Thí Thiên Đao

Chương 776: Trên đường




Nhưng, một ngày sau.

Sở Mặc cùng Đại Công Kê đang trên đường đi thì phía trước xuất hiện 1 bóng người chặn ở đó.

- Vị bằng hữu này đi theo chúng ta lâu như vậy, chẳng lẽ cũng muốn hành hiệp trượng nghĩa? Giải cứu dân nữ bị cường đoạt hay sao?

Kim Thiết Cương một người một ngựa đứng ở nơi đó, làm cho người ta cảm giác nước sâu núi cao.Sở Mặc ở trong Huyễn Thần Giới gặp được tu sỹ cấp cao hơn nhưng giống như Thiết Kim Cương, chỉ có tu vi Trúc Cơ nhưng lại có khí thế như này, vô cùng hiếm thấy.

Cảnh giới của đối phương tuy không cao nhưng tuyệt đối là loại một bước đi một dấu chân cũng là tự thân cố gắng.

Điều này hoàn toàn không cùng một chuyện với những thiên tài tu luyện kia.

Sở Mặc thậm chí còn cảm thấy nếu cho người này một truyền thừa thích hợp, lấy cảnh giới bây giờ của gã thậm chí có thể chống đỡ đượccả đại tu sĩ Kim Đan.

Trên thực tế, Kim Thiết Cương sớm đã phát hiện một người một gà này rồi. Lúc đó Sở Mặc và Đại Công Kê ở trên đỉnh núi vẫn chưa thể ẩn núp nên linh giác hơn người của Kim Thiết Cương phát hiện thấy họ ngay lúc đó.

Nhưng cũng không quá để ý.

Đây là phạm vi thế lực của Thành Cẩm Tú, mà Kim gia ở Thành Cẩm Tú là đại tộc số một số hai. Ai muốn ở nơi thổ địa địa phương này ra oai một trận thì cũng phải cân nhắc.Nhưng mà không nghĩ tới người này mang theo một con gà cũng đi theo đến tận đây. Điều này khiến trong lòng Kim Thiết Cương thầm nghi ngờ.

Chó cắn người thường không sủa. Càng trầm mặc ít nói thì càng làm cho người ta nhìn không thấu.

Sở Mặc lại nở một nụ cười ôn hòa với Kim Thiết Cương:

- Chúng ta muốn đi Thành Cẩm Tú, không biết đường, xin tiên sinh có thể cho đi cùng một đường, được không?

Kim Thiết Cương hơi sửng sốt, lập tức khóe miệng hơi nhếch lêncười:

- Cũng thuận tiện thôi, đi theo ta!

Một lát sau, Sở Mặc cưỡi một con bạch mã, Đại Công Kê đã thu lại thành một con gà nhỏ như bình thường ngồi xổm trên lưng ngựa.

Kim Thiết Cương nhìn Sở Mặc, cười hỏi:

- Tiểu huynh đệ đến từ đâu thế?

- Ở nơi khác, đi du lịch thôi

Sở Mặc mỉm cười trả lời.

Lời nói này Kim Thiết Cương chắc chắn sẽ không tin, nhưng lại không tiếp tục hỏi tiếp. Dù sao mỗi người đều có bí mật của riêng mình.Nhưng thật ra con gà trống ngồi xổm trên lưng ngựa kia rất uy phong, khiến cho Kim Thiết Cương không nhịn được mà nhìn nhiều thêm mấy lần, sau đó cười nói:

- Sủng vật của tiểu huynh đệ này thật đúng là rất khác biệt.

Đại Công Kê đang ở trên lưng ngựa, nghe xong không nhịn được mà quay đầu lại nhìn thoáng qua Kim Thiết Cương:

- Ngươi mới là sủng vật, cả nhà ngươi đều là sủng vật!

Kim Thiết Cương:

- …Sở Mặc vỗ một cái vào đầu của Đại Công Kê:

- Đừng có thiếu lễ độ như thế.

- Tiểu tử ngươi dám vỗ ta!

Đại Công Kê lập tức bùng nổ. Đây không phải ở Nhân giới mà một con gà mở miệng nói chuyện sẽ khiến người ta khủng hoảng. Nơi đây là Linh giới có rất nhiều linh thú. Một con gà có thể nói cũng không có chuyện gì lớn.

Đương nhiên, đây là suy nghĩ của Đại Công Kê thôi.

Kim Thiết Cương vẫn bị ngẩn ngơ đến cả kinh vì con gà biết nóitiếng người, hơn nữa lại nói chuyện rất tổn hại người ta như Đại Công Kê. Nhìn Sở Mặc kinh ngạc nói:

- Đây không ngờ là một con linh thú.

