- Cơ hội đều do mình tạo ra, nữ nhân cần được dụ dỗ đấy, đừng dùng gia thế và tiền, như vậy không mua được tình yêu! Hãy nhớ kỹ lời cha, đừng quá chủ động,cứ thích là đủ rồi. Đợi khi nào lòng nó có con, cha sẽ tự mình tới cửa cầu thân cho!
Kim Minh cười thản nhiên nhìn đám nô bộc đang lo sợ nói:
- Không có việc gì, không trách các ngươi, đưa nhẫn trữ vật cho ta đi.
Mấy hạ nhân giao nhẫn trữ vật cho Kim Minh, sau đó như trút được gánh nặng lui ra.
Kim Minh cầm chiếc nhẫn này, lớn tiếng nói:
- Kim Thiết Cương, mang theo nhân âm thầm bảo vệ tỷ muội Phương Lan, nếu các nàng có chuyện gì ta sẽ không tha cho ngươi!
- Yên tâm đi thiếu gia, lần này ta sẽ không làm sai!
Thanh âm của Kim Thiết Cương vang lên.......
Cẩm Tú Thành phồn hoa, người chưa từng tới đây rất khó tìm đường.
Lúc này hai huynh đệ Vương gia đang bị cảnh tượng phồn hoa này làm cho hoa mắt.
- Ca ca... Đây là Cẩm Tú Thành ư. Phồn hoa quá! Thật sự là trăm nghe không bằng một thấy!
Vương Văn ngơ ngác nhìn lầu các và đường phố ồn ào, đám đông náo nhiệt.
Vương Võ cũng rung động, tuy nhiên hắn lại cố ý biểu hiện thái độ thản nhiên nói:
- Thế đã là gì, ở Linh giới còn có nhiều nơi lớn hơn!Vương Văn lẩm bẩm nói:
- Nhưng đây là tòa thành lớn nhất đệ thấy đó.
- Đúng là không có kiến thức.
Vương Võ bĩu môi, có chút ghét bỏ nói:
- Đừng nhìn đông nhìn tây làm người ta vừa nhìn đã biết ngươi từ nông thôn đến đây.
Vương Văn vội vàng thu lại ánh mắt, muốn tỏ vẻ như không có chuyện gì.
Nhưng trên thực tế, đám đông kia cũng không ai rảnh rỗi để ý tới họ.
- Ca, làm thế nào mới tìm được Lan tỷ?
Trong lòng của Vương Văn vẫn băn khoăn chính sự.
- Không vội!
Vương Võ chậm rãi đi đến một quầy hàng, mang theo vài phần ngạo nghễ hỏi chủ quán:
- Cho hỏi một chút, đến Kim gia đi như thế nào?
Chủ quán nao nao, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Võ, sau đó hỏi:
- Kim gia nào?
Vương Võ thản nhiên nói:
- Kim gia nổi tiếng nhất Cẩm Tú Thành.
- Là Kim gia đó sao, ở thành tây, từ nơi này đi về phía tây, sau đó tới một tòa nhà lớn thì chính là Kim gia!
Chủ quán bừng tỉnh đại ngộ, cũng không để ý thái độ của Vương Võ, người cóquan hệ với Kim gia không phải kẻ dễ chọc.
Vương Võ gật đầu:
- Cảm tạ!
Vương Văn há hốc miệng nhìn ca ca mình, trong lòng tự nhủ ca ca định làm gì? Đánh đến tận cửa sao? Ca ca dũng cảm như thế từ bao giờ? Tuy nhiên đánh đến cửa liệu có kết cục tốt không?
Thế mà trong nội tâm của Vương Văn dâng lên huyết khí. Đó là ca ca của mình! Muốn đến cửa đón chị dâu tương lai! Cho dù không mạng thì cũng cần công đạo!
Vương Văn còn trẻ nên nhiệt huyết lập tức bùng lên.Lúc này, Vương Võ quay đầu nhìn đệ đệ mình:
- Đi, chúng ta đi Kim gia!
- Đi!
Vương Văn nghiến răng nghiến lợi nói.
- Ừ? Ngươi làm gì thế?
Vương Võ có chút kỳ quái nhìn đệ đệ mình.
- Không phải muốn đến cửa đòi công đạo sao?
Vương Văn cũng kỳ quái nhìn ca ca mình.
Vương Võ chau mày, sau đó hạ giọng nói:
- Đừng kích động, đi theo ta, không nên nói lung tung, hiểu không?Vương Văn gật gật đầu:
- Yên tâm đi, tất cả nghe theo huynh!
Trong lòng nghĩ ca ca đã thành người hữu dũng hữu mưu. Xem ra đau khổ đúng là thứ thuốc tốt giúp người ta trưởng thành.
