Sở Mặc run run trường kiếm trong tay, vẻ mặt rất nghiêm túc nhìn Bách Biến Đạo Nhân:
- Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?
- Ngươi... Ngươi ngươi ngươi... Ngươi tại sao có thể gạt người?
Bách Biến Đạo Nhân căm tức Sở Mặc, sau đó bỗng nhiên cầu khẩn nói:
- Ta sắp chết rồi… ngươi xem như một người sắp chết …
- Phải chết thì trên hết sao?
Sở Mặc bĩu môi:
- Ta không nói cho ngươi biết!
Bách Biến Đạo Nhân điên tiết lên, hoàn toàn sụp đổ, phun ra một ngụm máu lớn, vô cùng tức giận nhìn Sở Mặc:
- Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua ngươi!
- Thôi đi, ta ngay cả khi ngươi còn sống còn không sợ, còn sợ con quỷ sau khi ngươi chết?
Sở Mặc khinh thường cười lạnh một tiếng, sau đó nói:
- Mau chết đi, ta không nói ngươi biết! Không nói ngươi biết! Cho ngươi tức chết!
- Phụt!
Bách Biến Đạo Nhân liên tiếp phun ra mấy ngụm máu, hai mắt trợn lên, khí tuyệt thân vong.
Hơi thở cuối cùng này… đích thị là bị Sở Mặc làm cho tức chết rồi.
Sở Mặc nhìn Bách Biến Đạo Nhân kia chết không nhắm mắt, liếc mắt, thầm nghĩ, bí mật lớn nhất của ta, làm sao có thể nói cho ngươi biết? Thật thơ ngây!
- Không thể tưởng được, hắn không ngờ lại là một trong những Huyết Ma Giáo Ngũ Tổ, Bách Biến Đạo Nhân, Đại Năng Nguyên Anh trung kỳ…
Lục Thiên Duyệt ngẩn người thật lâu, mới bừng tỉnh lại, vẻ mặt ngẩn ngơ nhìn Sở Mặc:
- Càng không ngờ tới là … Đại năng kinh khủng như vậy … không ngờ bị người giết rồi … Thiên Minh ca, người thật sự... quá hùng mạnh!
Câu cuối cùng này của Lục Thiên Duyệt kêu Thiên Minh ca đầy ý vị thâm sâu, nàng bây giờ hy vọng người này chính là Lục Thiên Minh!
Lục Thiên Kỳ một bên mắt đã đẫm lệ mông lung nhìn Sở Mặc:
- Thiên Minh ca ca, nếu không phải là người, mọi người chỉ sợ bây giờ đã …
Nói xong, mắt Lục Thiên Kỳ đỏ hoe, vẻ mặt sùng bái nhìn Sở Mặc.
Nếu nhìn bộ dạng hiện tại bây giờ của nàng, tuyệt đối không có người tin, không lâu trước đây, người trẻ tuổi mới nhậm chức gia chủ Lục gia vẫn là một tiểu tử giả điển hình.
Biến cố liên tục xảy ra, rốt cuộc khiến cho tiểu thư Lục gia thức tỉnh, trở nên rất cứng rắn.
Trên mặt của Ngô Huy, cũng mang theo vẻ chấn động, nhìn Bách Biến Đạo Nhân mặt mày già nua ngã ở trên đất … đã khí tuyệt bỏ mình trong lòng đầy cảm thán.
Chính mình không ngờ thấy được bộ dạng thật sự của Bách Biến Đạo Nhân!
Ngô Huy không kìm nổi lẩm bẩm nói:
- Hắn... Thật là Huyết Ma Giáo Ngũ Tổ? Cho tới bây giờ không ai thấy được diện mạo chân thực của Bách Biến Đạo Nhân?
- Sẽ không sai đâu, tu sĩ có được loại năng lực này trong toàn bộ Linh giới, hẳn là chỉ có Huyết Ma Giáo Bách Biến Đạo Nhân. Hơn nữa, cũng chỉ có hắn, mới có lý do truy kích Thiên Minh ca.
Lục Thiên Duyệt nói xong, nhìn thoáng qua Sở Mặc:
- Trước kia người đột nhiên rời khỏi, chính là vì người này?
Sở Mặc gật gật đầu:
- Đúng vậy.
Lục Thiên Duyệt nhìn Sở Mặc liếc thật sâu, có một vấn đề nhưng nàng không thể nào hỏi trước mặt mọi người được. Đó chính là: Sở Mặc rốt cuộc là như thế nào mà biết Bách Biến Đạo Nhân tới đây giết hắn? Còn về Bách Biến Đạo Nhân là dựa vào cái gì mà tập kích Sở Mặc, Lục Thiên Duyệt ít nhiều biết một ít.
