Cửu đứng một bên, trên mặt mang theo nụ cười đắc ý nhàn nhạt, không nói câu nào, như thể đang xem kịch vui vậy.
Nghe thấy lời này, Trần Cửu cười ha hả nói:
- Ta cứ không hiểu đạo lý thì sao?
- Trần gia ngài đừng đùa nữa...
Ông già cười khan nói.
- Mẹ nó ai thèm đùa giỡn với lũ dân đen như bọn ngươi?
Đột nhiên ngay lúc đó, Trần Cửu nổi giận đùng đùng nói:
- Có phải các ngươi nghĩ thời gian của gia rẻ mạt lắm phải không?Chó má, ai muốn lằng nhà lằng nhằng với bọn quê mùa các ngươi? Nhanh chóng dứt khoát một chút đi! Đừng có lề mà lề mề nữa!
Trên gương mặt già nua của ông già kia lúc đỏ lúc trắng, trong con ngươi đã tóe lên sự giận dữ.
Ai cũng có lòng tự trọng, chớ nói chi là một tu sĩ kỳ Kim Đan.
Cho dù cuộc đời này y không còn hy vọng lên cao hơn nữa, nhưng không phải ai cũng có thể đạp lên một tu sĩ kỳ Kim Đan hành tẩu trong Linh giới.
- Thế nào? Lão già này... ngươi định ra tay sao? Đánh đi? Đến đây mà đánh này!
Trần Cửu nổi giận xông tới trước mặt ông già. Ghé sát mặt vào cười lạnh nói:
- Ngươi không phải là tu sĩ Kim Đan sao? Đến đánh ta xem nào? Chỉ cần một cái tát của ngươi là loại tu sĩ Trúc Cơ cuối kỳ như ta sẽ sợ chết khiếp! Chưa biết chừng ngươi còn gặp may tát ta một cái chết tươi đến đèn hồn cũng tắt đấy!
Một câu đèn hồn lập tức khiến ông già kia như bị dội cho một gáo nước lạnh, nhanh chóng tỉnh táo trở lại. Tuy y không biết đệ tử nội môn của Linh Vận Môn có tư cách có được đèn hồn hay không, nhưng y vẫnkhông dám mạo hiểm như vậy.
Ông già liếc mắt nhìn Trần Cửu thật sâu, khom người nói:
- Thật xin lỗi Trần gia, là lỗi của già này. Hay là, ngài cứ đánh ta một phát...
- Ta tát cái con mẹ ngươi ấy!
Trần Cửu vừa giơ tay liền vung ra một cái tát.
Bốp ~!
Tiếng vang giòn dã này khiến Sở Mặc đang âm thầm ẩn nấp cũngphải giật mình.
Hắn không ngờ gã đệ tử Linh Vận Môn kia lại ngang ngược tới mức đó!
Với một ông già cảnh giới cao hơn y cả một tầng, tuổi tác cũng đủ để làm ông nội y, vậy mà y cũng ra tay được?
Bị tát một cái, khuôn mặt của ông già nhanh chóng sưng tấy lên, nhưng vẫn cố gượng cười nói:
- Nếu còn chưa hả giận...Bốp ~!
Lời của y còn chưa dứt, Trần Cửu lại tát mạnh thêm cú nữa.
Bên mặt kia của ông già cũng mau chóng đỏ rần lên.
Cảnh này khiến cho cả đoàn mạo hiểm đang đứng xem bên cạnh đều đỏ bừng tròng mắt.
Nhất là Phượng Ny càng giận sôi người, nếu không phải bị Liễu Hải giữ chặt đã sớm vọt lên rồi.
- Lão già kia, chớ có cậy già lên mặt với ta, ngươi thì là cái thá gì? Kim Đan thì sao? Kim Đan giỏi lắm sao? Mẹ nó, bày ra cái dạng đó với ta. Ngươi không làm được đâu!
Trần Cứu cáu kỉnh gắt ầm lên.
- Đúng, đúng, Trần gia ngài dạy phải lắm.
Ông già gật đầu liên tục, sau đó nói:
- Hiện giờ ngài đã hết giận chưa?
- Chưa!
Trần Cửu hầm hừ gằn giọng nói:
- Muốn ta nguôi giận chỉ có một cách...Bên này y còn chưa dứt lời, bên kia Liễu Hải đã trầm giọng nói:
- Trần gia, ngài lấy ba phần hàng hóa đi!
Lúc này, cả đoàn mạo hiểm không ai đứng ra ngăn cản nữa!
Lửa giận và sự khuất nhục trong lòng đã tăng lên đến tới hạn rồi, nếu nơi này không gần Linh Vận Môn như vậy thì bọn họ... đã không nhịn nổi mà ra tay cũng chưa biết chừng!
Cùng lắm thì từ nay về sau cao bay xa chạy!
Dù sao những người trong đoàn mạo hiểm này cũng không vợ congì, nơi này không là nhà, tất có nơi khác là nhà. Đi là được!
Nhưng ở đây, bọn họ thực sự không dám!
Một khi làm những nhân vật lớn trong Linh Vận Môn bị kinh động, mấy người bọn họ còn chưa đủ cho người ta búng tay một cái.
Trần Cửu ngẩng đầu, khục khặc cười, nhưng trên mặt lại chẳng có lấy một chút nào vẻ muốn cười, y nhìn chằm chằm Liễu Hải, cười lạnh nói:
- Ngươi cho ta là con khỉ diễn xiếc đấy hả?
- Trần gia ngài nói gì vậy? Không phải lúc trước ngài nói muốn ba phần hàng hóa…
Liễu Hải nói.