Bản thân thì ra lại có chút xem thường họ. Sở Mặc nhủ thầm trong lòng, nhớ tới quẻ bói tối qua. Sở Mặc vẫn cảm thấy khúc mắc khó hiểu.
Theo lực lượng mà ba gia tộc thể hiện lúc này cho thấy họ khá là dũng mãnh. cho dù là môn phái hùng mạnh nếu phải đối mặt với cả ba gia tộc chỉ sợ cũng không dám khinh thường.Vậy biển máu trong quẻ kia… lại nói đến chuyện gì?
- Được rồi, hiện giờ mọi người đều đã đông đủ, tại hạ Lục Chính có vài câu muốn nói!
Lục Chính đột nhiên lên tiếng, mọi người đều đổ dồn sự chú ý về phía hắn.
Lục Chính nói với vẻ mặt nghiêm túc:
- Hôm nay là ngày ba đại gia tộc chúng ta cùng nhau thăm dò di tích, tại đây ta có mấy lời không hay cần nói trước. Sở dĩ chúng ta tập trung lại, là vì muốn không để cho người ngoài thành bất cứ cơ hội nào! Di tích này là thuộc về Cẩm Tú thành chúng ta! Nên chúng ta không thểđể phát sinh nội chiến. Nếu bị ba vị gia chủ của chúng ta phát hiện, bất cứ ai trong chúng ta vì một nguyên nhân nào mà tấn công đồng bạn, như vậy… dù y có là ai cũng sẽ đều bị trừng trị nghiêm khắc! Tóm lại một câu là, tìm bảo vật phải xem cơ duyên, còn chúng ta thì cần phải đoàn kết!
- Cho nên, dù là trong đám các ngươi trước đây ai từng có ân oán với ai, tối nay cũng phải bỏ qua hết cho ta! Nhòm ngó đến di tích này không phải chỉ có mỗi mình ba nhà chúng ta! Còn có các gia tộc khác trong Cẩm Tú thành, và các thế lực ngầm bên ngoài mà chúng ta chưa biết tới!
Lục Chính nói xong với vẻ mặt nghiêm túc, liền đưa mắt về phía Hồng Cường và Kim Đông Nam.
Hồng Cường lớn tiếng nói:
- Lời mà Lục gia chủ nói, cũng chính là ý của Hồng gia chúng ta!
- Lời của Lục gia chủ cũng là ý của Kim gia!
Kim Đông Nam cũng bày tỏ thái độ của mình.
- Được rồi, xuất phát!
Lục Chính nói xong vung tay lên, dẫn đầu nhanh chóng phi về hướng đông thành.
Ầm!
Trong nháy mắt, hơn ba trăm người cùng bay vọt lên không. Như một đàn chim bay nhanh về hướng Đông.Những người này đều là tu sĩ, tốc độ của họ nhanh hơn người luyện võ ở cảnh giới Tiên Thiên nhiều lắm!
Lúc đầu Lục Chính còn đang lo liệu Sở Mặc có bị tụt lại phía sau hay không, nhưng rồi y liền nhanh chóng yên tâm.
Trên lưng con Đại Công Kê đã to hơn gấp nhiều lần, Sở Mặc hai tay chắp sau lưng, sừng sững như cây ngọc trong gió, trên mặt còn mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Mà tốc độ bay của con Đại Công Kê này chỉ kém hơn tu sĩ kỳ Kim Đan bọn họ, tụt lại tốp thứ hai, mãi xa phía sau mới là đám tu sĩ kỳ TrúcCơ!
Khiến Lục Chính càng khiếp sợ hơn là, con Đại Công Kê kia rõ ràng là chưa tung ra hết toàn lực, bộ dáng bay lượn trong không trung vô cùng nhẹ nhàng, thoải mái.
- Chủ nào tớ nấy...
Lục Chính nghĩ thầm trong lòng.
Về phần đám tu sĩ Trúc Cơ phía sau lại vừa cảm thấy kinh ngạc, rồi lại vừa có chút cáu giận. Không ngờ đường đường tu sĩ kỳ Trúc Cơ như bọn y lại bị một con gà vượt mặt, hơn nữa, cho dù bọn họ có cố gắng cỡnào thì vốn dĩ cũng không thể đuổi kịp nó.
Trong đoàn của Hồng gia, Hồng Thiên Lam cùng Hồng Cường bay song song, hai người liếc mắt về phía con Đại Công Kê khổng lồ kia, sau đó nhìn nhau cười khổ.
