Ví dụ một số lời đồn đại về lão tổ Huyết Ma của Huyết Ma Giáo, y lại càng nắm tường tận hơn người khác một chút.
Y biết rõ, lão tổ Huyết Ma không phải một tu sĩ bình thường sinh ra và lớn lên tại Linh giới, mà là đến từ tầng trên!
- Chẳng lẽ… tên Lục Thiên Minh này, hắn cũng đến từ tầng trên hay sao?
Nghĩ tới khả năng này, sắc mặt của Phong Giang Hải… trở nên càng thêm khó coi.
- Thù hận đã kết… bất kể ra sao, ta cũng nhất định phải giết người này! Vĩnh viễn trừ bỏ hậu hoạn!
Phong Giang Hải lẩm bẩm:
- Cho dù vì vậy mà phải trả cái giá đắt hơn nữa… cũng không hối tiếc!
Hai người, một đuổi một chạy.
Thời gian vài ngày thấm thoắt trôi qua.
Phong Giang Hải vẫn không thể bắt kịp Sở Mặc, nhưng Sở Mặc… cũng không thể nào cắt đuôi y được.Đến nơi cách Linh Vận Môn còn hơn một ngàn lý, cuối cùng Sở Mặc cũng cảm thấy có chút uể oải.
- Tiêu hao hơi lớn!
Sở Mặc than thở một câu.
Nếu Phong Giang Hải nghe được phỏng chừng sẽ tức chết mất. Chạy bao nhiêu ngày như vậy mà ngươi mới chỉ tiêu hao hơi lớn? Ta cũng tiêu hao rất lớn được chứ? Cảnh giới của ta là đỉnh cao Nguyên Anh, vậy mà cũng bắt đầu phải đốt cháy năng lượng trong cơ thể rồi!
Sau đó, Sở Mặc nhìn ra phía xa thấy có một đám người, hình nhưcòn đang xảy ra tranh chấp.
Nơi này cũng coi như là trung tâm của Linh Vận Môn rồi!
Người có thể xuất hiện ở đây, hẳn đều chủ yếu là người của Linh Vận Môn.
Sở Mặc nghĩ thầm, sau đó trực tiếp hạ xuống từ không trung. Rồi vội vã đi về phía bên đó.
- Chúng ta cũng chỉ là hộ kinh doanh nhỏ mà thôi, làm vài chuyến buôn bán dược liệu ít ỏi, hơn nữa còn quen biết với Khang quản sựngoại môn của Linh Vận Môn các ngươi, giờ ngài vừa mở miệng đã đòi lấy ba phần hàng hóa của chúng ta… chuyến này chúng ta chẳng phải sẽ lỗ vốn sao?
- Trần gia, linh động cho chúng ta một chút được không? Ta ra mặt bảo đảm, sau này sẽ cho ngài ba phần lợi nhuận, dù sao ngài cũng phải để chúng ta kiếm chút ít chứ!
- Đúng vậy, ngài là đại nhân vật của Linh Vận Môn, cần gì phải cò kè chấp nhặt với đám mạo hiểm nghèo kiết xác như chúng ta phải không nào? Vừa rồi là Phượng Ny đắc tội với ngài, bây giờ ta bắt nàng xin lỗi ngài có được hay không?
- Xin lỗi. Ta còn trẻ không hiểu chuyện, ngài đừng chấp nhặt với ta, lần hái thuốc này anh… anh ruột ta bị linh thú cắn chết, nên tâm trạng không tốt… đụng chạm tới ngài, thật xin lỗi… hu hu, xin đừng làm khó chúng ta!
Sở Mặc lại gần chỗ này, cuối cùng nghe thấy tiếng khóc của một cô gái, đang sụt sịt xin lỗi một người khác.
- Không phải là ta gây khó dễ cho các ngươi, hẳn là các ngươi cũng đều hiểu quy tắc rồi, hơn nữa vừa rồi các ngươi còn nhắc đến cái tên gì Khang quản sự… Ha ha, là Khang Ba chứ gì? Y gặp ta còn phải gọi một tiếng sư huynh, các ngươi còn đòi lấy y ra dọa ta, hài hướcchưa?
Một thanh niên dung mạo bình thường, con ngươi mang theo vẻ ngông cuồng, trong ánh mắt nhìn về phía cô gái kia còn có một chút dâm tà.
Y ngăn đoàn xe mạo hiểm này lại đòi dược liệu là giả, muốn đòi lấy cô gái kia mới là thật!
