Loại người này đừng cho hắn cơ hội, nếu không ai hắn cũng dám cắn. Cắn một miếng thì sâu tận ba phân, còn có cả độc nữa.
Vương Võ cười lạnh lùng mấy tiếng:
- Nếu không phải vì nể tình số nguyên liệu Trúc Cơ đó, ngươi nghĩ ta sẽ phí lời với ngươi vậy sao? Tới nơi của ngươi trước là để ngươi có sự chuẩn bị, chút nữa tới Hồng gia và Lục gia thì không có thái độ tốt tớivậy đâu.
Lúc này một lão già bên cạnh Kim Minh liền cau mày nói:
- Cho dù ngươi là người của Huyết Ma Giáo, nhưng tay của các ngươi cũng vươn ra dài quá rồi đấy! Hơn nữa cái chết của mấy vị sư huynh sư tỷ của ngươi không liên quan gì tới Kim gia chúng ta, ngược lại Kim gia ta mới là người bị hại lớn nhất trong việc này!
- Đừng nói những lời vô ích, mau giao nộp Phương Lan ra!
Vương Võ sốt ruột cau mày nói:
- Kim Minh, nói thực với ngươi, Phương Lan không phải người mà ta muốn, ngươi đừng cho rằng ta còn sống ở quá khứ nữa. Phải, takhông có tôn nghiêm, không khí phách, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Nhưng Phương Lan hiện giờ đã không còn tình cảm với ta, trong lòng ta hiểu rất rõ! Ả là người mà lão tổ của Huyết Ma Giáo chúng ta đã chỉ đích danh! Đừng hỏi tại sao lão tổ Huyết Ma Giáo lại biết ả, ta cũng không rõ. Nói ngươi biết, sau này có gặp lại Phương Lan, ta còn phải cung kính chào hỏi nữa kìa. Người ta sắp trở thành người bề trên rồi!
Kim Minh nghi hoặc nhìn Vương Võ, trong lòng mặc dù vô cùng coi thường tên cặn bã vô lại này, nhưng những lời Vương Võ vừa nói, hắn quả thực không thấy được chút giả dối nào trong mắt Vương Võ. Nhưng lão tổ Huyết Ma Giáo cần tìm Phương Lan làm gì? Kiểu môn phái thunhận cả cặn bã làm đồ đệ này, Phương Lan tuyệt đối không được đi!
Lúc này, những người bên cạnh Vương Võ có chút sốt sắng không kìm được nữa.
Trong đó có một tên nam tử mặt ngựa giọng âm trầm nói:
- Ta nói này Vương sư đệ, đừng nhiều lời với bọn chúng nữa được không? Mau đem thứ đó và người đi, tứ tổ còn đang đợi đó!
Vương Võ gật đầu nhìn Kim Minh:
- Lời đã nói rõ với các ngươi rồi, chọn lựa thế nào do các ngươi tự quyết! Không được thì đánh!Câu nói này của Vương Võ vô cùng ngang ngược.
Lúc này, một bóng người yểu điệu bước ra từ cửa lớn nhà Kim gia.
Vương Võ vẻ mặt đang ngông nghênh, thấy người nữ nhân bước ra lập tức tắt lịm biểu cảm vênh váo đó, thay vào đó là một cái cười nịnh nọt:
- Lan Nhi nàng, nàng quả thật ở đây!
Người nữ nhân đi ra chính là Phương Lan.
Vốn dĩ theo sự phát triển bình thường, sau khi Phương Lan trở về Phương Gia trấn sẽ không còn bất kỳ mối liên hệ nào với Kim Minhnữa.
Được người ta mến mộ điên cuồng, có lúc là một niềm hạnh phúc, nhưng có lúc chưa hẳn đã không phải là gánh nặng và áp lực. Phương Lan cảm thấy đó chính là gánh nặng và áp lực. Bởi vì nàng không thích Kim Minh, ít nhất là không có kiểu tình cảm nảy sinh giữa người nam người nữ.
Bởi vì trước đây những hành vi của Kim Minh quả thực khiến nàng khó mà nảy sinh tình cảm với hắn được.
Tuy nhiên sau này vì Kim Minh tặng cho Vương Võ phần nguyênliệu Trúc Cơ, Phương dù không ưa hắn tới đâu cũng không khác gì nợ hắn một ân tình to lớn.