Hồng Phong lúc đó đúng là an gan hùm mật gấu mới dám đi chọc tới người như thế. Cũng may là người ta không thèm để ý đến Hồng Phong. Nếu không chắc chắn sẽ đâu đơn giản chỉ là quẳng ra đường như vậy.
Buổi chiều khi Hồng gia nhận được cảnh cáo của Lục Thiên Duyệt ít nhiều gì cũng còn có chút sửng sốt, một là không ngờ Sở Mặc sẽ đưa ralời nhắc nhở cho họ, hai là càng kinh ngạc vì thật sự Lục gia cũng truyền đạt lại lời nhắc nhở này!
Địa vị của Lục Thiên Duyệt trong Lục gia là khỏi phải bàn cãi, nếu nàng đã tự mình ra mặt xử lý chuyện này thì mọi việc đã quá rõ ràng rồi.
Cho nên phía bên Hồng gia mới cực kỳ họp tác, khi Lục Chính nói mấy lời đó thậm chí còn không sinh sự chút xíu nào. Chứ nếu là trước kia, chắc chắn sẽ có vài kẻ phiền phức của Hồng gia đi ra chọc ngoáy đôi chút.
Lần này lại không có một ai, bởi vì lúc trước Hồng Cường đã đíchthân cảnh cáo một cách nghiêm túc rồi.
Trong màn đêm, hơn ba trăm người bay vụt ngang qua bầu trời, thời gian chưa tới một canh giờ đã bay xa hơn bảy ngàn lý.
Tốc độ này so với tốc độ chạy trốn như ma đuổi của kẻ luyện võ cảnh giới Tiên Thiên tên Vương Vũ phải nhanh hơn không biết bao nhiêu lần. Nhưng bọn họ còn không biết, có một người gọi là Vương Vũ đang trốn trong hang núi cách họ không đến ba ngàn dặm để tu luyện.
Thậm chí ngay cả Kim Minh cũng đã sắp quên tiệt tên tiểu nhân vô sỉ kia rồi, với Kim Minh mà nói, loại người này không đáng được nhắctới, càng không nên giữ ở trong lòng.
Sau đó, đoàn người dưới sự dẫn dắt của Lục Chính lại bay thêm hơn hai ngàn năm trăm dặm nữa mới dừng lại.
Ở đây đã là khu vực sâu trong rừng già rồi.
Từng rặng núi lớn trập trùng hiện ra trước mắt mọi người, dường như còn trải dài hơn mười mấy vạn dặm nữa vào sâu trong.
Lúc này, Lục Thiên Duyệt đi đến bên cạnh Sở Mặc, nhẹ giọng nói:
- Chính là ở đây, chỗ này được gọi là Vô Tận Sơn. Từ đây bắt đầuvào sâu trong chừng mười mấy vạn dặm đều là núi cả.
Lúc này Sở Mặc lấy một lọ đan dược ra đưa cho Lục Thiên Duyệt:
- Mỗi ngày ăn sáng xong dùng một viên, một tháng sau mọi vấn đề sẽ đều được giải quyết.
- Hả... Ngươi, ngươi thật sự luyện xong rồi?
Lúc đầu Lục Thiên Duyệt chưa nói chuyện với Sở Mặc là vì sợ Sở Mặc cảm thấy mất mặt. Nàng vốn không tin chỉ qua một buổi trưa thôi mà Sở Mặc đã luyện dược xong.
Không ngờ Sở Mặc thật sự lấy ra rồi!
- Sao? Không tin?
Sở Mặc liếc mắt nhìn Lục Thiên Duyệt một cái nói.
- Không phải... chỉ là...
Lục Thiên Duyệt đang nói dở chừng, chợt cảm thấy những ánh mắt khác thường từ bốn phía bắn tới, lập tức liền đỏ mặt, nhận bình đan dược kia:
- Cảm ơn Sở công tử, ta sẽ dùng đúng như chỉ dẫn.
Nói xong liền vội vàng trở lại đoàn của nhà họ Lục.
Tuy nhiên trên mặt không ít người vẫn mang vẻ không dám tin, thậmchí vài ánh mắt lia về phía Sở Mặc còn mang theo sự hâm mộ và ghen tị mãnh liệt.
Nếu như nói kẻ giả nam tự gọi mình là công tử như Lục Thiên Kỳ là một kẻ kỳ quặc, vậy thì... vị Lục Thiên Duyệt này chính là một kỳ tài!
Trong khắp Cẩm Tú thành những kẻ tơ tưởng tới đóa hoa này nhiều không đếm xuể. Nhưng trong lòng những người đó cũng hiểu được khoảng cách giữa bản thân và Lục Thiên Duyệt chênh lệch rất xa.