Lục Chính tỏ vẻ hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu:
- Không được, ở đây còn quá nhiều thứ ta muốn đạt được, phú quý chỉ có thể có từ trong gian khó. Chúng ta không thể chậm chân hơn hai nhà kia được.
Lục Thiên Duyệt nói:
- Giữ được tính mạng mới là việc quan trọng nhất!Lục Chính vỗ vai Lục Thiên Duyệt nói:
- Con không cần phải quá lo lắng, cường nhân cảnh giới Nguyên Anh chưa hẳn đã nhắm vào những thứ ở trong Tàng Kinh các này. Còn về Kim Đan chúng ta cũng không phải sợ họ. Hơn nữa, Lục gia ta ở Linh Giới cũng có chút tiếng tăm. Tuy nhiên con mau rời khỏi đây, nhớ kỹ lời ta nói. Vạn nhất
- Cha không được nói bậy!
Lục Thiên Duyệt nhìn Lục Chính:
- Cha phải hứa với con
- Con gái, con nghe ta nói!Lục Chính chăm chú nhìn Lục Thiên Duyệt nói:
- Trên con đường tu hành có xuất hiện bất ngờ cũng đều là bình thường cả, con đường đó rất tàn khốc, sinh tử chỉ trong nháy mắt. Nhưng đã bước chân lên thì khó mà trốn tránh được. Cho nên nhớ kỹ lời cha nói, vạn nhất. cha xảy ra điều gì bất trắc, con nhất định phải dẫn theo muội muội mau chóng tới Linh Động Sơn, đi tìm sư tôn của con.
- Nhất định sẽ không có việc gì cả!
Lục Thiên Duyệt nói.
Lục Chính cũng không biết vì sao, trong lòng có một dự cảm bất an, nhưng hắn cũng không muốn nghĩ nhiều, chăm chú nhìn Lục ThiênDuyệt:
- Cha chỉ có hai đứa con gái các con, nhất định phải ghi nhớ lời cha, mau đi đi!
- Dạ, vậy thì con sẽ ở nhà đợi cha bình an trở về!
Lục Thiên Duyệt không nấn ná ở lại đây làm chậm trễ thời gian, quay người rời đi.
Bên đó, Kim Minh nghe Kim Đông Nam dặn dò, lập tức cùng mấy ca ca tỷ tỷ lần lượt chạy ra ngoài.
Hồng gia cũng như vậy, mấy đệ tử chủ chốt mang theo nhẫn trữ vậtlặng lẽ rời đi.
Người nắm quyền của tam đại gia tộc không phải là ngu xuẩn, bọn họ sau khi nhận được tin tức từ bên ngoài đều mau chóng bố trí, để lại đường rút lui, chuẩn bị chu đáo trước sau.
Quần thể cung điện được xây dựng tựa lưng vào núi, lối vào ở rất gần, cho nên những người này mau chóng rời khỏi cửa vào, không thèm để tâm tới tàn cục bên ngoài, từng người mau chóng biến mất trong bóng đêm mịt mờ.
Sau khi nhóm người này rời đi không bao lâu, đám người TriệuThanh xuất hiện ở lối vào, năm người đứng tại đó, đôi mắt sắc lạnh chằm chằm nhìn dãy cung định tựa lưng vào núi.
Lúc này, Chu Hồng tên cường nhân Nguyên Anh đã xông tới, hắn thét lên mấy tiếng kêu đanh thép, trong cung điện mau chóng truyền tới những tiếng hô kinh hãi. Đồng thời còn có cả những tiếng kêu thảm thiết!
Ngô Mạn hơi nhíu mày:
- Thanh ca, huynh nói gã tới cướp đoạt trước chúng ta có khi nàođã rời khỏi đây rồi không?
Tôn Hải nói:
- Phải rồi, người đó có thể cướp trước mũi chúng ta thần không hay quỷ không biết, lẽ nào lại không biết cách rời đi?
Triệu Thanh nói:
- Chỉ cần tên đó có liên hệ với tam đại gia tộc, vậy thì cho dù hắn rời đi rồi, bọn chúng sớm muộn cũng tìm ra hắn.
- Vạn nhất không có quan hệ thì sao?
Tống Vạn đứng bên, lẳng lặng nói một câu:
- Vậy chẳng khác nào vô duyên vô cớ đắc tội cả ba gia tộc lớn sao?
Triệu Thanh bặm môi, không nói lời nào
Ngô Mạn đứng bên lẩm bẩm nói:
- Phải, chẳng may không có quan hệ gì Vậy thì nguy rồi. Tam đại gia tộc của Cẩm Tú thành cũng chả phải không có chút thực lực gì.
