Thật giống như Lục Thiên Minh đã đắc tội tổ tông tám đời của Linh Vận Môn rồi.
- Mẹ nhà ngươi.
Kim Minh giận điên lên, nhìn tu sĩ Nguyên Anh kia gào thét.
Sở Mặc không mắng chửi, hắn chọn giết người. Có thể giết liền giết,tranh cãi ầm ĩ làm gì.
Sở Mặc hoàn toàn tức giận. Mặc dù hắn cũng hoài nghi vì sao Linh Vận Môn muốn đối phó mình nhưng rõ ràng, chuyện hôm nay tuyệt đối không có khả năng bỏ qua.
Không phải chỉ đối phương mà chính hắn cũng không có khả năng buông tha. Sở Mặc phẫn nộ, cũng cảm thấy may mắn vì dự tính lúc trước. Không để đám Diệu Nhất Nương đi cùng với mình. Đến Linh giới dùng phù triện chặt đứt nhân quả đúng là hành động sáng suốt.
Hôm nay, hắn kiên quyết không để Phương Lan gặp chuyện. Hắn làsư phụ, đến đồ đệ của mình còn không bảo vệ được thì nói làm gì. Chi bằng chết đi còn hơn.
Sở Mặc cách Lãnh Băng rất gần. Với cảnh giới hiện tại, khi Sở Mặc bùng nổ thì tốc độ cực nhanh.
Khi phòng thủ thì vững vàng như núi. Khi tấn công thì nhanh như chớp.
Rầm một cái
Sở Mặc đánh một quyền thật mạnh vào trái tim của Lãnh Băng. Lực lượng của Kim Đan khiến trái tim bị dập nát.Mấy thanh âm hừ hừ không rõ của Lãnh Băng im hẳn, trong mắt gã chỉ còn không cam lòng và sự sợ hãi. Nguyên Anh ngưng tụ trong đan điền định bỏ trốn.
Tên này điên thật rồi. Dám giết người ngay trước mặt chưởng môn khủng bố của Linh Vận Môn, còn chuyện gì mà hắn không dám làm chứ. Chậm tí nữa, đến Nguyên Anh của mình hắn cũng dám trảm ý chứ.
Lãnh Băng đoán không sai. Sau một quyền kia, Sở Mặc lại vung đao đâm vào đan điền, cứng rắn lấy Nguyên Anh của Lãnh Băng ra.
- Ngươi dám!Đột nhiên có tiếng quát từ hư không truyền đến.
Bầu trời chợt sấm chớp đì đùng, đinh tai nhức óc.
Sở Mặc ngửa mặt lên trời cười to:
- Sao ta không dám? Ta không trêu chọc gì các ngươi, các ngươi lại dốc toàn bộ lực lượng nhằm vào ta. Ngươi là Phong Giang Hải, chưởng môn của Linh Vận Môn phải không? Ngươi nhớ kỹ cho gia, nếu hôm nay gia không chết, ngày gia quay về sẽ là ngày tận số của Linh Vận Môn.
Sở Mặc nói xong, tay nắm Nguyên Anh của Lãnh Băng, bóp mạnhmột cái.
- A…
Nguyên Anh của Lãnh Băng gào rú thê thảm.
Bùm!
Đường đường một Nguyên Anh lại bị Sở Mặc bóp nát!
Kinh khủng nhất là Sở Mặc lại dùng một tay ngăn trở hoàn toàn lực lượng sinh ra sau khi Nguyên Anh kia vỡ nát. Dù là tu sĩ Luyện Thần kỳ ở Tiên giới cũng không dám trực tiếp dùng tay bóp nát Nguyên Anh củamột tu sĩ Nguyên Anh.
Vì khi đó, lực lượng phát ra cực kỳ khủng bố, đủ để nổ tan một tay của tu sĩ Luyện Thần kỳ. Chứ nếu là một tu sĩ Kim Đan, lúc này có thể bị nổ tan xác do oán niệm mạnh mẽ của Nguyên Anh vỡ vụn rồi cũng nên.
Nhưng tay của Sở Mặc, lại chẳng bị sao hết. Lực lượng bạo phát đã bị trấn áp.
Nhưng gần như không ai thấy, chân Sở Mặc đang run nhè nhẹ. Hắn vừa dùng Phong Thủy thần thông để dẫn lực qua thân thể xuống mặt đất.Sau đó, cố gắng áp chế nó.
Mặc dù có tổ cảnh thân thể nhưng cảnh giới của Sở Mặc vẫn còn quá thấp, lực lượng kinh khủng kia đi qua khiến người hắn chấn động không ít.
- A…
Trên bầu trời, Phong Giang Hải không nghĩ người này dám dùng thủ đoạn máu tanh như thế trước mặt lão. Lão giận điên lên, đánh một chưởng thật mạnh vào chỗ Sở Mặc.
- Tiểu súc sinh, đi chết đi!Phong Giang Hải gầm lên.
