- Kê gia không cần ngươi lo, không phải nói khoác chứ cặp chân này của Kê gia…
Đại Công Kê lại bắt đầu lải nhải lảm nhảm.
Sở Mặc trực tiếp thu những dược liệu kia lại cất vào trong Hỗn Độn Hồng Lô, vận hành Tam Muội chân hỏa, tiến hành luyện đan.
Lục Chính nhìn con gái quay về, truyền đạt lại lời của Sở Mặc, hơi hơi nhíu mày, lẩm bẩm nói:
- Ý của Sở tiên sinh… là sao? Chẳng lẽ hắn đã phát hiện cái gì rồi?
- Cha, chẳng lẽ ngài lại đi tin lời hắn thật hả?
Lục Thiên Duyệt khẽ mỉm cười nói:
- Bàn về y thuật thì hắn nhất định là một cao nhân, điểm này không thể nào phủ nhận, nhưng về cái khác… cha, dù lực chiến của hắn có mạnh cỡ nào thì chung quy cũng mới chỉ là một người luyện võ ở cảnh giới Tiên Thiên mà thôi.
- Ngươi vẫn còn có chút xem thường hắn rồi.
Lục Chính liếc mắt nhìn con gái một cái, nói nghiêm túc:
- Có lẽ gươi cũng đã biết, vào đêm xảy ra xung đột đó, chẳng những Lục Nhất Phong là tu sĩ ở đỉnh cao Trúc Cơ bị hắn chém gãy tay chỉ bằng một đao, mà còn cả muội muội ngươi cũng là tu sĩ ở đỉnh cao Trúc Cơ như vậy, thậm chí còn không đỡ nổi một chiêu của hắn! Lúc ấy dù có là ta đối mặt hắn… cũng có loại cảm giác như chưa chắc đã có thể trấn áp hắn được!
- Chuyện này… chuyện này sao có thể?
Lục Thiên Duyệt hơi giật mình nhìn cha, nhưng nàng biết chắc chắn ông sẽ không lừa nàng. Đêm hôm đó, trùng hợp là Lục Thiên Duyệtđang ra ngoài không ở trong Cẩm Tú thành, nên mới để lỡ cảnh tượng đáng xem hôm đó.
Sau khi trở về, nguyên nhân bởi vì nghĩ đến Lục Thiên Kỳ nên người trong gia tộc vẫn giữ chuyện này kín như bưng, không nói năng gì nhiều. Vì thế Lục Thiên Duyệt cũng không ngờ vị Sở tiên sinh kia lại có thể mạnh đến nước này.
- Cho nên mới nói, lời cảnh cáo của hắn phải suy xét cẩn thận một chút.
Lục Chính nói:
- Dù tối nay bình an vô sự, nhưng đề phòng một chút cũng khôngphải là không tốt.
- Vậy, phía bên Kim gia và Hồng gia?
Lục Thiên Duyệt nhìn Lục Chính.
Lục Chính cười nói:
- Ngươi tự mình đi một chuyến, đem những gì Sở Mặc nói… nhắc lại y nguyên!
- Cũng được, vậy để nữ nhi tự mình đến hai nhà kia.
Lục Thiên Duyệt gật gật đầu, sau đó nói:
- Sở công tử nói rất phải, đây không phải thời cơ tốt để ngườitrong thành tự đấu đá lẫn nhau, chớ nên tạo cơ hội cho người ngoài thừa nước đục thả câu.
- Ngươi có thể nghĩ như vậy thì tốt, chứng tỏ con gái bảo bối của ta đã càng thêm trưởng thành so với trước kia rồi.
Trên mặt của Lục Chính lộ vẻ mỉm cười:
- Chỉ cần bản thân đủ mạnh, thì vĩnh viễn sẽ không phải e ngại bất cứ kẻ địch nào. Lúc nào cũng mong kẻ địch yếu đi là không được.
Lục Thiên Duyệt gật gật đầu. Quay người định đi, nhưng sau đó nàng dừng lại nói với Lục Chính:
- Hay tối nay cũng đừng để Tiểu Kỳ đi?
- Cho dù có để nàng đi nàng cũng chưa chắc đã đi, mấy hôm nay nha đầu kia trốn biệt trong phòng, không chịu gặp ai cả.
Lục Chính thở dài, cũng hơi đau đầu nói:
- Có lẽ qua một thời gian nữa thì sẽ tốt thôi.
Lục Thiên Duyệt gật gật đầu:
- Đây cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.
Rất nhanh, Hồng gia và Lục gia đều là tam đại gia tộc trong Cẩm Tú thành đều đã nhận được cảnh cáo của Lục Thiên Duyệt.
