- Binh khí?
Mấy người khác nao nao, nhìn Thanh ca có chút không hiểu.
Thanh ca gật gật đầu, nói:
- Món binh khí đó là một thanh đao, nghe nói là thần binh chân chính! Cất cùng một chỗ với Chân Hoàng Huyết! Theo truyền thuyết,năm đó thanh đao này chém chết một con Chân Hoàng. Sau đó, mang theo giọt Chân Hoàng Huyết kia rơi vào Linh giới.
Nhìn ánh mắt khiếp sợ của mấy người khác, Thanh ca nói:
- Hay nói cách khác, dù là thanh đao kia hay giọt Chân Hoàng Huyết đó đều không phải vật thuộc về Linh giới chúng ta. So với giọt máu này thì thanh đao kia càng hung ác... Ta nghe kể lại rằng, năm xưa khi Thanh Hư đạo nhân được thanh đao này từng có ý định sử dụng nó. Nhưng đến cầm còn không cầm nổi. Cuối cùng đành phải đem cả thanh đao và giọt máu này coi như bảo vật trấn phái. Rất nhiều người đều nói Thanh Hư đạo nhân tính tình rộng rãi, không để ý tới những vật ngoài thân, thậm chí ngay cả thần khí như thế mà cũng để lại cho con cháu. Haha, nhưng thật ra là vì y không mang theo được mà thôi.
- Thanh ca, ngươi biết thật nhiều chuyện.
Người trẻ tuổi lên tiếng nói chuyện đầu tiên kia nhìn Thanh ca có chút sùng bái.
Thanh ca lại lắc đầu thở dài một tiếng:
- Ta phải lấy thanh đao kia cũng là nhiệm vụ mà lão tổ giao cho, hơn nữa tất cả những chuyện này cũng đều là do lão tổ nói cho ta biết.
- Lão tổ thật tốt với Thanh ca ngươi.
Cô gái kia có chút hâm mộ nói.
- Ngô Mạn, có một câu ngươi phải nhớ cho kỹ.
Đột nhiên sắc mặt của Triệu Thanh trở nên nghiêm túc, nhìn cô gái đó.
- Hả?
Cô gái nhìn Triệu Thanh, cảm thấy rất kỳ quái:
- Thanh ca muốn nói gì?
- Ở bất cứ nơi nào cũng không được nói nửa câu khó nghe về lão tổ.
Triệu Thanh nói xong nhìn về phía ba gã con trai khác:
- Tôn Hải, Tôn Tùng, còn cả Tống Vạn nữa, ba người các ngươicũng phải nhớ kỹ điều này cho ta.
- Chúng ta đương nhiên không dám...
Mấy người trả lời đồng thanh.
Cô gái tên Ngô Mạn nhìn Triệu Thanh nói:
- Thanh ca nói đùa rồi, không có lão tổ nào có chúng ta ngày hôm nay, ai dám nói xấu sau lưng lão tổ chứ?
- Không, các ngươi không biết rồi.
Triệu Thanh nhìn mấy người:
- Mặc dù chúng ta là đồng môn, sư phụ các ngươi cũng là lão tổcấp bậc Nguyên Anh, nhưng trước mặt lão tổ... bọn họ cũng chưa là gì cả.
Lời này của Triệu Thanh vừa dứt, sắc mặt của những người kia đều khẽ biến. Dưới con mắt bọn y, địa vị của khai sơn lão tổ trong giáo tuy được tôn sùng tới cực hạn, nhưng sư phụ của bọn họ... cũng đâu có yếu! Được xưng là Ngũ Tổ cùng với lão tổ. Địa vị đều rất trọng vọng.
Vì sao trong miệng của đại sư huynh Triệu Thanh, hình như địa vị lại kém rất nhiều?
- Nếu như bây giờ đang là ở trong phái, có đánh chết ta cũngkhông nói mấy câu này với các ngươi. Tuy chúng ta không có chung sư phụ, nhưng là lớn lên bên nhau, tình cảm như tay chân.
Triệu Thanh chăm chú nhìn bốn người khác:
- Có quá nhiều điều ta không thể lắm lời với các ngươi, nhưng các ngươi cứ nhớ rõ lời ta nói là được... địa vị của sư tôn các ngươi... thực ra cũng không cao như các ngươi nghĩ đâu!
- Thanh ca... Ta không hiểu...
Người thanh niên ra tiếng đầu tiên tên là Tôn Tùng, cau mày nhìn Triệu Thanh.
- Ngươi không cần hiểu.Triệu Thanh khoát tay, cắt đứt lời Tôn Tùng định nói... giọng thản nhiên:
- Cứ biết ta sẽ không hại các ngươi là được!
