Thí Thiên Đao

Chương 760: Trở lại đỉnh Cô Bút (2)




Sau khi làm xong những việc này, Sở Mặc liền lái chiếc chiến thuyền của Tiên Giới bay thẳng về phía đỉnh Cô Bút.

Đó có thể xem là nơi vận mệnh của Sở Mặc có bước chuyển ngoặt.

Năm xưa chính ở Long Sào trên đỉnh Cô Bút, Sở Mặc trọng thươnghôn mê, tiến vào Huyễn Thần Giới.

Thời gian vụt qua, chớp nhoáng đã gần ba năm rồi.

Khi chiến thuyền tiến vào một dãy núi, Đại Công Kê tới bên Sở Mặc, vẻ trầm mặc, khẽ lên tiếng:

- Rốt cuộc chúng ta cũng từ biệt thế giới này sao? Từ biệt từ đây thật sự cũng không tồi.

- Đại Công Kê, thật có lỗi, ta không thể tìm được cơ duyên mà huynh nói tới ở trong Quy Khư, cũng không tìm được hồ nước Luân Hồi ở đó. Trên thực tế ta không đi tìm, taSở Mặc có chút áy náy nhìn Đại Công Kê.

Đại Công Kê nghiêng đầu nhìn Sở Mặc:

- Tiểu tử ngươi nói cái gì đó? Kê gia sẽ để bụng việc này sao?

Dứt lời, hắn lặng lẽ nhìn Sở Mặc, Đại Công Kê nói:

- Được thôi, trong lòng Kê gia có chút để tâm, nhưng nói thật, lúc ấy Kê gia nói như vậy, chủ yếu là bởi vì không ngờ tới ngươi nhanh như vậy đã có thể phi thăng Linh Giới. Thực ra hồ Luân Hồi, sông U Minh, U Minh trùng, Linh Giới chắc chắn đều tồn tại! Tới lúc đó, chúng ta đi Linh Giới tìm kiếm là được rồi! Ở đó sẽ dễ dàng tìm hơn là trong Quy Khư, ngươi không cần nói nhiều, Quy Khư cái nơi chết tiệt đó Thật ratrong lòng Kê gia hiểu rất rõ, nơi đó tràn ngập quỷ dị bất an, sát khí tứ phía. Tiểu tử nhà ngươi còn sống trở ra, Kê gia đã thấy rất may mắn rồi!

- Cơ duyên của ngươi...

- Không thể đạt được thì không phải là cơ duyên của Kê gia! Nếu thực sự là cơ duyên của Kê gia, chắc chắn sớm sẽ tới tay.

Đại Công Kê dang một cánh, vỗ vỗ vào lưng Sở Mặc, nói:

- Ngươi không cần suy nghĩ nhiều, vận mệnh của Kê gia rất may, tới lúc ấy, chúng ta có thể lập một phen đại nghiệp ở Linh Giới!

Sở Mặc không biết nói gì nhìn Đại Công Kê đang an ủi mình, gượngcười nói:

- Linh Giới không có nơi nào như Quy Khư!

Đại Công Kê trợn tròn mắt:

- Tiểu tử, ngươi quá coi thường Linh giới rồi! Nói thật cho ngươi biết, toàn bộ Đại Thế Giới, thực ra chỉ có Nhân Giới... là vùng đất hoang vu cằn cỗi nhất. Ngoại trừ có một Quy Khư thần bí ra, gần như không có nơi nào đáng để tìm kiếm cả. Nhưng Linh Giới, Tiên Giới và Thiên Giới hoàn toàn không giống vậy! Tóm lại bây giờ có nói bao nhiêu, ngươi cũng cho là Kê gia đây nói phét, ngươi đừng không thừa nhận, ngươi xem ánh mắt ngươi kìa? Nói ngươi biết Kiến thức của Kê gia uyên thâm tới mức tự bản thân còn thấy sợ! Đợi tới Linh Giới rồi, Kêgia đưa ngươi đi mở rộng tầm mắt! Còn về cơ duyên mà khà khà Tiểu tử ngươi chính là cơ duyên lớn nhất của Kê gia ta đó!

Cười nói một hổi, chiến thuyền bay đến bầu trời trên đỉnh Cô Bút.

Mấy thanh niên trẻ tuổi đều rất hiếu kỳ, tại sao công tử lại chọn lựa nơi này. Tuy nhiên bọn họ nhanh chóng đã bị thu hút bởi cảnh sắc xinh đẹp trên đỉnh Cô Bút! Nhất là sau khi Sở Mặc dẫn đám người men theo lối vào hang động rộng lớn mà Ma Quân năm xưa để lại, tiến vào trong Long Sào, tất cả mọi người đều cảm động không thốt nên lời.