Tôn Tùng nói:
- Cũng may người động thủ không phải là chúng ta!
Đôi mắt Triệu Thanh ánh lên vẻ phức tạp, hắn không coi tam đại gia tộc ra gì, có chút thực lực thì sao chứ? Huyết Ma Giáo đã từng sợ ai chứ?Điều hắn lo lắng là sư tôn của hắn!
Nghĩ đến trước lúc tới đây, sư tôn có dặn đi dặn lại, nghiêm túc chưa từng thấy.
Nếu lần này thực sự thất bại, e là hắn sẽ chẳng có kết cục tốt!
Trong lòng Triệu Thanh thầm nghĩ, hắn khẽ thở dài. Bây giờ hắn chỉ còn biết trông chờ vào Chu Hồng.
Lão già đó lòng lang dạ sói, chỉ cần việc này có một chút xíu liên quan tới tam đại gia tộc, hắn nhất định có thể tra khảo ra được.Chỉ là cảm giác không thể nắm bắt được cục diện trong tay quả là khó chịu!
Lúc này, có vài người trong tam đại gia tộc từ trong cung điện tháo chạy ra ngoài với vẻ hoảng hốt sợ hãi, chạy về hướng bọn họ. Triệu Thanh thở dài, ánh mắt sắc lẹm:
- Ngăn tất cả bọn chúng lại, phải hỏi cho rõ. Lần này kẻ đến đây cùng bọn chúng, trừ những người trong gia tộc ra còn có ai khác? Còn nữa, hỏi rõ lần này trong tam đại gia tộc có cao thủ cảnh giới Nguyên Anh hay không?
- Yên tâm đi Thanh ca.Tôn Hải ung dung trả lời một câu.
Với Tôn Hải mà nói, nhiệm vụ thất bại cũng chả hề gì, chẳng qua do cơ duyên không đủ lớn, lẽ nào còn vì vậy mà trừng phạt Thanh ca sao?
Ngũ tổ của Huyết Ma Giáo, mỗi vị lão tổ đều có một động thiên riêng. Cho nên, mấy người bên Tôn Hải không hiểu nhiều về vị sư tôn của Thanh sư huynh, đó là vị lão tổ đã sáng lập ra Huyết Ma Giáo. Mặc dù biết vị lão tổ đó vô cùng hùng mạnh, tính tình cổ quái, ra tay tàn độc. Nhưng bọn chúng đều cho rằng người đó sẽ không xuống tay với đệ tử chân truyền của mình.Hổ dữ cũng không ăn thịt con
Trong dãy núi ở Nhân Tầng của Huyễn Thần Giới, Sở Mặc dìu theo Đại Công Kê xuất hiện tại đây.
Phù!
Sở Mặc và Đại Công Kê đều thở hổn hển.
Vừa rồi quả là khiến bọn họ đều sợ hãi.Luồng khí kinh khủng đó và thần niệm lạnh như băng, bất kể cái nào thôi cũng đã nói lên được sức mạnh cường đại của đối phương.
- Tu sỹ Nguyên Anh đó, không ngờ nhanh vậy đã gặp phải rồi.
Sở Mặc buồn bực, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, đây chính là cuộc sống, đầy rẫy những bất trắc, mọi việc không thể nào đều đúng như hắn mong muốn được.
Một di tích hoàn chỉnh như vậy, có thu hút cường nhân Nguyên Anh tới cũng không phải là chuyện gì ly kỳ.
Tuy nhiên đối phương dường như cũng biết rõ những bảo vật ở tronghồ này. Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, kịp thời xông tới, mục đích thật quá rõ ràng rồi.
May mà thân thể của hắn có thể tiến vào Huyễn Thần Giới, nếu không thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi. Mặc dù hắn đã gặp vô số Đại Năng còn hùng mạnh hơn tu sỹ Nguyên Anh gấp nhiều lần, nhưng với cảnh giới của hắn hiện giờ, một tu sỹ Nguyên Anh cũng có thể nghiền nát hắn dễ như trở bàn tay. Ngay cả tu sỹ Kim Đan, hiện giờ hắn cũng khó mà chống lại được.Xem ra phải nhanh chóng nắm bắt thời cơ luyện Trúc Cơ rồi!
Sở Mặc thở phào một cái, lầm rầm:
- Bằng không ta sẽ ở lại Huyễn Thần Giới để độ kiếp?
- Kê gia thấy chủ ý này không tồi.