Đúng vậy, bên trong Linh giới mặc dù có rất nhiều Linh thú, nhưng tất cả linh thú đó hầu như đều tránh xa loài người, sinh sống trong rừng sâu núi thẳm. Cũng có người có thể thu phục được linh thú, thu vào làm linh sủng nhưng những người đó không ngoài những đại nhân vật có địa vị thân phận cực cao.

Toàn bộ Thành Cẩm Tú người có được Linh sủng cũng không quá một người.Cho nên sâu trong nội tâm của Kim Thiết Cương đối với thân phận của Sở Mặc lại có suy đoán hoàn toàn mới.

Đại Công Kê liếc mắt nhìn Kim Thiết Cương, cười lạnh nói:

- Kê gia ta là Thiên thú! Ngươi đã nghe nói tới thiên thú chưa hả?

- Thiên... Thiên thú?

Khóe miệng của Kim Thiết Cương co quắp. Gã không phải là một phàm nhân vô tri nơi Nhân giới. Tu sĩ của Linh giới có ai là chưa nghe nói tới Tiên giới và Thiên giới chứ? Gã ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua vẻ mặt bất đắc dĩ của Sở Mặc, trong lòng rốt cục cũng “Hiểu được” rồi. Hóa ra đây chỉ là một con gà thích khoác lác thôi.Nghĩ kỹ lại thì ở trong Linh giới này, ngay cả Tiên thú cũng không có thì làm sao lại có Thiên thú được?

Đại Công Kê kiêu ngạo ngẩng đầu lên, giũ lông trên người một cái.

Kim Thiết Cương không khỏi nói thêm:

- Có chút thú vị!

Nói xong nhìn về phía Sở Mặc:

- Còn chưa biết tôn tính đại danh của Tiểu huynh đệ?

- Ha ha, Kim tiên sinh quá khách khí rồi, tại hạ họ Sở, tên một chữ Mặc.Sở Mặc thản nhiên nói.

Nếu ở Tiên giới hắn sẽ không dám thản nhiên nói ra tên của mình như thế, nhưng ở Linh giới này lại không có trở ngại lớn gì. Bởi vì bên trong Linh giới, sinh linh có thể tiến vào Huyễn Thần Giới vô cùng hiếm có.

Quả nhiên, Kim Thiết Cương nghe xong cũng không có sự khác thường nào, ôm quyền với Sở Mặc:

- Tại hạ Kim Thiết Cương, là một quản sự nhỏ của Kim gia ở Thành Cẩm Tú, rất vui được quen biết với Sở huynh đệ.Sở Mặc ôm quyền đáp lễ, thái độ ôn hòa và khiêm tốn, rất nhanh đã có được thiện cảm của Kim Thiết Cương, bắt chuyện cùng với Sở Mặc.

Tuy là Kim Thiết Cương có thể cảm giác được cảnh giới của Sở Mặc cũng không cao nhưng một người luyện võ Tiên Thiên mang theo một linh sủng có chỉ số thông minh cao, cách nói năng lại không tầm thường, hiển nhiên có thân phận không tầm thường rồi. Đối với Kim Thiết Cương, gã cũng vui lòng kết bạn với một người như thế.

Bởi thế, hai người gần như là vừa quen đã thân, dọc đường đi nói chuyện vô cùng vui vẻ.Thông qua Kim Thiết Cương, Sở Mặc cũng nhanh chóng hiểu được nhiều chuyện của Linh giới.

Cùng lúc đó.

Trong xe ngựa, mặt Phương Lộ tò mò từ khe hở của bức mành nhìn Kim Thiết Cương và Sở Mặc đã trò chuyện vui vẻ cách đó không xa, sau đó quay đầu lại hỏi Phương Lan:

- Tỷ, tên kia là ai vậy? Sao có thể nhanh thế đã lôi kéo được giao tình với quản sự của Kim gia rồi?

So sánh với muội muội không tim không phổi lại không cẩn thận,tâm sự của Phương Lan rất nặng nề. Trong lòng vô cùng phiền muộn, nhìn thoáng qua muội muội, thản nhiên nói:

- Ta không biết.

Lúc này Phương Lộ cũng cảm thấy tâm tình của tỷ tỷ không được tốt, không nhịn được cúi đầu:

- Rất xin lỗi, tỷ…

- Ôi…

Phương Lan thở dài, sau đó hỏi:

- Chủ ý này là ai đưa ra? Hẳn là không phải muội chứ?

- Vâng, là muội…