Đoàn mạo hiểm này có tổng cộng chừng ba mươi người, là một đám tu sĩ bình thường chỉ dựa vào Linh Vận Môn để kiếm miếng cơm. Quanh năm suốt tháng bọn họ thu thập các loại dược liệu cho Linh Vận Môn. Sau đó đổi lấy chút tài nguyên để mà tu luyện. So với những tán tukhông có chỗ dựa thì bọn họ cũng xem như may mắn rồi.
Bởi vì tốt xấu gì cũng được chút tài nguyên, giúp tu sĩ bọn họ miễn cưỡng duy trì con đường sau này.
Nhưng so với loại đệ tử môn phái như Linh Vận Môn mà nói, bọn họ cũng chưa là cái gì.
Cho nên, dù chỉ là một đệ tử nội môn cực kỳ bình thường trong Linh Vận Môn cũng có thể đến trước mặt họ giễu võ giương oai, mà bọn họ lại chẳng dám làm ra bất cứ hành động vượt quá giới hạn nào.Kể cả khi người này còn có cảnh giới chẳng bằng một vài người tong bọn họ!
Bọn họ vẫn không dám đắc tội với đệ tử của Linh Vận Môn!
Nếu không, đừng nói là sẽ có hậu quả gì… Sau này bọn họ chắc chắn liền không thể tiếp tục dựa vào Linh Vận Môn mà kiếm sống nữa rồi!
Bọn họ có biết tên đệ tử này của Linh Vận Môn, tên gã là Trần Cửu, là một đệ tử nội môn, cảnh giới hậu kỳ Trúc Cơ. Không coi như quá bình thường, nhưng cũng chẳng được tính là thiên tài, thuộc loại nhìnlên thì chẳng bằng ai, nhìn xuống thì chỉ hơn được một số người.
Chuyện Trần Cửu này nhắm tới Phượng Ny trong đoàn mạo hiểm kia cũng chẳng phải ngày một ngày hai rồi.
Lúc trước đều để họ tìm ra cách thoát được, hơn nữa Trần Cửu cũng không muốn gây ra động tĩnh quá lớn trên địa bàn của môn phái, nên tới giờ vẫn coi như bình yên vô sự.
Nhưng hôm nay gần như toàn bộ nhân vật cao cấp trong Linh Vận Môn đều đi vắng quá nửa!Tất cả đều lấy chưởng môn đã bế quan rất nhiều năm là Phong Giang Hải cầm đầu đi ra ngoài!
Trần Cửu nghe nói hình như chưởng môn muốn làm một việc gì đó rất lớn, nhưng cụ thể ra sao thì với thân phận địa vị của kẻ như y là không thể biết được. Mà y cũng không muốn biết, y chỉ biết rằng cơ hội của y đã đến rồi.
Cho nên, y trực tiếp liền cản đoàn mạo hiểm ngay tại chỗ này, vừa mở mồm đã đòi ba phần hàng hóa của người ta.
Đây cũng đâu phải là sách nhiễu không thôi, mà chính là cướp bócthì đúng hơn!
Đương nhiên, y có ý đồ riêng, đó là muốn dùng cách này để ép đoàn mạo hiểm buộc phải bỏ mặc Phượng Ny.
Phượng Ny cũng không phải xinh đẹp gì lắm, nhưng dáng người lại vô cùng nóng bỏng. Làn da bánh mật, vóc người cao gầy, tóc buộc đuôi ngựa cao cao, toàn thân trông ngập tràn sức sống. Trần Cửu đã thèm rỏ dãi cô gái này từ lâu rồi.
Giờ thừa dịp các nhân vật lớn trong phái không ở đây, y cảm thấy hôm này rốt cuộc là ngày mà mình đạt được mong muốn.Sau khi Sở Mặc tới gần nơi này, hắn cũng không xuất hiện ngay mà còn quan sát, tính kế.
Bấy giờ, đoàn trưởng của đoàn mạo hiểm tên là Liễu Hải, một tu sĩ kỳ Kim Đan chừng hơn bốn mươi tuổi. Sắc mặt hồng hào, mày rậm mắt to, thoạt nhìn vô cùng uy nghiêm, nhưng lúc này có vẻ y lại đang cực kỳ sầu khổ.
Một đội ngũ lớn như vậy, nhất định y phải chịu trách nhiệm với từng người. Mấy năm nay mọi việc suôn sẽ, y cũng coi như gây dựng được chút danh tiếng ở đây, nhưng đối mặt với một đệ tử của Linh Vận Môn, lại còn là đệ tử nội môn… Trong lòng y, cũng khó xử vô cùng.
- Trần gia, hay ngài cứ đưa ra yêu cầu đi, phải làm sao ngài mới bỏ qua cho chúng ta?
Liễu Hải bất đắc dĩ nhìn Trần Cửu mà hỏi.