Trong đám người, Phương Lan và Phương Lộ cũng bị sự phồn hoa của Cẩm Tú Thành làm lóa mắt.
- Mới sáng sớm đã náo nhiệt như vậy. Cẩm Tú Thành quả nhiên là danh bất hư truyền tỷ tỷ... A?
Phương Lộ nói xong, lập tức sửng sốt:
- Tỷ... Vương Võ ca, còn có Tiểu Văn ca!
Phương Lan cũng nao nao nhìn theo ánh mắt của Phương Lộ, vừa lúc thấyVương Võ và Vương Văn rời khỏi một quầy hàng.
- Sao bọn họ lại tới đây?
Phương Lan hơi nhíu mi.
Phương Lộ nói:
- Tỷ, chúng ta nhanh đi theo bọn họ đi, bọn họ thấy chúng ta, nhất định sẽ rất vui vẻ!
- Ừ, được!
Có thể thấy Vương Võ, trong lòng Phương Lan vui vẻ, bất kể thế nào thì gặp người trong lòng mình thì vẫn thấy rất vui vẻ.
Nhất là sau khi cãi nhau Vương Võ vẫn không từ bỏ việc cứu nàng, điều nàykhiến Phương Lan cảm thấy ấm áp.
- Tỷ... Bọn họ làm gì vậy? Sao giống như là muốn vào Kim gia thế?
Nhìn phương hướng đám người Vương Võ và Vương Văn, Phương Lộ có chút giật mình nói.
- Chẳng lẽ bọn họ muốn đi Kim gia gây rối? Không được, nhất định phải ngăn cản bọn họ!
Phương Lộ nóng nảy, nàng và tỷ tỷ bình yên vô sự, quyết không thể nhìn Vương Văn và Vương Võ gặp chuyện không may.
Lúc này, Phương Lan kéo Phương Lộ lại.
- Tỷ làm gì thế?
Phương Lộ có chút tức giận:
- Hai chúng ta không có chuyện gì, chẳng lẽ tỷ muốn nhìn bọn họ bị sỉ nhục sao?
- Đương nhiên không phải.Phương Lan hít sâu một hơi, nói:
- Chúng ta đi theo nhưng đừng làm kinh động bọn họ.
- Hửm?
Phương Lộ không hiểu nhìn tỷ tỷ.
Phương Lan phức tạp nhìn thoáng qua muội muội:
- Ta hiểu huynh ấy hơn muội, trước đừng lộ ra, âm thầm đi xem. Nếu người của Kim gia muốn ức hiếp bọn họ thì chúng ta hãy ra mặt.
- Có ý gì?
Phương Lộ càng mờ mịt.
- Không có gì, chỉ mong là ta sai.Phương Lan kéo tay muội muội, bụng đầy tâm sự đi theo hai huynh đệ Vương Võ và Vương Văn.
Đám Kim Thiết Cương đưa mắt nhìn nhau, lặng lẽ đuổi theo Phương Lan và Phương Lộ.
- Ca, huynh nghĩ xem lát nữa sẽ nói gì?
Vương Văn nhìn ca ca, trong lòng có chút khẩn trương.
Lúc ở Phương Gia Trấn, tuy đã nghe uy danh của Kim gia Cẩm Tú Thành, nhưng lần này tới Cẩm Tú Thành, tận mắt nhìn thấy lại là hai chuyện khác nhau. Đến một kẻ bán hàng bình thường cũng biết Kim gia, có thể thấy được địa vị của Kim gia trong Cẩm Tú Thành cao thế nào.Hai huynh đệ muốn đến Kim gia đòi người, ngẫm lại thì thấy trong lòng thiếu tự tin.
- Đừng nói nữa, đi theo ta được rồi.
Vương Võ lộ ra vài phần dữ tợn, trong lòng cũng đang giãy dụa.
Trên thực tế, sau khi trở mặt với Đỗ Phi, Vương Võ cũng đã ra quyết định này.
Vì sao thiếu gia Kim gia nhìn trúng ai là có thể cưỡng ép đưa nàng đi? Vì sao huynh đệ tốt nhất cũng trở mặt với mình? Còn không phải vì mình không có bản lĩnh sao?
Nếu Vương Võ ta là con một bá chủ Cẩm Tú Thành, ai dám đối với ta như vậy? Phương Lan dám cãi nhau với ta sao? Đỗ Phi dám trở mặt với ta sao?Vương Võ biết, lấy tính tình của Phương Lan, hơn phân nửa sẽ không chấp nhận Kim thiếu gia kia. Đối với chuyện này hắn vẫn có lòng tin. Nếu mình chủ động đưa nàng ra ngoài thì sao?