Nghĩ vậy, Lục Thiên Duyệt nhìn Sở Mặc nói:
- Đúng rồi, Thiên Minh ca, nếu Bách Biến Đạo Nhân có thể tìm tới nơi này, như vậy mấy vị lão tổ Huyết Ma Giáo khác… cũng có thể sẽ tìm đến đây không?
Ngô Huy lúc này ở một bên lắc lắc đầu nói:
- Không có khả năng toàn bộ đều qua. Những người đó chưa chắc dễ dàng toàn bộ đều rời hang ổ. Những năm gần đây, Huyết Ma Giáo tuy rằng vô cùng khiêm tốn, nhưng cũng không phải một kẻ thù cũng không có. Bọn họ nếu trong lúc này dốc toàn bộ lực lượng, sợ là cũng sẽ khiến cho kẻ thù bọn họ chú ý. Tuy nhiên trong khoảng thời gian này, phỏng chừng đệ tử Huyết Ma Giáo đến bên đây sẽ không ít đâu.
Lúc này Lục Thiên Duyệt mới nhẹ nhàng thở ra, nàng hiện tại vô cùng tin tưởng Sở Mặc, ngay cả Huyết Ma Giáo Ngũ Tổ cũng không là đối thủ, những đệ tử kia đến đây, nàng cũng không sợ.
Chỉ cần có Sở Mặc ở đây, nàng cảm thấy rất an tâm.
Lục Thiên Duyệt nghĩ thầm trong lòng, nhìn Ngô Huy nói:
- Sư thúc không dễ qua đây một lần, thì ở lại đây một chút được chứ? Cho Lục gia một cơ hội chiêu đãi sư thúc?
Ngô Huy tự nhiên hiểu được dụng ý của Lục Thiên Duyệt, nếu không có chuyện mới xảy ra, hắn có lẽ sẽ từ chối. Không muốn đắc tội Huyết Ma Giáo, tuyệt không chỉ có Linh Động Sơn. Linh Thủy Điện cũng không muốn trêu chọc đối thủ khủng bố Huyết Ma Giáo này.
Nhưng đích thân thấy thần kỳ của Lục Thiên Minh, Ngô Huy cảm thấy, Lục gia chưa chắc sẽ giống như dự đoán trước đây của họ, sẽ bị Huyết Ma Giáo giết hại đến nỗi ngay cả chuột cũng không còn.
Có lẽ, chúng ta đều nghĩ sai. Lục Gia, nói không chừng sẽ có cơ hội chuyển bại thành thắng! Dù sao nơi này cách Huyết Ma Giáo vô cùng xa xôi. Chỉ cần không phải mấy người lão tổ còn lại của Huyết Ma Giáo đích thân giáng lâm đến nơi này, Lục gia cũng sẽ không có cơ hội. Dệt hoa trên gấm, vĩnh viễn không quý bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Bản thân mình bây giờ ở đây, đối với Lục gia mà nói, chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Đây là một đại nhân tình!
Trong lòng của Ngô Huy nghĩ, gật gật đầu, mỉm cười nói:
- Được, vừa lúc ta cũng là lần đầu tiên đến Cẩm Tú Thành, vậy thì ở đây quấy rầy sư điệt mấy ngày vậy.
- Vậy thì tốt quá.
Trên mặt của Lục Thiên Duyệt lộ ra vui vẻ, sau đó nói:
- Ta tính đem chuyện xảy ra ở đây, hồi báo cho sư phục ta, kính xin Ngô sư thúc giúp ta làm chứng …
Ngô Huy không chối từ, hắn nếu quyết định ở lại, tất nhiên chuyện này cũng không là cái gì cả.
Sau đó, Lục Thiên Duyệt không kéo dài, viết ngay một bức thư, mặt sau thêm thư của Phó điện chủ Linh Thủy Điện, Ngô Huy. Nói rõ tình hình bên này, coi như là thư xác nhận giúp cho Lục Thiên Duyệt.
Lục Thiên Duyệt trong thư cũng không viết thẳng cự tuyệt chuyện sắp xếp hôn sự của sư phụ, mà nói bản thân mình bây giờ không rảnh thoát thân, nhất định phải chờ gia tộc hoàn toàn ổng định, mới có thể trở về phục mệnh sư phụ.
Đây cũng là ý của Sở Mặc, theo ý nghĩ của Lục Thiên Duyệt, là muốn trực tiếp cự tuyệt.
Tuy nhiên Sở Mặc chung quy là hiểu rõ ràng đạo lí đối nhân xử thế hơn. Hắn cảm thấy Lục Thiên Duyệt nếu là thật làm như vậy, sẽ làm cho sư phụ vô cùng mất mặt.
Bởi vì có Linh Thủy Điện Phó điện chủ ở đây, sẽ làm sư phụ nàng cảm thấy đồ đệ của mình đang ngỗ ngịch trước mặt mình.