Thí Thiên Đao

Chương 884: Viện binh của Linh Vận Môn




Lục Thiên Duyệt cũng rất mạnh mẽ. Nếu chỉ cần nói đôi ba lời xin lỗi, nàng cúi đầu nhận sai cũng không hề gì, nàng cũng có thể khuyên SởMặc nói một chút. Nhưng không ngờ đối phương lại muốn khai chiến với Lục gia. Một chút do dự cũng mất tiêu. Nếu thời điểm này mà cúi đầu thì cũng chẳng có ai cười nàng.

Dù sao ai cũng biết, Linh Vận Môn là môn phái hùng mạnh, cúi đầu trước nó không hề gì. Nhưng Lục Thiên Duyệt không tha thứ cho mình yếu đuối.

Giới tu hành, là thế giới cá lớn nuốt cá bé. Nếu ngươi lùi một bước, lần sau đối phương sẽ muốn ăn tươi nuốt sống ngươi. Dịu dàng, đạo nghĩa đều chẳng đáng giá. Lợi ích mới là vấn đề.Hiện giờ tam đại gia tộc của Cẩm Tú thành vừa mới trải qua thời kỳ nguy hiểm nhất, vẫn còn hơi yếu. Nhìn vào bọn họ không chỉ có một Linh Vận Môn.

Lục Thiên Duyệt mờ mịt nhìn Ngô Huy đang ẩn thân trong đám người, lòng tự nhủ, không chừng sau lưng Linh Thủy Điện cũng có chủ ý tương tự đi.

Nếu Ngô Huy nghe được tiếng lòng của Lục Thiên Duyệt, chắc chắn sẽ kêu oan uổng: Ngô Huy ta làm việc mặc dù vì lợi nhưng đến giờ chưa bao giờ có chủ ý đánh vào tam đại gia tộc.Lục Thiên Duyệt lạnh mặt nói:

- Ngươi nói chiến, thì chiến đi. Tuy nhiên, đám người các ngươi phải tạm thời ở lại Cẩm Tú thành cho ta.

- Không được hay sao?

Tiếng nói trong sân lại truyền ra. Sở Mặc cũng chậm rãi xuất hiện.

Phương Lan đứng trong đám người của Kim gia, lập tức hô lên:

- Sư phụ!

Sau đó, nàng chạy đến trước mặt Sở Mặc, sùng bái nói:

- Sư phụ, người thật lợi hại.

- …

Sở Mặc không nói gì, trừng mắt nhìn Phương Lan, trách nhỏ:

- Giờ là lúc nào mà ngươi lại chạy đến đây chứ?

- Con là đồ đệ của người mà. Chuyện của sư phụ không phải là chuyện của đồ đệ sao?

Phương Lan nói như đó là chuyện đương nhiên.

Phương Lan không ngốc. Nàng biết năng lực của mình, trước mắt sẽ không thể giúp gì cho Sở Mặc. Nhưng giúp được hay không là một chuyện, có đến giúp hay không là một chuyện khác.

Nhiều người chưa biết vị Lục tiên sinh còn có một người đồ đệ thiên kiều bá mị, như tiểu thư khuê các thế này.Vài ngày qua, cảnh giới của Phương Lan tăng cao, lại sắp trở thành thiếu nãi nãi của Kim gia, nên khí chất trên người thay đổi rất nhiều. Mặc dù nàng xuất thân từ trấn nhỏ nhưng khí chất vốn đã không tầm thường, hiện giờ càng trở nên cao quý hơn.

- Lục tiên sinh thu đệ tử sao? Ai da, nếu biết ngài ấy thu đồ đệ, ta cũng muốn đến thử xem.

- Ngươi á? Đến võ quán trong thành cũng không nhận người như ngươi đâu.

- Ngươi…ngươi cười nhạo ta sao?

- Sao gọi là cười nhạo, ta nói sự thật mà. Hiện tại ngươi chỉ có hoàng cấp tầng năm, còn chưa tới thiết cốt cảnh mà lại muốn bái Lục tiên sinh làm sư phụ hay sao?

Sở Mặc nghe mấy người nói, trong lòng không nhịn được mỉm cười. Đã bao lâu rồi, hắn không nghe thấy mấy chữ như hoàng cấp tầng năm…thiết cốt cảnh… Thật thân thuộc biết bao, khiến Sở Mặc hơi hoảng hốt, cảm thấy mình như đang ở Nhân giới.

Sở Mặc lại nhìn tên tu sĩ bị đánh nát hốc mắt, suýt nữa thì mù, lạnh lùng nói:

- Linh Vận Môn muốn khai chiến với Lục gia sao?Tên này bị nhìn, thấy cả người lạnh toát, nhưng vẫn kiên trì, cứng rắn đáp:

- Lục Thiên Minh, ngươi không cần quá kiêu ngạo. Ta thừa nhận chiến lực của ngươi rất mạnh. Nhưng ngươi có thể đánh bại toàn bộ người của Linh Vận Môn hay sao?