Sau này lại bị Kim Minh gần như ép buộc tặng cho một phần nguyên liệu Trúc Cơ nữa, trong lòng Phương Lan liền hiểu rõ, bản thân đã nợ Kim gia và Kim Minh thực sự quá nhiều. Cho nên sau khi nàng trở về Phương Gia trấn, lập tức tiến hành Trúc Cơ. Nàng muốn nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, sau đó tìm mọi cách để hoàn trả hai phần nguyên liệu Trúc Cơ này! Bởi vì cảm giác mắc nợ người khác quả thực rất khó chịu. Còn về nợ tình người, chỉ có thể sau này dần dần bù đắp lại.Việc này vốn dĩ đã tạm ngắt lại, nhưng ai ngờ Phương Lan trở về Phương Gia trấn chưa bao lâu, tam đại gia tộc của Cẩm Tú Thành liền gặp biến cố lớn.
Hai gia tộc kia Phương Lan không hiểu rõ, cũng không có cảm giác gì, nhưng mà gia chủ Kim gia Kim Đông Nam là người để lại dấu ấn sâu sắc trong nàng cũng qua đời rồi! Điều này khiến Phương Lan kinh ngạc không tin nổi, đồng thời trong lòng nàng cũng vô cùng đau buồn.
Lúc này, Kim Thiết Cương lần nữa tới Phương Gia trấn, nói với Phương Lan việc Kim gia gặp biến cố lớn, Bát Thiếu gục ngã chưa vực dậy được, cả người gần như bị phế bỏ.Phương Lan không biết điều mà Kim Thiết Cương nói là thật hay không, nhưng cho dù là giả, về tình về lý, nàng cũng nên về nhà Kim gia một chuyến, tế bái Kim Đông Nam gia chủ.
Sau khi tới Kim gia, Phương Lan mới phát hiện, Kim Thiết Cương không những không nói dối mà còn nói quá nhẹ nhàng rồi!
Khi ấy Phương Lan thấy Kim Minh, Kim Minh đã gày tới nỗi hai hốc mắt lõm sâu, thân hình tiều tuỵ, nào còn chút phong độ nào của vị thiếu gia Kim gia năm xưa?
Với một nam nhân trẻ tuổi mà nói, không có đả kích nào lớn hơn làmất đi phụ thân của mình.
Với nam tử hán đại trượng phu mà nói, lúc nhỏ chắc chắn ỷ lại vào mẫu thân, sau khi trưởng thành mới hiểu được ý nghĩa của bốn chữ “tình cha như núi”
Kim Minh cũng vừa hiểu được hàm ý của bốn chữ này, còn chưa lĩnh hội được sâu sắc thì phụ thân của hắn lại rời bỏ nhân thế bằng một phương thức mà hắn hoàn toàn không ngờ tới, cũng không thể chấp nhận được. Cho nên thế giới tinh thần của Kim Minh gần như bỗng chốc sụp đổ.Cho dù là gặp được nữ thần trong tim là Phương Lan, Kim Minh cũng không còn mừng rỡ như năm xưa, chỉ miễn cưỡng tươi tỉnh hơn, hắn cùng Phương Lan tế bái phụ thân xong, sau liền đuổi Phương Lan đi.
Nếu Kim Minh không sa sút tinh thần tới mức này, sau khi Phương Lan tế bái, chắc chắn sẽ lập tức rời đi.
Bởi vì nàng không muốn Kim Minh hiểu nhầm nàng tới vì hắn.
Nhưng thấy bộ dạng của Kim Minh, Phương Lan cảm thấy bản thân không thể bỏ đi như vậy, vậy quá máu lạnh rồi!Thế là Phương Lan tỏ rõ thái độ với Kim Minh, nói có thể kết bạn với hắn, sau đó dùng thân phận một người bạn bình thường để khuyên hắn, không được tiếp tục sa sút tinh thần như vậy.
Còn về sự thay đổi thái độ của Phương Lan, Kim Minh rất vui mừng. Nhưng sự ra đi của phụ thân là một đả kích lớn với hắn, còn lớn hơn tất cả mọi việc. Với hắn mà nói, cả cuộc sống bỗng chốc trở nên vô nghĩa.
Với một nam nhân vừa trưởng thành, còn có việc gì hạnh phúc hơn là nâng chén uống một ly rượu với phụ thân và tâm tình trò chuyện?
Chỉ tiếc là yêu cầu này giờ đã trở nên xa vời.Phương Lan chỉ có thể tạm thời ở lại Kim gia, muốn dùng chính mình để Kim Minh có thể dần vượt qua nỗi ám ảnh mất đi phụ thân.