- Sau này, nơi đây chính là địa chỉ mới của Phiêu Diêu Cungchúng ta!

Sở Mặc nhìn mọi người:

- Môn phái này của chúng ta hoàn toàn khép kín, tất cả mọi người không được nhập thế! Nếu muốn nhập thế để luyện tâm, sau khi phi thăng Linh Giới, ta sẽ sắp xếp.

Dứt lời, Sở Mặc liền nói tiếp:

- Ta sẽ ở bên ngoài này bố chí Thiên Pháp trận, từ nay về sau, sẽ không có bất kỳ người ngoài nào có thể vào trong bán kính ba ngàn dặm này! Việc duy nhất các ngươi cần làm chính là tu luyện!

Mọi người tập trung tư tưởng nghe Sở Mặc nói, trong lòng vô cùngkích động.

Nhất là đám người Tịch Nguyệt và mấy tiểu cô nương, ánh mắt sùng bái nhìn Sở Mặc.

Tịch Nguyệt nhìn ngắm Sở Mặc đứng trên cao, trong lòng thầm nghĩ: “Một tiểu nha đầu phàm nhân thế tục như ta cũng sẽ có ngày thành Tiên mà phi thăng sao?”

Sau khi nói xong mấy việc này, Sở Mặc bảo đám người cảnh giới Tiên Thiên giúp đỡ đào bới động phủ.

Việc hắn muốn làm chính là cải tạo cả đỉnh Cô Bút thành một nơi tu luyện thực sự!

Đúng vậy, Sở Mặc muốn ở Nhân Giới, nơi không có tu sĩ này xây dựng một phúc địa có thể tu luyện thực sự! Dùng trận pháp ngưng tụ thành một động thiên!Ngay lập tức mọi người phân nhau ra, mỗi người một việc, tất cả người trẻ tuổi đều nhiệt tình ra sức làm.

Hiện giờ, những môn phái trong Nhân Giới đều xảy ra thay đổi long trời lở đất, môn phái đẳng cấp đã không còn, đại môn phái cũng bị thương gân động cốt. Sở Mặc xứng đáng trở thành Nhân Giới Đệ Nhất Nhân. Có thể theo một nhân vật truyền kỳ như vậy thì còn lo gì không có đường ra? Đó là chưa nói tới việc Sở Mặc từng hứa sẽ đưa tất cả mọi người phi thăng Linh Giới!Linh Giới cơ mà! Đó đích thị là Thượng Giới!

Chỉ cần nghĩ tới bản thân có cơ hội tiến vào một thế giới khác, tất cả mọi người đều hừng hực khí thế. Kể cả đám tiền bối như Hoa Tam Nương, trong lòng cũng tràn ngập cảm kích.

Đám người Hoa Tam Nương và Hạ Phong cũng muốn ra sức cùng đám thanh niên. Tuy nhiên, Sở Mặc lại bảo mấy vị tiền bối ở lại.

Sở Mặc nhìn Thẩm Ngạo Sương và Thẩm Ngạo Băng, Hoa TamNương cùng Hạ Phong mấy người:

- Các vị tiền bối, ở thế gian này, còn có người thân thích ràng buộc không? Nếu có, để ta kêu Đổng Ngữ và Tần Thi hai người họ lái chiến thuyền đi đón người thân của các vị trở lại. Nếu không, từ hôm nay trở đi, hãy chuẩn bị để phi thăng!

- Sắp phi thăng rồi sao?

Trong lòng mấy người có chút mâu thuẫn, bọn họ từng vô cùng trông chờ ngày này sẽ đến, muốn khiến cho môn phái ngày càng huy hoàng, muốn có một ngày có thể phá giới phi thăng. Nhưng khi ngày này thật sự đến trước mắt, trong lòng họ lại vừa kích động, vừa mâu thuẫn.Trong mắt những sinh linh Thượng Giới, có những thế giới hoang vu cằn cỗi đó là cố hương của họ, là nơi họ sinh ra.

Tổ tiên của họ đều sống trên thế giới đó, mặc dù cũng từng có những tiền bối phi thăng được, nhưng tỷ lệ đó thật sự quá thấp. Đến ngày nay, đã quá nhiều năm không có ai thành công phi thăng.

Nay tới lượt bọn họ mới đột nhiên cảm thấy muốn thật sự buông tay quả không phải việc dễ dàng.

- Thảo nào trong điển tịch của môn phái, ta từng thấy những vị tiền bối đó, trước khi phi thăng nhiều năm thì đã không qua lại với bấtkỳ ai

Hạ Phong lẩm bẩm:

- Đây là vì muốn đoạn tuyệt hết thảy trần duyên mà!