Lục Thiên Kỳ đến, đi ra, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn Lãnh Băng, nói:

- Lục gia ta trêu chọc Linh Vận Môn lúc nào? Các ngươi tới đây gây rối, vừa mở miệng lại muốn khai chiến, rốt cuộc là có ý gì?

- Có ý gì? Ngươi mù sao mà không thấy?Lãnh Băng lớn lối, cười lạnh nhìn Lục Thiên Kỳ, chậc chậc:

- Tiểu nha đầu trông cũng được nha. Đáng tiếc, Lục gia các ngươi sẽ bị diệt nhanh thôi.

- Ngươi…

Lục Thiên Kỳ tức đến trắng mặt, bị Lục Thiên Duyệt kéo ra một bên.

Lục Thiên Duyệt trầm giọng:

- Người đâu, mang bọn họ xuống đi.

- Ta xem ai dám!

Lãnh Băng đứng đó, cắn răng nói:

- Nếu đụng đến bọn ta, có nghĩa là các ngươi muốn khai chiến với Linh Vận Môn.

Bốp một cái.

Sở Mặc đi tới, tát cho tên Lãnh Băng một phát, nói:

- Muốn chiến, thì chiến đi.

Lãnh Băng bị ăn tát, răng rơi đầy đất. Gã khạc máu, nhìn Sở Mặc oán độc nói:

- Có gan ngươi giết ta đi. Nếu không, một ngày nào đó, ta sẽ bầm thây ngươi thành vạn đoạn.

- Ồ…

Sở Mặc bỗng cười, đứng từ cao nhìn xuống Lãnh Băng:

- Ngươi tự tin như vậy khiến ta thật kinh ngạc. Không ngờ đến lúc này ngươi còn có thể to mồm độc ác như thế…

- Muốn làm gì thì làm đi, nói nhiều!

Lãnh Băng cười lạnh, vẻ mặt cao ngạo, ra vẻ thấy chết không sờn. Nhưng vì bị đánh gãy răng, nên nói chuyện không rõ ràng cho lắm.

- Ngươi ngốc à?

Ngô Huy hiện tại không nhịn được nữa. Ông biết nếu còn tiếp tục, Lục Thiên Minh tuyệt đối sẽ động thủ.Đây là người dám giết cả Huyết Ma Giáo ngũ tổ, dùng Linh Vận Môn để dọa hắn, đúng là quá ngây thơ.

Đáng tiếc chuyện Sở Mặc giết người còn không truyền đi, nếu không, người của Linh Vận Môn cũng không dám đối mặt uy hiếp Sở Mặc như vậy.

- Lão Quy à? Sao cũng ở đây?

Lãnh Băng không dám tin nhìn Ngô Huy.

- Ngươi mới là rùa, cả nhà ngươi đều là rùa!

Ngô Huy tức giận. Bị Lãnh Băng gọi tên gốc, Ngô Huy cực khóchịu.

Mặc dù mọi người đều ở Nguyên Anh nhưng về bối phận, Lãnh Băng vẫn phải gọi Ngô Huy là sư thúc. Nhưng giờ lại dám gọi thẳng đại danh, không phải là thể hiện gã không coi Phó điện chủ Linh Thủy Điện là cái gì hay sao?

- Chuyện của ta không cần nhắc. Nói chuyện hôm nay đi, các ngươi tới Cẩm Tú thành làm gì? Ta nghĩ, Phong Giang Hải sư huynh…chắc không biết chuyện này phải không?

Ngô Huy khó chịu, nói chuyện cũng không khách khí, trực tiếp nói đến chưởng môn của Linh Vận Môn.

- Lão già chết tiệt, ai có quan hệ với nhà ngươi chứ.

Lãnh Băng trừng mắt nhìn, thái độ vẫn ác liệt.

- Được, vậy kệ ngươi… Đúng là có tiền đồ. Đường đường là đệ tử của Linh Vận Môn lại làm ra chuyện xấu hổ như vậy.

Ngô Huy bị chọc giận, cười lạnh, không thèm phải ứng nữa.

Lúc này, một hơi thở cường đại từ phương xa truyền đến. Ngay sau đó,

bầu trời gió thổi mây phun.

Một đạo thân ảnh từ trên trời giáng xuống, chớp mắt bao phủ trên không trung của Cẩm Tú thành. Đồng thời, thân ảnh kia cũng tỏa ra mộtuy áp đáng sợ.

Kèm theo đó là một thanh âm lạnh băng.

- Ai dám động đến người của Linh Vận Môn chứ? Muốn chết hay sao?

- Phong Giang Hải?

Ngô Huy lập tức kinh hãi, ông không thể tin vào mắt mình. Nhìn kỹ, đúng là Phong Giang Hải. Ông nghi hoạch nhìn qua đám người, cảm thấy khó hiểu.

Xem ra chuyện Lãnh Băng đến gây rối là có nguyên nhân đây. Có thể bọn họ nghe lệnh của thiếu chủ Phong Hoa của Linh Vận Môn nên mới đến đây gây chuyện.