Tôn Tùng dường như còn muốn nói thêm điều gì, nhưng ca ca y là Tôn Hải lại trầm giọng nói:
- Được rồi, đại sư huynh nhất định là có nỗi khổ trong lòng, một vài việc chỉ cần biết là được, không cần phải hiểu, chẳng có lợi gì cho ngươi đâu!
Tôn Tùng ngẫm nghĩ một chút, môi khẽ nhúc nhích, nhưng cuối cùng vẫn là ngậm miệng lại.Ngô Mạn dùng đôi mắt đẹp của nàng nhìn Triệu Thanh, sau một lúc lâu mới mỉm cười khe khẽ nói:
- Từ nhỏ đến lớn đại sư huynh đối xử tốt với chúng ta nhất, lão tổ cũng yêu quý đại sư huynh nên huynh ấy biết nhiều chuyện hơn chúng ta âu cũng là điều bình thường mà thôi. Dù sao ta tin có thế nào thì đại sư huynh cũng sẽ không hại chúng ta đâu!
Triệu Thanh nhìn Ngô Mạn với ánh mắt trìu mến, y thực sự coi mấy người này như em trai em gái, thật lòng không muốn bọn họ gặp chuyện gì ngoài ý muốn. Y ngẫm nghĩ một lát, thản nhiên nói:
- Lần này vốn là lão tổ định tự mình tới, nhưng có việc bận, nên mới phái ta đi lấy cây đao kia. Còn về Chân Hoàng Huyết, lão tổ vốnchẳng thèm để mắt đến.
Đám người Ngô Mạn đều hít sâu một ngụm khí lạnh nhìn Triệu Thanh, trong mắt lộ ra vẻ đăm chiêu.
- Kết giới xuất hiện vết nứt rồi!
Lúc này Tống Vạn đột nhiên khẽ hô lên một tiếng.
Mấy người khác đều ngẩng đầu trông theo, chỉ thấy vầng sáng vốn dĩ bao quanh cánh cửa treo lơ lửng phía trên đỉnh của ngọn núi đã biến mất, để lộ ra một cánh cổng màu xanh rêu. Hơi thở đậm vẻ tang thương đang toát ra mãnh liệt từ cánh cổng đó.
Cửa xuất hiện, chứng tỏ kết giới đã vỡ rồi!
- Ha ha, kiến nhiều cắn chết voi! Đám người kia cũng ra sức thậtđấy!
Lúc này Triệu Thanh bật ra tiếng cười khẽ:
- Được rồi, lát nữa đi vào các ngươi nhớ cẩn thận, Thanh Hư đạo nhân không phải kẻ tầm thường, sơn môn của y nhất định sẽ để lại một vài thủ đoạn, đến lúc đó, các ngươi phải tự chú ý lấy!
- Yên tâm đi Thanh ca!
Mấy người đồng thanh đáp.
Lúc này, hơn một nửa trong số ba trăm người bên kia đã đi vào bên trong.Những kẻ đang âm thầm ẩn trong bóng tối cũng bắt đầu rục rịch. Trên mặt Vương Vũ mang theo vẻ hưng phấn, lẩm bẩm nói:
- Hôm nay là ngày đổi vận của Vương Vũ ta! Nhất định là như vậy!
Nơi cửa đá, Lục Chính còn muốn chờ Sở Mặc đi cùng, nhưng người bên cạnh quá nhiều, tất cả đều ùa về phía cửa đá. Y nhíu nhíu mày, định đợi Sở Mặc thêm lát nữa.
Lục Thiên Duyệt ở bên cạnh nói:
- Cha, ngài không vào đi, còn chờ gì vậy?Lúc này, đám người Kim Đông Nam và Hồng Cường cùng vài tu sĩ Kim Đan khác đều nhìn cả về phía Lục Chính.
Kim Đông Nam nói:
- Lục huynh, cứ vào đi, còn phải xem cơ duyên cá nhân thế nào nữa!
Lục Chính rốt cuộc gật gật đầu, cùng mọi người bước vào cửa đá.
Sở Mặc và Đại Công Kê lẩn khuất trong đoàn người, tận mắt thấy đám người Lục Chính đi vào thì mới bắt đầu di chuyển.Bây giờ, những người đang ẩn núp cũng không nhịn được rồi, lần lượt từng bóng người xuất hiện bay vụt về phía cửa đá.
- Một đám ruồi nhặng thật đáng ghét! Mới rồi tấn công kết giới thì không ra, bây giờ lại đều bâu vào!
Một tu sĩ ở đỉnh cao Trúc Cơ của Hồng gia lạnh lùng nói:
- Để lại vài người, chặn bọn họ một canh giờ. Đừng để cho bọn họ tiến vào!
- Vâng!