Chưởng này đánh xuống mạnh như trời sập. Đối với Sở Mặc hiện tại, đây tuyệt đối là một kích trí mệnh.
- Mẹ cái lão cẩu nhà ngươi!
Sở Mặc tức giận chửi, thi triển dẫn long thuật, đem lực lượng Nguyên Anh vỡ nát đã dẫn xuống đất lúc nãy chống lại chưởng của Phong Giang Hải.
Năng lượng kinh khủng nháy mắt làm Cẩm Tú thành nứt ra làm hai. Nhiều tòa nhà bị rạn nứt, lung lay sắp đổ. Bao nhiêu người liều mạngchạy ra từ trong phòng, sợ tới mức hồn bay phách lạc.
Sở Mặc đã cật lực khống chế sức mạnh, nếu không toàn bộ Cẩm Tú thành đã bị tan thành tro bụi rồi.
Ầm ầm! Một tiếng nổ to đùng phát ra.
Phong Giang Hải dù ở Nguyên Anh đỉnh cao, nhưng chưa kịp chuẩn bị, thân mình chấn động, lui về phía sau hai bước, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Đến lúc lão cảm nhận được nguồn gốc của sức mạnh này, khôngkhỏi giận đến run người, ngửa mặt lên trời hét:
- Tiểu súc sinh, ta muốn bầm thây ngươi thành vạn đoạn.
Vèo một cái. Sở Mặc lao ra khỏi thành như một mũi tên, điên cuồng chạy trốn.
- Ngươi còn muốn chạy? Mơ đi.
Phong Giang Hải hét lớn, thanh âm bay xa ngàn dặm, phất tay áo, đuổi theo Sở Mặc.
Thanh âm Sở Mặc lạnh băng, truyền khắp hang cùng ngõ hẻm:
- Ông đây một ngày chưa chết, nếu ai dám động vào một cọnglông của người trong Cẩm Tú thành, ông sẽ đến tận cửa, diệt cả nhà ngươi. Ta lấy bản mạng để thề, nói được thì làm được!
Thanh âm của Sở Mặc vẫn vang vọng trong đám đông, nhưng người thì không thấy bóng dáng.
Phương Lan đứng đó, nước mắt như mưa, miệng lẩm bẩm:
- Sư phụ…sư phụ…
Kim Minh nắm tay Phương Lan, đôi mắt cũng đỏ, trầm giọng nói:
- Yên tâm, Lục huynh phúc lớn mạng lớn, trong tay khẳng định còn chiêu bài bảo mệnh chưa lật. Hắn sẽ không có việc gì đâu.Lục Thiên Duyệt và Lục Thiên Kỳ cũng thấy đau thương, phải cố gắng lắm mới không khiến nước mắt chảy xuống.
Đúng lúc này, đám người Phong Hoa chạy đến. Bọn họ không đuổi theo Lục Thiên Minh. Vì theo bọn họ, chưởng môn tự thân xuất mã, tên tiểu tử kia không có khả năng chạy thoát.
- Thiếu chủ… giờ làm gì ạ?
Hai gã Kim Đan tu sĩ lúc trước may mắn còn sống, trực tiếp đến báo cáo với Phong Hoa những chuyện vừa phát sinh. Lúc nói đến Phương Lan, sắc mặt vô cùng âm u lạnh lẽo.
- Giết đi!
Phong Hoa lạnh lùng nói.
- Tên kia không sống được đâu, giết hết những kẻ liên quan đến hắn đi.
Ngô Huy đứng ra, lạnh lùng nhìn Phong Hoa nói:
- Linh Vận Môn từ trên xuống dưới đều điên rồi sao?
Phong Hoa thấy Ngô Huy, vẻ mặt khinh thường, cười nhạt:
- Ngô Huy à, nơi này không có chuyện của ngươi. Nếu thức thời, mau biến khỏi đây đi.
- Ngươi… Phong Hoa, ngươi nói chuyện với bề trên thế à.
Ngô Huy bình thường không phải người sĩ diện. Ông đều khiêm tốn. Mặc dù Linh Thủy Điện không hùng mạnh như Linh Vận Môn, nhưng thân phận của Phó điện chủ cũng có địa vị cực cao.
Thế mà Linh Vận Môn ba lần bốn lượt coi thường, dù là tượng đất cũng không nhịn được cơn tức này.
- Ngươi mà là bề trên gì. Chẳng qua chỉ là một Phó điện chủ mà thôi. Muốn sống lâu thì biết điều một chút, bớt lo chuyện bao đồng đi.
Phong Hoa lạnh lùng nói với Ngô Huy.
- Nhóc à, ta xem ngươi thiếu được dạy bảo rồi.
Ngô Huy giận dữ, chuẩn bị ra tay.
Một lão già mắt lạnh đứng bên Phong Hoa bước ra nói:
- Ngô Huy, ngươi chỉ là một tên bại tướng, đứng ra kêu gào cái gì. Mau cút đi!f