Hai nhà nghe thấy cảnh cáo này là do Sở Mặc nói ra, thì vô cùng chútrọng, cẩn thận điều chỉnh lại danh sách đội ngũ đi vào di tích, đồng thời nhắc nhở mọi người phải đề cao cảnh giác, nhất định phải tự bảo vệ bản thân.
Bảo vật cũng thế, công pháp truyền thừa cũng thế, đều không quan trọng bằng tính mạng.
Thời gian một buổi trưa nhoáng cái liền trôi qua, tới chạng vạng, vị trưởng lão mập mạp Lục Điền của Lục gia lại xuất hiện trước mặt Sở Mặc, vẻ mặt cung kính nói:
- Sở tiên sinh, chúng ta sắp phải lên đường rồi, gia chủ để ta qua đón ngài.
- Lục trưởng lão đừng khách khí như vậy.
Sở Mặc mang theo Đại Công Kê lên xe ngựa của Lục gia.
Sau đó, từng chiếc xe và nhiều đoàn người ngựa bắt đầu lũ lượt kéo nhau ra khỏi Cẩm Tú thành. Rồi tụ họp lại tại một nơi cách Cẩm Tú thành chừng hơn ba mươi lý.
Sở Mặc xuống xe, thấy lúc này ở đây đã có hơn ba trăm người hội họp.
Trên thân những kẻ này không một ai là không bừng bừng khí thế hùng mạnh, Sở Mặc mơ hồ nhìn thoáng qua, vậy mà không phát hiện bấtcứ một người luyện võ nào ở cảnh giới Tiên Thiên. Hình như trừ hắn ra, người cảnh giới thấp nhất ở đây là tu sĩ… sơ kỳ Trúc Cơ!
Trong đó còn có một vài hơi thở hùng mạnh nổi bật vô cùng đang dao động, Sở Mặc nhìn sang.
Kim Đông Nam gia chủ của Kim gia, còn có hai ông già bên cạnh y đều là tu sĩ kỳ Kim Đan. Thậm chí một ông già trong số đó còn có cảnh giới Kim Đan nhỉnh hơn trung kỳ một chút.
Hồng Cường gia chủ của Hồng gia tuy chỉ có thực lực Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng một ông già bên cạnh y lại là Kim Đan sơ kỳ. Đồng thời còncó một người đàn ông trung niên thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, cũng là một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, đứng sau lưng Hồng Cường, nhìn có vẻ cực kỳ khiêm tốn.
Về phần phía Lục gia thì thực lực tốt hơn một cách rõ rệt, tu vi của gia chủ Lục Chính đã đạt tới Kim Đan trung kỳ, con gái Lục Thiên Duyệt là Kim Đan sơ kỳ. Ngoài ra còn có hai ông già đứng giữa đám người Lục gia, có vẻ rất không nổi bật. Nhưng dưới Thương Khung Thần Giám, tu vi của họ lại bị bại lộ vô cùng rõ ràng trước mắt Sở Mặc.
Kim Đan trung kỳ, Kim Đan hậu kỳ!Không ngờ lại là hai vị cao thủ chân chính!
Nhất là ông già đạt tới Kim Đan hậu kỳ kia, thế mà cũng có thể chất cấp bảy!
- Kim gia… quả nhiên là ngọa hổ tàng long, chẳng trách sẽ trở thành gia tộc đứng đầu trong Cẩm Tú thành.
Sở Mặc tự nhủ thầm trong bụng.
Lúc này, Sở Mặc thấy bát thiếu gia của nhà họ Kim Kim Minh ở trong đội của Kim gia, mỉm cười với hắn. Sở Mặc cũng gật đầu về phía Kim Minh, khẽ mỉm cười.
Sở Mặc đang len lén đánh giá người khác, rất nhiều người cũng lại đang âm thầm quan sát hắn.
Rất nhiều người vô cùng tò mò về người trẻ tuổi mới xuất hiện ở Cẩm Tú thành chưa được vài ngày này. Không biết hắn có bản lĩnh gì mà lại được cả ba đại gia tộc tôn trọng như vậy.
Thậm chí ngay cả Hồng gia được coi là thù dai như đỉa, cũng vô cùng khách khí với Sở Mặc.Sở Mặc không chút để ý tới những ánh mắt tò mò đó. Giờ hắn cũng hiểu được đôi chút, hóa ra ba đại gia tộc không thiếu đoàn kết như hắn tưởng, ngay từ đầu đã đem lực lượng tập trung lại một chỗ. Nếu không sẽ không thể nào có cảnh tượng tất cả các cao thủ trong ba gia tộc lớn đều tập trung lại một chỗ như vậy.